Chương 14: NHỚ LẠI

Edited by Bà Còm in truyenhdx.com

Trong mắt thiếu niên chứa đựng sự khẩn trương và phòng bị, cùng với sự cố chấp thủ hộ người yêu, rõ ràng muốn cho hắn biết không cần hắn nhúng tay.

“Ngươi có thể mật báo cho lão quái vật, nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ dẫn tiểu thư rời khỏi nơi này, ta không cần bất luận kẻ nào trợ giúp! Trên đời này không có một người nào tốt, đừng cho rằng ta sẽ tin ngươi!”

Thiếu niên này rốt cuộc bị hành hạ bao nhiêu mới có thể hận đời như vậy? Có phải ở bên cạnh lão quái vật Trác Đông Lai đã lâu nên cũng dần dần trở nên không bình thường?

Lạc Hình Thiên cũng không kiên trì, nhanh chóng rời khỏi Trác phủ.

Hiện thời mỗi lần hồi ức lại chuyện này, nghĩ đến sau đó Nhan Ca đã phải chịu hành hạ thế nào, tim của hắn liền đau như xé, đau thấu tận xương, hô hấp muốn đình trệ.

Hắn không nhịn được mà hối hận vô cùng, vì sao lúc trước không đưa nàng đi sớm một chút?

Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù ngay cả Lạc Hình Thiên cũng không thể đoán trước, năm năm sau, hắn lại một lần nữa gặp mặt hai người của Trác phủ.

Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hành trang gọn nhẹ hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, bị rất nhiều sát thủ liên tục đuổi gϊếŧ, còn trúng phải kịch độc. Hắn đã vận công mấy lần muốn bức độc ra khỏi cơ thể, nào ngờ độc khí ăn sâu, nháy mắt từng ngụm máu đen từ trong cổ họng trào ra.

Hắn cố chống đỡ thân thể nguy ngập lết được tới Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống một ngôi lều đất cuối cùng tại sườn Tây của trấn.

Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trên giường đất ấm áp, được người cẩn thận đút dược, dùng khăn ấm áp nhẹ nhàng lau rửa vết thương của hắn.

Đôi tay kia rất mềm mại dịu dàng linh hoạt, mang theo nỗi lo lắng và thương tiếc phát ra từ đáy lòng. Hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, cho hắn gặp được một nữ tử tâm địa thiện lương.

Sau khi vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một gương mặt tuyết trắng quen thuộc đập vào mắt hắn. Vẫn là hàng mày lá liễu thon dài cong vυ"t, đôi mắt long lanh trong vắt, đôi môi mềm mại giống như búp sen hé nở, kiều nhan trước mặt mà như trong mộng. Hắn không nhịn được nhìn nàng chằm chằm không dời mắt, trái tim lạnh lùng đột nhiên đập loạn nhịp.

Dường như nàng bị ánh mắt chuyên chú của hắn dọa sợ, nhịn không được rụt lùi về phía sau, đôi mắt mở to kinh ngạc, tựa như không dự đoán được một người tính mạng đang bị nguy cập mà lại có ánh mắt nóng bỏng như thế. Nàng ngượng ngùng hai má ửng hồng, sắc hồng lan tràn ra hai vành tai như bạch ngọc rồi lại chậm rãi lan xuống cần cổ trắng như tuyết, cuối cùng biến mất dưới cổ áo.

“Cứu hắn làm gì . . . Nàng . . . chăm sóc hắn được sao?”

Bên cạnh truyền đến thanh âm đứt quãng mang theo ho khan, hắn mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra nằm trong phòng này bị trúng độc còn nửa cái mạng không phải chỉ có một mình hắn.

“Không gì đáng ngại, chàng yên tâm.” Nàng lên tiếng cam đoan, thanh âm vẫn dễ nghe đến cực điểm giống như trong trí nhớ của hắn.

Dưới sự quyết tâm của nàng, hắn được ở lại trong căn phòng nho nhỏ kia dưỡng thương.

Về sau, thiếu niên xinh đẹp năm đó được gọi là “Thiên Lang”, hiện thời bệnh tình nguy kịch, gầy đến mức không ra hình người -- Yến Tiểu Thiên -- dần dần tiếp nhận sự tồn tại của hắn.

Mỗi khi nàng ra cửa hoặc bận rộn trong ngoài, căn phòng sẽ còn lại hai người bọn họ, đến một ngày, bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

Thật ra đa số thời điểm là một mình Yến Tiểu Thiên lải nhải, nói liên miên kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện xưa, mà nhân vật chính trong câu chuyện đều là Nhan Ca. Mỗi câu mỗi chữ trong câu chuyện xưa đều liên quan đến nàng, vì thế hắn biết được thân thế của nàng cùng vận mệnh nhấp nhô đầy chông gai nàng đã trải qua.

Sau đó, khi nam nhân tên Yến Tiểu Thiên tắt thở, nàng bi thương quá độ đâm đầu vào tường tìm chết. Mặc dù tự tử không thành nhưng sau khi tỉnh lại bị mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất Yến Tiểu Thiên.

Hắn không biết đây có tính là may mắn hay không, nhưng hắn thuận lý thành chương biến thành tướng công của nàng.

Nghe nàng ngọt ngào gọi hắn “Tướng công”, vì hắn mà bận đông bận tây quan tâm săn sóc, hắn cảm nhận được nỗi vui sướиɠ phát từ nội tâm.

Có lẽ đây chính là nhân duyên “Dụng tâm lại tìm không thấy, nhưng có khi đã chờ sẵn từ trước đến nay”, gặp được nàng là hoàn toàn ngoài ý muốn, cũng là do vận mệnh chú định.

Trong cuộc đời hai mươi bảy năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này sẽ có một nữ tử có thể làm hắn đau lòng để ý không thể buông xuống như thế, còn làm hắn nếm trải sự ghen tị và mất mát chưa từng có.

Đúng vậy, hắn ghen tị, ghen tị với người tên Yến Tiểu Thiên.

Nước mắt của nàng, day dứt của nàng, chẳng phải đều là vì Yến Tiểu Thiên?

Phải hay không phải, đại khái cũng không còn là điều quan trọng, bởi vì bất luận dùng phương thức nào hay thân phận nào, hắn đều muốn cam tâm tình nguyện bảo hộ nàng.

Đúng vậy, người ở cùng nàng và bảo hộ nàng chính là hắn. Hắn thương nàng, yêu nàng, nâng niu nàng, năm tháng trong tương lai sẽ không để nàng phải chịu nửa điểm khổ sở.

*By Bà Còm in truyenhdx.com*

Đại mạc mùa đông, tịch mịch mà rét lạnh.

Nơi nơi đều là hoang vắng, ngẫu nhiên trời sẽ đổ tuyết. Tuyết mịn bay tán loạn rồi đọng lại trên đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu xuống khiến dãy núi non xa xa hiện ra quang cảnh như thận lâu hải thị, mây trên đỉnh núi dường như bất động.

(Thận lâu hải thị: 'thận' là con sò, 'lâu' là lầu các, 'hải thị' là phố trên biển. Đây muốn nói lên hiện tượng ảo ảnh do ánh mặt trời rọi vào mặt nước rồi phản chiếu lên không tạo thành những hình ảnh cung điện lầu đài lung linh. Người xưa cho rằng hiện tượng này là do con sò thần khổng lồ phun khí tạo thành nên gọi là 'Thận lâu hải thị')

Trong chủ phòng của trang viên Lạc gia vẫn an tĩnh như bình thường, chậu than cháy hồng tản ra hơi ấm dào dạt, một bồn mai vàng hiếm thấy đang nở rộ tỏa hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã.

Sau bức rèm che, Nhan Ca mang thai đã hơn năm tháng đang ngồi trước bàn tròn vùi đầu may vá. Trên bàn bày một đống đồ nữ công, kéo, thước, chỉ màu, gấm lụa, còn có một bộ y phục trẻ sơ sinh vừa mới hoàn thành.

Nàng cũng không chuyên tâm, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn chằm chằm đồ đang may mà phát ngốc, khi thì lại tâm phiền ý loạn ngẩng đầu nhìn ra ngoài mong ngóng tin tức.

Đã mấy ngày rồi Lạc Hình Thiên đều không lộ diện.

Hai tháng trước, hắn về lại kinh đô Ô Nà, mà nàng thì bị lưu lại nơi này.

“Người ngoài đều nói Lạc gia ở Ô Nà thế lực che trời, lại không biết Vương thất Ô Nà thực ra phải nhờ vào Lạc gia mới có thể bảo đảm vương quyền, nếu không thì lũ hoạn quan và ngoại thích nhiều như vậy, ai lại không đối với vương vị như hổ rình mồi?”

“Thái tử trẻ tuổi bị Tác vương xúi giục tìm tới Lạc gia gây phiền toái. Tổ mẫu của Thái tử Vương Thái hậu cũng không phải là người già rồi hồ đồ, dứt khoát phế đi Thái tử xử tử Tác vương, chính là muốn Lạc gia giúp Ô Nà chống đỡ ba mươi vạn đại quân ở Đồng Châu.”

Bạch Tú Cô giải thích cho nàng nội bộ rối loạn bất an của Vương thất Ô Nà, do đó hắn vì an toàn của nàng mới lưu nàng lại đất phong mà không phải cùng hắn hồi kinh đô.

Trong những ngày hắn rời đi, ký ức của nàng như đã trải qua một đoạn thời gian ngủ đông thật dài. Sau bao đêm trời đông giá rét trôi qua, mùa đông sắp hết thì nàng ở trong giấc mộng bừng tỉnh, rốt cuộc lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Nàng dần dần nhớ lại hết thảy mọi chuyện trong quá khứ.

Gia đình, phụ mẫu, tỷ muội, thân nhân.

Vui sướиɠ, thống khổ, thù hận, sợ hãi.

Trăng tròn lại khuyết, cuộc sống thăng trầm, vui buồn tan hợp, sinh ly tử biệt.

Nàng nhớ tới cảnh tượng cùng với trưởng tỷ và ấu muội ở trong Hi Hòa cung làm nô tỳ, gian nan sống qua ngày. Nhớ tới trước khi trưởng tỷ gặp nạn, ở bên tai nàng và tiểu muội lặp đi lặp lại lời dặn dò về bí mật của Cảnh gia.

Nàng nhớ tới sau đêm giả chết, khi nàng tỉnh lại thì vô cùng ngạc nhiên thấy giương mặt kinh hỉ của thiếu niên đã từng quen biết, đương nhiên nàng cũng nhớ tới Trác công công cực kì đáng sợ kia.

Dưới sự trợ giúp của Bạch Tú Cô, nàng nhìn thấy hình xăm trên bả vai phía sau qua hình phản chiếu của hai tấm gương. Nàng run rẩy vươn bàn tay mềm mại vuốt ve chỗ da thịt kia, dường như đã qua đi mấy đời.

Đau! Đau quá! Khi đó nàng lớn tiếng khóc kêu, đau đến chết đi sống lại, còn tên Trác Đông Lai ghê tởm kia thì ở bên cạnh cười dữ tợn.

“Tiểu thư, Tiểu Thiên nhất định sẽ cứu tiểu thư rời khỏi nơi này, chúng ta phải nhẫn nại, nhất định phải sống sót.” Đây là lời hứa hẹn Tiểu Thiên cho nàng, hắn cũng thực hiện lời hứa cho chính mình.

Trác Đông Lai đã chết, Tiểu Thiên đưa nàng rời khỏi Li Kinh, rời khỏi nơi tràn ngập thống khổ, tàn khốc và ghê tởm. Nhưng nàng biết Tiểu Thiên cũng sắp chết, vì dẫn dụ Trác Đông Lai uống rượu độc mà hắn không tiếc lấy thân làm bẫy.

Đang chạy trốn trên xe ngựa, Tiểu Thiên nói với nàng, đời này hắn muốn làm nhất là hai chuyện -- thứ nhất là gϊếŧ tên quái vật họ Trác, chuyện còn lại chính là cưới nàng làm nương tử.

Nàng không chút do dự đáp ứng, thành nương tử hữu danh vô thực của hắn. Sau khi Tiểu Thiên chết, nàng tự sát không thành mà bị mất ký ức, lúc tỉnh lại nàng coi Lạc Hình Thiên trở thành trượng phu của mình . . .

Hồi ức tràn về như nước sông vỡ đê, tất cả những gì nàng đã từng trải qua, những gương mặt nàng đã gặp qua đồng loạt ập vào trong đầu khiến Nhan Ca đau không thể nén.

“Phu nhân? Phu nhân?”

Bên tai nghe được tiếng Bạch Tú Cô lo lắng gọi nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt mê mang nhìn về phía gương đồng, mới biết được nước mắt đã che kín gò má.

“Ta không sao, Bạch cô cô đừng lo lắng.”

Nàng nói dối, thật ra nàng đang muốn tìm một bờ vai rắn chắc để dựa vào, để nàng có thể thoải mái khóc lớn một hồi, chỉ là người kia, lại không tới.

“Phu nhân, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận thân mình, mới hơn năm tháng mà bụng đã lớn đến thế, bà đỡ xem qua cũng đoán chừng là song thai. Ngài nhất định phải ăn ngon ngủ ngon, ngàn vạn lần không thể có nửa điểm sơ xuất.”

Quả thực biến nàng thành trẻ sơ sinh mà chăm sóc, Bạch Tú Cô đưa lên canh bổ, dặn dò một tràng không ngừng.

“Bạch cô cô, ta cũng không phải heo con, chỗ nào chứa được nhiều đồ ăn như vậy?” Nàng sợ phụ nhân phúc hậu này lo lắng, không khỏi miễn cưỡng cười vui.

“Không ăn hết cũng phải ăn, một người ăn, ba người bổ.” Bạch Tú Cô bưng cháo tổ yến đưa nàng, vui vẻ thông báo: “Phu nhân, buổi tối hôm qua Đồ Mục có ghé lại đây, nói là gia phân phó hắn mang đồ đến cho phu nhân. Lão nô nghe hắn nói phần lớn chuyện tranh chấp giữa hai nước đã được dàn xếp ổn thỏa, Vương thất Ô Nà và Hoàng đế Trung Nguyên cũng đạt thành hiệp định, quân đội Đồng Châu sẽ không đánh tới nữa.”

“Thật vậy chăng? Thế thì tốt quá! Không đánh giặc thì bá tánh mới có thể hưởng những ngày thái bình.” Nhan Ca nghe xong trong lòng vui mừng, đôi mày thanh tú đang nhíu lại cũng chậm rãi dãn ra.

“Đúng vậy! Dân chúng đều mong hưởng ngày thái bình, ai nguyện ý đi đánh giặc?” Bạch Tú Cô gật đầu, lại nói: “Phu nhân, lão nô xem một đống lớn đồ được mang đến từ kinh đô, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi không có thứ nào là không dụng tâm chọn lựa. Trong lòng lão nô thầm nghĩ: gia rõ ràng muốn đem lại niềm vui cho phu nhân, rõ ràng thâm tâm luôn hướng về nơi này, nhưng nếu vậy thì tại sao người lại không đến chứ?"

Nhan Ca không nói, cúi đầu yên lặng ăn cháo tổ yến trong chén.

“Hôm nay tiểu tử Lặc Hải kia trước khi xuất môn trở lại kinh đô bị lão nô chặn lại, hỏi mãi tiểu tử kia còn không chịu khai ra. Về sau bị lão nô vặn lỗ tai thì hắn mới âm thầm nói với lão nô, gia bị bệnh.”

Bị bệnh! Nhan Ca ngẩng phắt đầu lên.

“Gia bị bệnh mấy ngày rồi, Lặc Hải nghe nhóm Thái y nghị luận sau lưng, nói rằng lần trước gia bị thương quá nặng, hơn nữa còn trúng độc, vốn dĩ chưa khỏi hẳn mà dạo này lại quá bận rộn, làm việc quá mức vất vả nên mới ngã bệnh.”

Hắn bị bệnh . . .

“Gia thì lại khen ngược, cho dù bị bệnh cũng không chịu chăm sóc bản thân, nhìn đến chén thuốc liền nổi giận, không hề phối hợp với nhóm Thái y một chút nào. Đúng rồi, gia còn cố ý bảo bọn hạ nhân không được để lộ việc gia bị bệnh, lão nô đoán gia sợ phu nhân nghe xong sẽ lo lắng . . . Ai nha, gia thật là, lúc trước mỗi đêm đều thừa dịp phu nhân đang ngủ mới tiến vào nhìn một cái, sau đó liền phi ngựa suốt đêm về lại kinh đô, đây không phải là quá lao lực thì còn là cái gì?”

Mỗi đêm hắn đều tới?

Thảo nào, mỗi khi nàng gặp ác mộng đều cảm giác như có một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về nàng, an ủi nàng, sau đó nàng sẽ được ôm vào l*иg ngực ấm áp, nhận được nụ hôn dịu dàng rơi xuống trên trán, trên má.

Hóa ra thật là hắn, lén lút đến, lén lút đi, không cho nàng phát hiện.

Trái tim Nhan Ca chợt đau như cắt, đôi mắt trở nên chua xót , sương mù bắt đầu ngưng tụ. Nàng nhẹ nhàng kêu: “Bạch cô cô.”

“Phu nhân?”

“Đưa ta đến tìm gia.” Nàng muốn đi tìm hắn, nàng không thể tiếp tục lừa gạt chính mình.

Đối với Tiểu Thiên, đời này nàng sẽ không thể nào quên được; còn đối với hắn, rốt cuộc nàng cũng không thể nào cùng hắn tách ra.

*By Bà Còm in truyenhdx.com*

Kinh đô Ô Thác tuy rằng ở quan ngoại, địa hình núi non hiểm trở, nhưng cũng là một nơi náo nhiệt hiếm thấy.

Nơi này đình đài lầu các cao ngất xếp thành từng dãy, chung quanh kênh đào lưu thông, Nam Bắc núi cao hùng vĩ. Trong thành phố xá sầm uất, vạn hộ ngàn gia, vô cùng phồn hoa, không thua gì thành trì nổi tiếng ở Trung Nguyên.

Lạc phủ nằm tại một ngõ lớn tại thành Tây, nếu so sánh với trang viên khổng lồ của Lạc gia, phủ đệ này vừa không tinh xảo lại không hoa lệ mà khắp nơi đều rất đơn giản. Mỗi một trạch viện to lớn đứng san sát nối tiếp nhau, cửa son tường cao thật là khí phái.

Nhan Ca từ trên xe ngựa bước xuống, khoác áo lông chồn bạc, được Bạch Tú Cô nâng đỡ đi theo đại quản gia Lạc Sơn đến tẩm viện của hắn.

Dọc theo đường đi, các hạ nhân thấy nàng đều ào ào hành lễ, nhanh chóng nhường đường cho nàng. Vừa mới đi đến cửa thư phòng, Nhan Ca liền nghe thấy vài tiếng ho khan dồn dập . . . Quả nhiên hắn bệnh cũng không nhẹ.

Trong thư phòng cực kì yên tĩnh, trang trí tao nhã với bình cổ và văn phòng tứ bảo quý giá, còn có rèm che đỏ sẫm với dây kết tua vàng, khí độ hoa mỹ nhưng không mất phần lịch sự tao nhã.

Phía sau án thư bằng gỗ tử đàn, Lạc Hình Thiên trong bộ trường sam bằng gấm đen tuyền đang ngồi chuyên chú xem công văn, thỉnh thoảng tay nắm thành quyền để bên miệng ho khan vài tiếng.

Nhan Ca đứng ngoài cánh cửa mở hé lặng lẽ ngắm nhìn, bộ dáng của hắn có chút tiều tụy nhưng không hề làm giảm đi đường nét sắc bén trên gương mặt tuấn tú kia một chút nào. Ai có thể ngờ được, một người nam nhân lạnh lùng cương nghị tựa quân nhân như thế lại luôn đối xử với nàng thật ôn nhu săn sóc, luôn chân thành tha thiết yêu thương nàng . . . Hồi tưởng lại những tháng ngày qua khiến nàng không nhịn được hốc mắt đỏ lên.