Chương 224

Nếu như nói trên giường cô là mèo hoang, vậy Lục Ẩm Băng nhất định là báo, dám xâm phạm lãnh thổ của cô thì cứ chuẩn bị cào xước khắp mặt, cả lưng Hạ Dĩ Đồng toàn máu, nhớ lại hồi nãy giày vò người cô nên không thể cầu xin tha thứ, như này cho dù bị cào chết cũng đáng.

Người xưa có câu: Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, Hạ Dĩ Đồng của hiện tại rất đồng ý với câu đó.

"Ngăn kéo thứ nhất có thuốc, em lấy ra đây, chị giúp em bôi."

Hạ Dĩ Đồng cười càng lúc càng tươi, Lục Ẩm Băng rất quan tâm, còn muốn bôi thuốc cho cô. Thuốc, chắc là thuốc mỡ, được đóng trong hộp hoặc ống, lúc trước bị thương đã dùng mỡ cao trăn đựng trong hộp màu trắng không khác cái hộp này cho lắm. Hạ Dĩ Đồng nghĩ đến đây tâm trạng vui vẻ, kéo ngăn kéo ra, nhìn vào bên trong, nhưng trong này còn có một món đồ bắt mắt hơn.

Hạ Dĩ Đồng từng nhìn thấy nó trước đây và cô biết có gì bên trong. Mặt mày hớn hở, nháy mắt cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Ẩm Băng đang đưa lưng về phía mình, người co lại thành một cục, chắc rất khẩn trương, cho nên chị ấy không phải vô tình quên nó ở đây, mà là đang cố ý để cô nhìn thấy.

Hô hấp Hạ Dĩ Đồng nghẹn lại một lát, có cảm giác không chân thực, cô đang được cầu hôn sao? Lặng lẽ véo đùi, run lên vì đau, cô xoay người lấy cái hộp từ trong ngăn kéo, mở ra, năm ngón tay mảnh mai run lên, đưa về phía Lục Ẩm Băng.

"Lục lão sư?"

Lục Ẩm Băng quay đầu nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn từ má xuống vai, từ vai xuống tay, cuối cùng dừng lại ở chiếc hộp trong tay cô, đôi mắt mở to giả bộ kinh ngạc: "A, em muốn cầu hôn? Được, chị đồng ý."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Tại sao kịch bản lại khác những gì cô tưởng tượng?

Bắt đầu từ lúc nhìn thấy nhẫn kim cương, Hạ Dĩ Đồng đã tưởng tượng ra vô số cảnh cầu hôn, từ đơn giản đến cồng kềnh, đều đột nhiên quỳ gối xuống giơ nhẫn ra "Gả cho chị nhé"; mở đầu dong dài, tỉ như bữa tối bên ánh nến, cánh hoa rải trên nền, đốt pháo hoa ở sân sau rồi thuận thế quỳ một chân xuống cầu hôn; dịu dàng ân cần, nói chuyện một hồi, để cô nhắm mắt lại rồi đeo nhẫn lên tay; kể cả kiểu ngang ngược hung hãn "Gả hay không nói một lời, nếu không gả để chị cất nhẫn đi!", kiểu gì cô cũng từng tưởng tượng rồi, chỉ có không nghĩ tới cái cảnh người cầu hôn lại là mình???

Ngơ ngác mười giây, nhìn chiếc nhẫn trong tay không biết phải làm thế nào.

Lục Ẩm Băng mất kiên nhẫn: "Cầu hay không, không cầu là chị đi ngủ đây."

Cầu! Cầu chứ! Tất nhiên cầu!

Tay chân Hạ Dĩ Đồng luống cuống, lấy nhẫn từ trong hộp ra, định đeo vào ngón áp út, Lục Ẩm Băng né một chút, nhíu mày: "Em quên công đoạn nào à?"

Hạ Dĩ Đồng không để ý cơ thể trần như nhộng, xuống giường, quỳ một chân bên cạnh giường, hạ giọng: "Gả cho em nhé."

Lục Ẩm Băng muốn nói cầu hôn với bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như này có hơi kỳ quặc, nhưng thật không thích hợp khi nói đùa trong một dịp trang trọng như thế này, mèo hoang nhỏ rất nóng tính, biết nhảy lên và cắn người, miệng lưỡi sắc bén, cắn rất đau, lại dùng lưỡi liếʍ một cái, không khác nào đòi mạng.

Lục Ẩm Băng đưa tay trái tới trước mặt cô.

Hạ Dĩ Đồng cầm chiếc nhẫn, nhắm tới ngón áp út, chậm rãi đi tới, đeo nhẫn kịch tới gốc ngón tay.

Lục Ẩm Băng cúi đầu nhìn Hạ Dĩ Đồng đang thành kính hôn ngón tay đeo nhẫn của mình, trong lòng nổi lên cảm giác là lạ, còn phức tạp hơn cả rung động đầu đời, chiếc nhẫn chứa đựng mong ước mấy ngàn năm dường như kết nối với giọt máu trân quý nhất trong cô, hơi ấm của môi Hạ Dĩ Đồng kéo từ đầu ngón tay tới thẳng trái tim cô, sưởi ấm hơn bất cả thứ gì khác.

Nhịp tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Cô dịu dàng xoa đầu Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu, hai ngón tay vuốt ve gốc ngón đeo nhẫn, vừa vặn, đang định hỏi sao lại vừa in như vậy, sau đó cô lại nghĩ đây vốn dĩ là nhẫn Lục Ẩm Băng mua.

Chẳng lẽ ngay từ đầu chị ấy đã định tự cầu hôn chính mình sao? Không, lần trước rõ ràng cô nhìn thấy có hai chiếc, là một đôi. Còn một hộp nữa đâu?

Lục Ẩm Băng không biết cô từng thấy nhẫn ở thư phòng, Hạ Dĩ Đồng không tự chủ được mà hỏi còn một chiếc nhẫn của mình đâu? Một cơn gió thổi tới, Hạ Dĩ Đồng cảm giác cái mông mình mát mát, vèo cái từ dưới đất bò lên giường.

Lục Ẩm Băng tiến tới ôm cô, Hạ Dĩ Đồng bị gió thổi lạnh cả người, hai người ôm nhau mà run cầm cập. Ấm hơn, Hạ Dĩ Đồng đưa tay lên mở đèn ngủ, cầm tay trái Lục Ẩm Băng ra khỏi chăn, nương theo ánh đèn, nhìn ngắm chiếc nhẫn, không chút bối rối.

Cả căn phòng yên ắng, Lục Ẩm Băng chậm rãi chớp mắt, tâm trạng êm dịu và yên bình, một cảm giác yên bình trước này chưa từng có.

Bốn chân quấn quýt trong chăn, không hề cách biệt, có đôi khi có người còn dùng chân cạ cạ chân đối phương, đều là những hành động vô ý.

Lục Ẩm Băng hỏi: "Em mong muốn cảnh cầu hôn diễn ra như nào?"

Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng vẫn không rời khỏi chiếc nhẫn, nghe vậy mỉm cười: "Không biết, vừa rồi cứ thế cầu."

Lục Ẩm Băng: "Em không cảm thấy như vậy có phần tùy tiện sao."

Hạ Dĩ Đồng rời ánh mắt sang mặt cô, ý cười càng đậm: "Như vậy là tùy tiện? Không hề nha, muốn tạo dấu ấn thì phải khác biệt, làm gì có ai cầu hôn như chúng ta chứ."

Lục Ẩm Băng không quá đồng ý, nhếch miệng, như có chuyện muốn nói nhưng lại nhịn xuống, cười đáp: "Em thấy tốt là được."

Hạ Dĩ Đồng nhìn ra cô đang giấu chuyện gì đó, vừa định hỏi, Lục Ẩm Băng liền dùng tay ôm cổ cô, kéo cơ thể lại gần mình: "Em chưa thỏa mãn?"

Vẻ mặt Hạ Dĩ Đồng có hơi miễn cưỡng, muốn thì muốn thật, nhưng lưng cô không chịu nổi nữa, Lục Ẩm Băng, đỉnh điểm Lục Ẩm Băng có thể phát ra cửu âm bạch cốt trảo. Lục Ẩm Băng nói: "Lần này chắc chắn chị không cào em nữa đâu."

Hạ Dĩ Đồng nghi hoặc nhìn cô, Lục Ẩm Băng vội vã gật đầu.

Lúc này Hạ Dĩ Đồng mới cẩn thận tháo chiếc nhẫn, đặt trên tủ đầu giường, tay ôm eo Lục Ẩm Băng, lật người lại, bắt đầu trận mới. Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, cô lắc đầu cười mình thế mà lại tin lời Lục Ẩm Băng sẽ kiểm soát được.

Lần trước cũng nói về sau không đạp cô nữa, nhưng một lần lại một lần tiếp diễn, lúc nào cũng lần sau, lần sau, lần sau.

Sau khi làm xong, Hạ Dĩ Đồng nhìn đồng hồ, ba rưỡi sáng, trong đầu toàn là "Buồn ngủ quá buồn ngủ quá", ngã xuống chiếc gối, ngủ không biết trời đất. Lục Ẩm Băng cũng không khá hơn cô là bao, mắt nhanh chóng không mở ra được, nheo lại, lăn vài vòng trên giường, chống đỡ thân trên, xỏ dép dưới chân giường, cả người đứng thẳng, đi phòng tắm tắm rửa, dùng nước lạnh dội vào mặt, mùa đông còn dùng nước lạnh rửa mặt để tinh thần tỉnh táo, lạnh quá khiến cô suýt chút thì kêu lên.

Cô rón rén lấy một chiếc chìa khóa từ đầu giường, cầm điện thoại sang một phòng khác, cách phòng ngủ của cô hai phòng, đi ra, à làm gì có ra nữa.

Sáu rưỡi sáng, Lục Ẩm Băng thức dậy vì lạnh, cô giật mình một cái, nhìn bày trí xung quanh, kiểm tra xem còn sai sót gì không. Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, hồi hộp, thấp thỏm, hít một hơi thật sâu, gọi điện cho Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng đầu đau nhức, tay thò ra khỏi chăn, sờ loạn xạ xung quanh nhưng không sờ thấy cái gì, đành híp mắt tìm nơi phát ra âm thanh.

"A."

"Hạ lão sư."

Hạ Dĩ Đồng đảo mắt nhìn vào chỗ trống bên cạnh, gãi đầu, cố gắng để tinh thần tỉnh táo: "Chị đi đâu rồi."

"Đi ngủ nhà người đẹp."

"Gì cơ?"

"Em mặc quần ào vào, ra khỏi cửa thì rẽ trái, chị ở trong phòng thứ ba."

Hạ Dĩ Đồng buồn ngủ như chó, tùy ý vớ một chiếc áo khoác mỏng trùm từ đầu tới chân, kéo lê đôi bông vải, ngáp một cái rồi đi ra mở cửa, trong nhà khá ấm, nhưng nhiệt độ hành lang vẫn thấp hơn so với nhiệt độ trong phòng, lông tơ trên đùi cô dựng đứng, không khỏi tự vòng tay ôm lấy mình.

Xoay trái nhìn căn phòng thứ ba yên tĩnh, giống như đang ẩn chứa bí mật gì đó. Hạ Dĩ Đồng chạm vào tay nắm cửa lạnh giá bằng kim loại, không biết phải làm sao, tim nhảy lên một cái.

Theo động tác mở cửa của cô, truyền vào trong tai là tiếng đàn piano du dương, Lục Ẩm Băng đang ngồi trước đàn piano màu trắng đặt trước cửa sổ, ánh nắng sau lưng bao phủ cơ thể cô, ngay cả lông mi cũng ánh lên một tầng vàng nhạt.

Chuông gió treo trước cửa sổ cũng phát ra tiếng rung động nhỏ.

Lục Ẩm Băng nét cười dịu dàng, đôi tay không ngừng, quay qua cô gật đầu một cái.

Hạ Dĩ Đồng nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện ở đó có một tủ sách, gỗ liễu trắng, gọn gàng sạch sẽ, nhưng trên tủ sách không có sách, mà là những khung ảnh, có ảnh trên sân khấu, ảnh đời thường, chủ yếu là ảnh một mình cô, bên cạnh đó còn có những tấm hình chụp chung giữa cô và Lục Ẩm Băng. Cuối cùng là những bức vẽ mà cô chưa từng nhìn thấy, có khoảng 10 bức vẽ, bức thứ nhất xấu cực kỳ, nếu không so sánh với bức ảnh được kẹp ở góc trên bên trái chắc cô không nhận ra nhân vật trong tranh vẽ là mình, sẽ khiến cô nghi ngờ có phải người vẽ bức tranh này là anti của mình hay không, góc trên bên phải còn một hàng chữ nhỏ: by Lu 2018.01.10

Hô hấp Hạ Dĩ Đồng ngưng trệ, quay đầu nhìn Lục Ẩm Băng.

Càng nhìn xuống phía dưới, trình độ các bức vẽ đều tốt dần, tới bức cuối cùng, không cần so sánh cũng có thể nhìn ra dáng người của cô. Vẽ giống như ảnh chụp, không giấu nổi tình cảm.

Hạ Dĩ Đồng sờ lên những bức vẽ, nhắm mắt lại, có thể cảm nhận Lục Ẩm Băng đã chăm chú phác từng đường nét như thế nào, tẩy rồi lại vẽ, dưới ánh nắng, ở trên giường, toàn tâm toàn ý, ngày rồi lại đêm, đã vứt đi biết bao bản thảo hỏng.

Cô sờ lên khung kính, như chạm đến tình yêu của người.

Khúc đàn kết thúc, Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, mới phát hiện đó là một bài hát rất đỗi quen thuộc với cô ----- 《Ánh mắt》.

"Đôi khi tình yêu chỉ thông qua một loại ánh mắt / xua tan đi bao ưu phiền / Là em giúp tôi biết được mình không cô đơn / Có em bên cạnh chẳng có gì là không thể / Vì tin tưởng lẫn nhau / Tình yêu không cần những lời hứa / Em chưa từng khuyên tôi / đừng bay ngược chiều gió / Nắm lấy ta tôi / cùng tiến về giấc mộng phía trước.

Đó là bài hát cô từng hát ru Lục Ẩm Băng.

Tiếng đàn dừng lại, Lục Ẩm Băng ôm cô từ phía sau, ở trước mặt cô mở một chiếc hộp, trước mặt cô, là một chiếc nhẫn thuộc về Hạ Dĩ Đồng.

"Em có đồng ý ở bên chị trọn đời trọn kiếp không?"

Cô nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Lục Ẩm Băng.

Tác giả có đôi lời muốn nói: Lão Lục: Nghĩ kỹ thì cái này gọi là lưỡng đạo, chuyện quan trọng như này, làm sao nói kết thúc dễ dàng vậy được ﹁_﹁

Này mới gọi là, vương tạc!

[Vương tạc/Joker: Trong Đấu địa chủ thì Joker là quân bài mạnh nhất (vương tạc) và thường được giữ đến cuối game mới xuất bài. Thuật ngữ này mô tả những điều được giấu kín cẩn thận đến cuối cùng mới được bật mí, mang đến những tin tức kinh động cho người khác.]

----------

Jaki: Đêm Noel người ta dắt tay nhau đi chơi, tui cũng dắt, nhưng mà là dắt chiếc laptop thân yêu của mình đi cấp cứu, hôm sau đón em nó về và để lại tiếng ting ting trong tài khoản của anh thợ sửa máy tính ;_;

Vậy là xong chỉ tiêu 10 chương trong tháng này nha, tháng sau tùy tâm trạng :>