Chương 5

Thang Chỉ thật sự không có biện pháp với Qua Hàn.

Đã ba mươi mốt tuổi rồi, có thể đừng như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi được không, trái tim nàng không chịu nổi.

Thật...không chịu nổi.

Thật ngọt ngào.

Thang Chỉ ngọt ngào như ngâm trong hũ mật, đã quên đêm nay là đêm nào.

“Đi thôi, mời cô ăn căn tin An Đại.” Thang Chỉ khoác chéo túi da đựng điện thoại và chìa khóa bên hông, một tay ôm tài liệu dẫn Qua Hàn đi đến căn tin. Nàng luôn cố ý nhanh hơn Qua Hàn nửa bước, khiến cho hai người không ở cùng một vạch ngang, như vậy có thể tận lực tránh cho dọc theo đường đi trao đổi với Qua Hàn, thế cho nên có xấu hổ nói chuyện phiếm không tiếp được.

Qua Hàn nhìn Thang Chỉ vội vàng, chỉ cụp mắt đi theo phía sau nàng, cũng không nói nhiều.

Thang Chỉ thấy Qua Hàn không nói lời nào, nghiêng người nhẹ nhàng nhìn Qua Hàn một cái. Kết quả Qua Hàn giống như cảm nhận được tầm mắt của nàng, vừa vặn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Thang Chỉ.

Hai tròng mắt trong trẻo, hai mí mắt dày mỏng vừa vặn, ánh mắt màu hồng nhạt, cùng với tai mắt phác họa tỉ mỉ khóe mắt, trong mắt Thang Chỉ đột nhiên giống như bị phóng đại hơn mười lần, mỗi một chi tiết đều thấy rõ ràng.

Qua Hàn cong khóe môi nhìn Thang Chỉ, ánh mắt nhìn nàng hấp dẫn nhất, liễm diễm lại ôn nhu.

Thang Chỉ bị ánh mắt này của Qua Hàn nhìn đến đỏ mặt, nàng vội vàng quay đầu bước nhanh hơn nhưng đi trước hai bước, mới khôi phục bình thường.

Kết quả chỉ đi được vài mét, Thang Chỉ không nhịn được, cố ý thả chậm bước chân, đi chậm hơn nửa bước, vai kề vai với Qua Hàn.

“Qua Hàn tỷ, trong căn tin cô tùy tiện chọn, quẹt thẻ của tôi là được.” Lúc sắp đến căn tin, Thang Chỉ lấy thẻ ID sân trường ra.

“Vậy cô dùng cái gì?” Qua Hàn tiếp nhận, cầm tấm thẻ mỏng hỏi cô.

“Trường chúng tôi mở thẻ điện tử, tôi trực tiếp quét mã thanh toán là được.” Thang Chỉ cầm di động, không thèm để ý chút nào.

Qua Hàn cầm thẻ ID trong lòng bàn tay: “Cô có thể chọn cùng tôi không? Tôi không biết căn tin các cô cái gì ngon hơn......”

Thang Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không sai. Đối phương đến trường học của mình, mặc dù không chào hỏi với mình trước, đột nhiên xuất hiện để cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái nhưng cô tốt xấu gì giúp nàng giải quyết vấn đề giữa học sinh..

Nhưng sau khi giải quyết hình như vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.

Thang Chỉ vuốt tóc mai rủ xuống bên tai một chút, vẫn quyết định tận tình địa chủ một lần.

Thang Chỉ dẫn Qua Hàn đến căn tin giáo viên. Nhà ăn giáo viên ít người, mục tiêu của Qua Hàn quá lớn, một khi bị phát hiện ở nhà ăn học sinh, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Mùi vị căn tin của giáo viên tốt hơn học sinh bình thường một chút, cũng yên tĩnh hơn nhiều.

“Nhà ăn của chúng tôi có khu tự chọn, khu lẩu, khu xào rau và khu mì, hôm nay Qua Hàn tỷ muốn ăn gì?” Thang Chỉ hỏi.

Qua Hàn còn nhìn một tuần, hoàn cảnh căn tin thật tốt, thật giống như thân ở khách sạn cỡ lớn. Khăn trải bàn đều là màu trắng, mặt trên có một tầng thủy tinh, giữa mỗi bàn ăn đều đặt một bó hoa nhỏ còn có gia vị.

“Nếm thử món xào đặc sắc của các cô đi....” Qua Hàn nghĩ nghĩ: “Xem hướng dẫn nói thịt hấp của An Đại vừa rẻ vừa ngon, một đĩa cũng chỉ hai ba đồng.”

“Đúng vậy, căn tin của An Đại rất rẻ.” Thang Chỉ mang theo Qua Hàn đi tới khu xào rau, hai người lấy đĩa thức ăn, bắt đầu tự chọn mua.

Mỗi một đĩa nhỏ đại khái to bằng bàn tay, thức ăn đã làm xong đặt trên bếp nước nướng, phòng ngừa nhiệt độ giảm xuống. Một nữ nhân trưởng thành lấy hai hoặc ba đĩa một lần là đủ. Cháo và Thang đều miễn phí, chủng loại mỗi ngày khác nhau, chỉ cần tự lấy là được.

“Cá nhân tôi cảm thấy dấm chua ngọt không tệ, cô có thể nếm thử.” Thang Chỉ vừa đi vừa giới thiệu với Qua Hàn: “Tuy đều là món ăn gia đình, nhưng mùi vị ngon hơn khách sạn rất nhiều.”

“Được, tôi nếm thử.” Qua Hàn không chút khách khí với Thang Chỉ, trực tiếp bưng một đĩa đặt lên khay.

“Qua Hàn tỷ có thể ăn ngọt không?” Thang Chỉ đột nhiên quay đầu: “Cô có cần duy trì dáng người hay không?”

“Thỉnh thoảng ăn một bữa không có việc gì, tôi thích đồ ngọt.” Qua Hàn thấy trong mắt Thang Chỉ có ánh sáng, như là sao rơi xuống biển sâu, nghĩ thầm có thể thấy nàng thích muốn đề cử cho cô, vì thế cố ý nói.

“Nếm thử món cơm dứa này?” Thang Chỉ chỉ vào nửa quả dứa ở khu chính hỏi. “Cơm dứa” tên như ý nghĩa, là nửa miếng dứa bên trong thêm gạo nếp, sau đó cắt dứa thành hạt lựu, kết hợp với cẩu kỷ, vừng, nho khô và các thành phần khác hấp chín, rưới lên một lớp mứt dứa.

“Vô cùng ngon, ngọt mà không ngấy, nó được xem là một trong những món chính nổi tiếng nhất của An Đại. Hôm nay đến căn tin sớm vẫn tốt, lần nào cũng bán hết.”

“Được, tôi nếm thử.” Qua Hàn lấy một.

Hai người vừa đi, Thang Chỉ vừa giới thiệu. Thang Chỉ lấy đều là loại thịt nàng thích ăn nhưng nàng rất dưỡng sinh. Hai mặn hai chay phối hợp xong, lại đi múc một chén cháo bánh trôi rượu gạo.

Mà đĩa của Qua Hàn được Thang Chỉ đề cử đầy đủ, đều là Thang Chỉ cảm thấy ăn ngon, chua ngọt đắng cay bốn vị đều đủ, sắc hương cũng toàn là số một số hai tốt.

Thừa dịp Thang Chỉ lấy đồ ăn, Qua Hàn len lén chụp ảnh.

Thang Chỉ chọn vị trí ở gian nhỏ, tuy không phải hoàn toàn khép kín nhưng cũng đủ bảo đảm riêng tư. Không nhìn kỹ, bình thường sẽ không nhận ra người ngồi bên trong.

Nàng sợ Qua Hàn bị người nhận ra.

Ảnh hậu a!

Ảnh hậu làm sao có thể tự nhiên chạy tới chạy lui như thế?

Fan cuồng, anti fan vạn nhất làm cô bị thương thì làm sao bây giờ?

Thang Chỉ cảm thấy mình quan tâm lợi hại, ngay cả hôm nay cô vừa gặp mặt liền lấy xưng hô “bạn gái” giải vây đều quên mất. Chỉ hơi ưu sầu nhìn Qua Hàn, nhìn cô cắn thìa, nhai kỹ nuốt chậm, một chút ý thức nguy cơ cũng không có.

“Qua Hàn tỷ, bình thường cô đều ra ngoài chơi như vậy sao? Vạn nhất bị chó săn fan cuồng nhận ra thì làm sao bây giờ?” Thang Chỉ rối rắm hồi lâu, vẫn hỏi ra tiếng.

“Không sao đâu, tôi ăn mặc kín đáo một chút sẽ không.” Qua Hàn gắp thức ăn suy nghĩ: “Tôi có thể chạy nhanh bọn họ đuổi không kịp.”

“….....” Thang Chỉ bị chuyện cười lạnh của Qua Hàn làm đông cứng. Nàng xoa xoa mi tâm, vừa mới ngẩng đầu, lại phát hiện đối diện có một nam nhân, đang cầm điện thoại đối diện hai người bọn họ.

Đèn flash đột nhiên nhấp nháy.