Chương 23: Tết này, tôi sẽ ở lại Hạ gia

Chuyện của thế hệ trước thậm chí là thế hệ trước trước nữa, Hạ Thanh Dạ tìm kiếm ký ức của nguyên thân, phát hiện nguyên thân cũng không rõ lắm, thời điểm ba mẹ gặp chuyện không may, cô còn nhỏ, không có ký ức. Đợi đến khi lớn lên hiểu chuyện, những chuyện xưa cũ này tựa như vết sẹo trong lòng anh em họ, không dễ dàng đào lại.

Con người luôn phải nhìn về phía trước, ngoại trừ tảo việc mộ hàng năm, phần lớn thời gian, Hạ Thanh Dạ đều không nhớ nổi về ba mẹ đẻ của mình, tình cảm với họ rất nhạt, người thân duy nhất chính là anh trai của cô - Hạ Ngạn Bác.

Cho nên khi nghe Niếp tiên sinh nói đến chuyện của bậc cha chú, hai mắt Hạ Thanh Dạ mê man, đầy mặt mộng ảo.

Có một câu nói rất hay, không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.

Thế hệ trước của Hạ gia là gia đình công nông, kế hoạch hóa gia đình còn chưa thông dụng, có thể sinh một hơi đến chín, mười người con. Không thể sinh thì trong nhà cũng có đến năm, sáu người. Hạ nãi nãi sinh năm người, chiến tranh qua đi, chỉ còn hai người sống sót. Một người là ba của Hạ Thanh Dạ và Hạ Ngạn Bác, là anh cả trong nhà, người còn lại là chú của họ.

Ba Hạ rất khôi ngô, đầu óc cũng đặc biệt linh hoạt, có khả năng làm nông, cũng sẽ nghĩ ra cách kiếm được thêm chút tiền từ bên ngoài, bình thường còn có thể dệt tất, tay nghề khéo léo như phụ nữ, lúc ấy nuôi sống mấy người trong nhà. Khi ông phát hiện khoản tiền kiếm được này tương đương với thu nhập một năm của bọn họ từ việc làm nông, suy nghĩ xa hơn, bắt đầu từ việc bán tất, từng bước đi lên, gây dựng con đường khởi nghiệp làm giàu.

Chú Hạ là con út trong nhà, được người trong nhà sủng ái, việc đồng áng nặng nhọc không nỡ để hắn làm, còn bỏ tiền ra cho hắn đi học, sau khi tốt nghiệp cưới được một người phụ nữ miệng lưỡi đặc biệt lưu loát, không dám gây sự với người ngoài, chỉ dám hỗn với người trong nhà.

Sau khi ba Hạ và mẹ Hạ qua đời, chú Hạ dựa vào việc mình làm người giám hộ duy nhất của hai anh em họ mà cướp đi toàn bộ sản nghiệp, không đến năm năm đã làm ăn lụng bại, không còn gì.

Cũng may mẹ Hạ còn để lại một khoản tiền cho con cái, Hạ Ngạn Bác cầm số tiền đó khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mới có thành tựu như ngày hôm nay.

"Năm đó nếu không phải ba mẹ con kịp thời cứu giúp, lão gia tử nhà ta chỉ sợ sớm đã đi đời nhà ma rồi."

"Haizz..."

Lúc ba mẹ qua đời, Hạ Ngạn Bác chỉ là một đứa trẻ, bị người ta khi dễ, bị người ta khi dễ, đến tuổi thành niên biết cái gì là ăn nhờ ở đậu, cho nên mới thề nhất định phải gây dựng được một sự nghiệp to lớn, dù vậy, trước đó anh chưa từng nghe ba mẹ nhắc tới chuyện "vợ" đã sớm được định sẵn.

Mặt Hạ Ngạn Bác đầy khó xử, thành thật, "Xin lỗi, Niếp tiên sinh, ông nói hai nhà đã sớm ước định, nhưng, ông cũng biết rõ ba mẹ tôi đã qua đời hơn mấy mươi năm, việc này lúc còn sống họ cũng chưa từng đề cập qua, tôi thấy không bằng cứ quên đi."

"Đúng, cứ quên đi."

Niếp Trúc Ảnh chờ chính là câu này.

Ba Niếp lập tức giận đến tái mặt, ho nhẹ một tiếng, mẹ Niếp ở một bên lập tức kéo Niếp Trúc Ảnh sang một bên, thấp giọng nói, "Tiểu Ảnh Tử, con đừng gây sự, con thật sự muốn làm ba con tức đến nhập viện con mới vừa lòng à?"

Niếp Trúc Ảnh bĩu môi, lúc nào cũng chỉ biết dùng chiêu này uy hϊếp cô ấy.

Người bình tĩnh duy nhất là Hạ Thanh Dạ, cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao mấy ngày nay Niếp Trúc Ảnh lại âm dương quái khí như thế, thì ra là không vừa mắt Hạ Ngạn Bác, cho nên cũng không vừa mắt cả cô.

Chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của Niếp Ảnh Hậu khi bị bức hôn, Hạ Thanh Dạ liền nhịn không được muốn cười.

"Ngạn Bác, từ điểm này có thể thấy được, con và ba con đều là người chân thật, Niếp gia chúng ta lại càng không thể bội bạc, bằng không nếu truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ khiến người khác sẽ nói nhà chúng ta khi dễ người thành thật sao. Huống chi việc này còn là việc trước khi chết lão gia tử dặn dò, nhất định phải tìm được các con, bằng không ông ấy chết cũng không nhắm mắt, con nói xem đến khi chú xuống dưới làm sao dám gặp mặt nói chuyện với lão nhân gia chứ."

Niếp gia những năm gần đây, bất kể là kinh doanh hay là làm người, vẫn lấy chữ 'Thành' làm trọng, bất cứ chuyện gì không đáp ứng thì thôi nhưng một khi đã đáp ứng thì sẽ làm đến cùng, huống chi chuyện này vẫn luôn là chuyện mà ông canh cánh trong lòng, chưa bao giờ dám quên.

Ngày nào chưa tìm được hai anh em Hạ gia, thì ngày đó ông còn không an yên.

Hạ Ngạn Bác thấy vô cùng khó xử, anh như cầu cứu nhìn về phía Hạ Thanh Dạ, Hạ Thanh Dạ coi như không biết, đang dựng tai nghe ngóng, bộ dáng xem kịch vui kia khiến anh tức giận đến muốn bật cười.

"Niếp tiên sinh, ngài xác định mình không nhận nhầm người đúng không? Trên thế giới này rất nhiều người trùng tên, lỡ đâu nhầm lẫn, không nói những người đã khuất, thì dù sao đây cũng là chung thân đại sự của Niếp tiểu thư, nhầm lẫn thì rất không hay."

Niếp Trúc Ảnh ngoài ý muốn đưa mắt nhìn Hạ Ngạn Bác.

"Đúng, Niếp tiên sinh và phu nhân có bằng chứng không ạ?" Hạ Thanh Dạ chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Niếp Trúc Ảnh trở thành chị dâu, một cái não trong nháy mắt biến thành hai cái, bình thường cô đối phó với một Hạ Ngạn Bác đã mệt không thở nổi, giờ mà có thêm Niếp Trúc Ảnh, chắc cái mạng này cũng không còn.

"Có."

Năm đó ba Hạ vô tình cứu được Niếp lão gia tử, quan hệ hai nhà liền thân cận không ít, Niếp nãi nãi còn dùng đôi khuyên tai huyết ngọc nhà mình làm tín vật, mỗi nhà một chiếc, chờ nhiều năm sau, con cái hai nhà có thể kết hôn, đến lúc đó đôi khuyên tai này sẽ trở về bên nhau.

Ba Niếp và mẹ Niếp coi như đã chuẩn bị thỏa đáng, không chỉ mang tín vật năm đó tới, còn lấy ra một tấm ảnh cũ, đưa cho Hạ Ngạn Bác xem, "Đây là b con, đây là lão gia tử, tên có thể giống nhau, nhưng người tuyệt đối không thể?"

Lão gia tử mặc quân trang, thần thái sáng láng, nhìn qua tinh thần đặc biệt tốt, về phần người trẻ tuổi bên cạnh, mặc vải thô, khuôn mặt khôi ngô so với Hạ Ngạn Bác càng trưởng thành hơn, tinh thần cũng vô cùng tốt.

Cho dù là một người xa lạ nhìn thấy ảnh chụp này và Hạ Ngạn Bác, đều sẽ cảm thấy hai người là quan hệ ba con.

Hạ Ngạn Bác cầm ảnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ba mình, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, những năm gần đây, anh cố gắng làm việc vì muốn dành cho em gái duy nhất những điều tốt đẹp nhất, cho dù bản thân chịu chút uỷ khuất, chịu cực khổ cũng không sao, không phụ lời dặn dò trước khi ra đi của ba mẹ, chăm sóc tốt người thân duy nhất của mình, ngón tay anh khẽ vuốt lên khuôn mặt người trong ảnh, giống như đang vuốt ve khuôn mặt ba, "Là ba cháu."

Hạ Thanh Dạ liếc mắt nhìn tấm ảnh, sau đó lực chú ý liền đặt lên hộp gấm, "Phu nhân, có thể cho con xem một chút được không?"

Niếp phu nhân cẩn thận đem hộp gấm đặt lên bàn trà, Hạ Thanh Dạ ngồi xổm trước bàn trà, thật cẩn thận mở ra, hộp gấm rất nhỏ, một chiếc khuyên tai màu đỏ như máu lẳng lặng nằm bên trong, viên châu đỏ như máu, đại khái to bằng móng tay ngón út.

"Đây là tín vật?" Hạ Ngạn Bác kinh ngạc lên tiếng.

"Đúng, Ngạn Bác cháu đã thấy chiếc còn lại rồi sao?"

Hạ Thanh Dạ che mặt, đây không phải là 'không đánh mà khai' sao, cô không cần lấy khuyên tai này ra cũng biết, khi đưa nó về phía mặt trời mơ hồ có thể nhìn thấy phượng hoàng đang giương cánh, một mảnh đỏ rực, tựa như ngọn lửa rực sáng lại xinh đẹp. Không biết là ai có thể dùng tài nghệ giống như quỷ phủ thần công điêu khắc vào trong khuyên tai, hay là huyết ngọc này tự bản thân nó đã như vậy, nhưng dù sao cũng rất thần kỳ.

Trong trí nhớ, nguyên thân thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía, đây là một trong những di vật của mẹ Hạ.

"Ha ha, xem ra chúng ta không tìm nhầm người." Tiếng cười của ba Niếp đặc biệt sang sảng, giống như hoàn thành chuyện lớn đã nhiều năm vẫn đè nặng sâu trong đáy lòng.

Hạ Ngạn Bác đem bức ảnh đã bị mài mòn đặc biệt nghiêm trọng ở các góc trả lại cho ba Niếp, "Niếp tiên sinh."

Ba Niếp đột nhiên vỗ vai Hạ Ngạn Bác, "Thằng nhóc này, còn gọi xa lạ như vậy, nếu ba con còn sống, đoán chắc so với chú còn nhỏ hơn mấy tuổi, con gọi một tiếng chú là được rồi."

"Chú Niếp, những năm này hai người vẫn luôn tìm kiếm con và Thanh Dạ, cái khác không nói phần ân tình này Hạ Ngạn Bác con ghi nhớ trong lòng, chẳng qua chuyện hôn nhân đại sự, con cảm thấy chúng ta cần phải ngồi xuống thảo luận một chút."

"Được, việc này chú và cô đã thương lượng xong lúc ở nhà rồi, chỉ chờ con và Trúc Ảnh gật đầu đồng ý thôi, chúng ta liền lập tức chuẩn bị hôn sự." Ba Niếp cao hứng vỗ đùi, một câu nói giống như đã đem chuyện hôn nhân này ấn định.

"Không phải, chú, chú hiểu lầm ý của con rồi." Hạ Ngạn Bác vội vàng giải thích, "Con cảm thấy con và Niếp tiểu thư cũng không có tình cảm gì cả, việc này chúng ta cứ chậm rãi thảo luận, không cần vội vàng như thế."

Hạ Thanh Dạ nhìn mặt Niếp Trúc Ảnh không chút thay đổi đứng một bên, đột nhiên có chút đồng tình, cô cảm thấy mấy chuyện sắp xếp sẵn thế này không thích hợp với người tiêu sái tự tại như Niếp Trúc Ảnh, đối phương không nên bị trói buộc.

Hơn nữa, nhìn Niếp Trúc Ảnh cũng không giống người sẽ bị vẻ ngoài của Hạ Ngạn Bác hấp dẫn.

Hôn ước này, khó thực hiện.

Hạ Thanh Dạ thấy Hạ Ngạn Bác dỗ dành ông bà Niếp đến mặt mày hớn hở, âm thầm duỗi ngón tay cái cho Hạ Ngạn Bác, sau đó liền đi vào bếp nhờ người mang ra một đĩa trái quả và một bình trà nóng.

Cả quá trình Niếp Trúc Ảnh đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn ba người tươi cười vui vẻ, không tham gia vào đề tài của bọn họ, chỉ ở một bên, cứ như vậy nhìn.

Hạ Thanh Dạ từ phòng bếp mang trà và hoa quả đi đến, chợt nghe mẹ Niếp đặc biệt hào khí nói, "Tình cảm không phải muốn có liền có, như vậy đi, trong khoảng thời gian này, Ngạn Bác tranh thủ thời gian hẹn Tiểu Ảnh nhà chúng cô ra ngoài đi dạo nhiều một chút, quen thuộc hơn thì tình cảm tự nhiên sẽ đến."

"Chuyện này... tốt nhất vẫn nên hỏi qua ý của Niếp tiểu thư mới được ạ."

Hạ Thanh Dạ vì Hạ Ngạn Bác mà cầu nguyện, cuối cùng cô cũng biết sự hào sảng của Niếp Trúc Ảnh đến từ đâu rồi, tất nhiên là được thừa hưởng từ người mẹ này.

"Cô, chú, mời uống trà ạ."

"Ai, vẫn là Thanh Dạ hiền thục, Tiểu Ảnh nhà chúng ta ở nhà chưa bao giờ làm những việc này, có thể bưng một ly nước cho ta đã là tốt rồi."

Hạ Thanh Dạ nghe được Niếp Trúc Ảnh hừ lạnh hai tiếng, da đầu run lên, mẹ Niếp vừa đào một cái hố sâu, đồng thời đẩy cô và Niếp Trúc Ảnh vào đó, làm hại cô được khen cũng không dám tùy tiện đón nhận.

Niếp Trúc Ảnh cầm lấy tách trà bên cạnh, uống hai ngụm, chẹp miệng, bỗng nhiên nói, "Tôi đột nhiên cảm thấy vừa rồi mẹ nói rất có lý, tình cảm đều là vì hay gặp nhau mới có, bình thường Hạ tổng rất bận rộn, sang năm lịch trình của tôi lại rất dày đặt, thời gian của mọi người đều có hạn, tôi thấy không bằng như thế này, nếu chúng ta đã có hôn ước thế thì tết này, tôi sẽ ở lại Hạ gia."

Hạ Thanh Dạ nghe xong liền dựng cả tóc gáy.

Cô thầm nghĩ tết năm nay không ổn rồi.

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trúc Tử: Năm đầu tiên ở cùng một chỗ, thích quá.

Thanh Thanh: Ha ha ha【Mặt lạnh lùng】

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

26/03/2024