Chương 78: Em Đừng Bỏ Lại Anh

Mặc đồng phục cho Bối Ngọc Nhi xem xong, Đỗ Phong Nam phải làm chuyện thứ hai mà cô muốn, đó là cùng cô đi ngắm mưa sao băng ở đài quan sát.

So với tình yêu nồng nàn của Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi thì bên này, Trần Hân Nhiên lại vô cùng tồi tệ.

Trên tin tức nói Trần Hân Nhiên lần này bị phong sát, bị bạn trai bỏ rơi, từng người trước đây bị cô ta ức hϊếp đều quay lại cắn trả cô ta…

Tất cả cũng chỉ vì chuyện cô ta đóng bộ phim [Cuộc Chiến Tình Ái]đã sao chép từ [Trò Chơi Tình Ái] của Đỗ Phong Nam, sự việc đổ bể, cô ta liền mất tất cả chỉ trong một ngày…

Đó là chuyện không thể nào bỏ qua.

Chín giờ khuya, Trần Hân Nhiên ngồi trên xe ô tô của cô ta, đọc xong cái status của bạn trai, rằng anh ta và cô ta chia tay trong hoà bình từ đây đường ai nấy đi, cô ta càng tức đến muốn gϊếŧ người.

Cô ta trong xe cười lớn như lên cơn điên dại, Minh Lăng… ngay cả anh cũng không cần tôi, vậy thì tôi còn lại cái gì??

Là do các người!!! Trần Hân Nhiên nhớ đến Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, lòng oán hận lại tăng lên một bậc rồi lại tăng lên một bậc, từng chút, từng chút dâng lên. “Là các người, đều do các người cướp đi mọi thứ của tôi, tôi phải báo thù!”

“Phải báo thù!!” Trần Hân Nhiên bị cảm xúc che khuất lý trí, nhấn chân ga đạp mạnh lái xe về phía chung cư của Đỗ Phong Nam.

Cùng lúc đó, Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi cũng chuẩn bị đi ngắm sao băng.

“Phong Nam, anh mau lên một chút! Nếu không mưa sao băng sẽ biến mất.” Bối Ngọc Nhi mặc một chiếc đầm trắng ngắn công chúa, đứng ở cửa đợi anh.

Đỗ Phong Nam đã thay đồ khác, anh đưa tay bóp sau cần cổ, cảm thấy có chút mỏi, “Thật sự phải đi sao, anh tự nhiên cảm thấy mệt.” Không hiểu sao lúc này từ sâu trong lòng của Đỗ Phong Nam lại có một loại cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác bất an mỗi ngày một lớn, cứ như nếu anh và cô ra đường lúc này nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Ngọc Nhi, không đi có được không em?”

“Không, mưa sao băng không dễ có lại đâu, cũng chỉ có vài phút thôi, xem xong chúng ta liền về. Anh đưa em về lại là được mà.”

Đỗ Phong Nam thở dài, “Được rồi, anh đưa em đi.” Anh dẫn cô đi, chỉ mong bất an của anh là hư không, là do anh nghĩ nhiều thôi.

Ra đến cổng chung cư, Bối Ngọc Nhi không lái xe đi mà lựa chọn đón một chiếc xe khác cùng Đỗ Phong Nam đến đài quan sát.

“Chúng ta đi đâu xem?” Đỗ Phong Nam kéo sát Bối Ngọc Nhi đứng cạnh anh, ánh mắt điểm xung quanh xem có gì khả nghi hay không.

Bối Ngọc Nhi nhìn anh lo lắng cho cô, cô cười, “Yên tâm đi, em gọi xe rồi, xe đang ở tiểu khu, một lát liền đến. Chúng ta tản bộ ra đường lớn đi anh.”

“Được, đều nghe em.” Đỗ Phong Nam nói rồi dắt tay Bối Ngọc Nhi để cô đi trên vỉa hè, còn anh đi bên dưới lòng đường, đến tiểu khu.

Đúng lúc hai người đi còn chưa được mười bước, thì phía trước, ánh đèn ô tô chói lọi chiếu thẳng tới hai người. Kèm theo đó là thanh âm động cơ gầm gú xé gió lao tới.

Một chiếc ô tô vυ"t lao tới đâm thẳng về phía Đỗ Phong Nam.

“Anh Phong Nam!!!” Bối Ngọc Nhi hét lên, cô chỉ kịp phản ứng theo bản năng, “Cẩn thận!”

Ánh đén loá mắt, Đỗ Phong Nam chẳng hiểu chuyện gì, mọi chuyện xảy ra quá nhanh chỉ trong một cái chớp mắt.

“Rầm!!”

Chiếc ô tô đâm thẳng vào Bối Ngọc Nhi kho cô kéo Đỗ Phong Nam vào lề, nhưng vì trọng lượng hai người khác biệt, khi kéo anh vào thì cô lại bị xoay ngược trở ra, đổi vị trí thành anh ở trên vỉa hè, còn bản thân cô lại đứng ở đầu mũi xe.

“Không!!!”

Bối Ngọc Nhi bị hất tung về phía sau, cả người như chiếc gối bông bị quăng xuống lòng đường.

Chiếc ô tô đồng thời cũng thắng lại, mà người bên trong lúc này lại cười đến điên dại, “Hahahaha… đi chết đi, con khốn, đều là lỗi của mày, mày chết đi con khốn…” Trần Hân Nhiên vừa cười vừa nói.

Đúng vậy, người đâm Bối Ngọc Nhi là Trần Hân Nhiên, cô ta lái xe đến đây chỉ chờ thời điểm Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam ra ngoài liền thực hiện kế hoạch báo thù. Không nghĩ ông trời lại giúp cô ta để hai người cô ta ghét đi ra ngoài.

Kế hoạch cũng vì vậy mới thực hiện được!

Hai mắt cô ta đầy vui vẻ thích thú khi đâm trúng mục tiêu, cho dù đối tượng là Bối Ngọc Nhi hay là Đỗ Phong Nam đều được, chỉ cần tông chết một người thôi cũng đủ báo thù rồi.

Bối Ngọc Nhi nằm thoi thóp trên lòng đường, hai mắt cô mở to, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của Đỗ Phong Nam, khoảnh khắc ban nãy khi chiếc ô tô kia lao tới muốn đâm vào Đỗ Phong Nam, cô chẳng có suy nghĩ gì ngoài việc kéo anh vào lề, nhưng quá nhanh để có thể điều chỉnh cơ thể, cuối cùng chỉ có thể hứng trọn cú đâm xe điên cuồng của chiếc ô tô kia.

“Phong Nam…Anh Phong Nam!!”

Đỗ Phong Nam hoàn hồn lao nhanh đến chỗ Bối Ngọc Nhi nằm, “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, em sao rồi?”

Máu đỏ nhuộm hết chiếc đầm trắng, Đỗ Phong Nam ôm Bối Ngọc Nhi lên, “Ngọc Nhi, đừng sợ, anh ở đây, anh gọi xe cấp cứu cho em. Sao lại ngốc như vậy??”

Bối Ngọc Nhi yếu ớt, run rẩy, “Phong Nam, em đau quá, anh ôm… em chặt với, em sợ!”

Đỗ Phong Nam ngây ra, nước mắt trực trào…

“Được, anh ôm em… em đừng bỏ anh đi.” Vừa nói, nước mắt cũng không kềm được mà tràn ra, thì ra là loại cảm giác này sao?

Đỗ Phong Nam nghẹn ngào, anh không biết lại có tai nạn xe như vậy, tại sao lại thế, nếu anh cứ nằng nặc không đi, không chiều theo cô, vậy thì chuyện này không xảy ra!

Bối Ngọc Nhi thì thào, “Đáng tiếc, chẳng đi xem sao băng được.” Máu trên trán cô nhỏ xuống, dù đau đớn nhưng cô một chút cũng không khóc. Cô không muốn tỏ ra mình là vô dụng.

“Ngọc Nhi, lần sau…Lần sau chúng ta lại xem được không?” Đỗ Phong Nam cuống lên.

“Nhưng… em sợ là không… có lần sau rồi.” Bối Ngọc Nhi ho lên, run rẩy nói, hai mắt cô bất giác từ nhắm nghiền, cô thấy mệt, thấy đau khắp người, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

“Không đâu… em đừng nói bậy!” Đỗ Phong Nam ôm cô gào lên, “Xe cấp cứu nhanh sẽ đến, em mở mắt ra đi, đừng ngủ, đừng ngủ, đừng bỏ lại anh,…hức hức… anh xin em… xin em đó!”

Đỗ Phong Nam vừa nói vừa khóc, lần đầu tiên anh trong đời khóc trước mặt người yêu.

Không nghĩ nước mắt của một người đàn ông kiêu hãnh như anh cũng có một ngày rơi xuống, lại rơi xuống trong tình huống tồi tệ này…