Chương 16: Ngoại truyện: TIỂU THIÊN

Edited by Bà Còm in truyenhdx.com

Ta là Yến Tiểu Thiên.

Ta là nam nhân được sủng ái nhất của thái giám Tổng quản Nội cung Trác Đông Lai, mọi người đều gọi ta là "Thiên Lang".

Từ năm mười sáu tuổi, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủn, ta đã bị Trác Đông Lai xăm trên người tổng cộng bảy mươi mốt chỗ, một thân hoa lệ không thể diễn tả, được một đám văn nhân xưng tụng cái gì mà "Một thân hoa lệ không khác gì bài thơ".

Quả thực là vô nghĩa, rốt cuộc đâu phải bọn họ chịu đau, chịu khổ . . . chịu nhục!

Ta căm thù toàn bộ Trác phủ, mỗi người mỗi đồ vật, ở trong mắt ta đều là những kẻ vặn vẹo, ác độc, vô sỉ, coi bộ chỉ có đôi sư tử bằng đá trước cửa phủ là còn sạch sẽ.

Không đúng, còn có nàng, Nhan Ca.

Ta vĩnh viễn nhớ rõ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thuần hậu, nụ cười ngẫu nhiên nở rộ sẽ mang lại ấm áp và thiện ý cho thế gian u ám này.

Khi mười ba tuổi, ta còn là một tiểu ăn mày, vì một cái màn thầu ở ven đường mà bị người truy đánh như chó rơi xuống nước. Nàng chứng kiến, không đành lòng bèn năn nỉ lão quản gia thu lưu ta.

Ta thành gã sai vặt của gia đình Công Bộ Tả Thị lang Cảnh đại nhân, nàng là Nhị tiểu thư của ta.

Tuy rằng chủ tớ khác biệt nhưng nàng chưa bao giờ coi khinh ta, thậm chí khi nàng vừa học nữ công, dưới sự năn nỉ và hy vọng của ta, mặc dù tay nghề còn vụng về nhưng nàng vẫn thêu cho ta một túi gấm.

"Cái này hơi xấu một chút, chờ ta học thêm một thời gian nữa với mẫu thân, ta lại thêu cho huynh một cái mới." Nàng ngắm nghía chiếc túi gấm thêu tên của ta và con chim yến tung bay, vô cùng ngượng ngùng phân trần.

Ta lại vui mừng muốn chết.

Nàng thiện lương tốt đẹp chính là giấc mộng quý giá nhất trong sinh mệnh của ta. Thế nhưng không được vài năm, Cảnh gia vì tu sửa Hoàng lăng mà lâm vào đại họa tru di cửu tộc, nàng bị đưa vào cung làm nô, ta bị đại thái giám Trác Đông Lai xét nhà coi trọng.

Trác Đông Lai là một quái vật tâm lý biếи ŧɦái, nhưng nếu muốn sống sót bên người một con quái vật, chỉ có cách nhẫn nại.

Sau đó, ta thành nam nhân được sủng ái nhất Trác phủ, còn Nhan Ca trở thành nữ nhân được sủng ái nhất Trác phủ, là Trác Đông Lai tình nguyện chấp nhận đắc tội Thích gia cũng muốn đưa nàng ra cung làm "Phụ phẩm".

Đúng vậy, là ta nói cho Trác quái vật sự tồn tại của tiểu Nhan Ca, ở Trác phủ nàng có lẽ có thể sống sót, nhưng ở trong cung thì nàng chỉ có một con đường chết.

Tỷ tỷ của Nhan Ca, Triều Vân tiểu thư đã bị độc thủ ẩn mình kia hại chết, ta tuyệt đối không thể để Nhan Ca giẫm lên vết xe đổ.

Nhan Ca thuận lợi bị "Mượn xác hoàn hồn" đưa tới Trác phủ. Trác Đông Lai thật ra không hạ độc thủ quá sớm với tiểu Nhan Ca, chỉ ở bả vai phía sau của nàng châm một chùm hoa đào hồng nhạt thanh diễm sinh động.

Không phải vì hắn nảy sinh lòng thương hại, thứ nhất là vì Nhan Ca còn nhỏ, thứ hai là vì tra tấn ta làm cho hắn cao hứng hơn. Cho nên, trước khi Trác quái vật mất đi hứng thú đối với thân thể của ta, ta phải tìm cách mang Nhan Ca đi.

Sợ rằng Trác Đông Lai đến chết cũng không thể tưởng tượng được, nam nhân sủng ái nhất của hắn có một ngày sẽ độc chết hắn, lại mang theo nữ nhân hắn sủng ái nhất bỏ trốn mất dạng, vĩnh viễn thoát ly sự khống chế biếи ŧɦái của hắn.

Mỗi khi nhớ tới, ta đều nhịn không được đắc ý dào dạt, vô cùng sung sướиɠ, cho dù trước khi độc phát ra chỉ còn lại một hơi cuối cùng, ta vẫn rất vui vẻ nghĩ đến thảm trạng chết bất đắc kỳ tử của tên Trác quái vật ngày đó.

Ta biết mình sắp chết rồi, nhưng còn Nhan Ca phải làm sao bây giờ? Ta không thể bỏ mặc nàng ở vùng Ba Khâu quỷ quái tự sinh tự diệt. Vấn đề là nếu muốn thoát khỏi sự truy sát của Thích gia, nàng chỉ có thể trốn tại Ba Khâu, cho đến một ngày bọn chúng bị thất thế.

Mãi cho đến một hôm, nàng ở ngoài cửa cứu một nam nhân đưa vào nhà.

Nam nhân dị tộc kia đã từng xuất hiện ở Trác phủ, không phải địch nhân cũng không phải bằng hữu. Hắn không giống như ta, hắn sinh ra đã là "Thiên chi kiêu tử", toàn thân tỏa ra sự kiêu ngạo và bình tĩnh, mặc dù hắn trúng cực độc lợi hại, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc cũng không thể nào bớt đi nửa phần kiêu hùng của hắn.

Nam nhân như vậy, hẳn là có thể nhờ cậy.

Ta bắt đầu tán chuyện với hắn, lải nhải mà nói, thuật lại toàn bộ cuộc đời của Nhan Ca từ khi còn bé cho đến hiện tại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ ta đều tỉ mỉ kể lại cho người nọ nghe, bởi vì ta thật sự sợ sau khi ta chết, tiểu thư của ta, tiểu nương tử chưa từng làm một ngày phu thê với ta, sẽ không sinh tồn nổi tại Ba Khâu này.

Cho nên ta phải tìm cho nàng một chỗ để dựa vào, trước khi ta chết.

Nam nhân tên Lạc Hình Thiên này hiển nhiên là một sự lựa chọn không tệ, tuy rằng hắn bị thương rất nặng, nhưng ta biết hắn sẽ không chết.

Còn ta sắp phải chết, thực mau.

"Ta sẽ chết." Ta bình tĩnh nói.

Hắn "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt bảo: "Sớm chết sớm đầu thai, kiếp sau hãy chọn một nhà tốt, đừng ăn khổ nữa."

Ta bị sặc một chút, "Ngươi đừng quên đáp ứng lời ta nói."

Hắn lại hừ một tiếng, xem như chấp nhận.

"Nàng là . . . nữ hài nhi rất tốt, phải đối xử với nàng . . . tốt một chút . . ." Ta cố dùng hết hơi thở mong manh mà nói ra lời thỉnh cầu cuối cùng.

"Thật đúng là si tình." Hắn không kiên nhẫn ho ra hai búng máu: "Ta đã đáp ứng thì sau này đối đãi nàng như thế nào, tất nhiên là chuyện của ta."

Hắn không phải là người thành thật trung hậu, dã tâm bừng bừng, dám làm dám chịu, thủ đoạn cũng không ngại dùng, nhưng vẫn có thể xem như một nam tử hán đại trượng phu . . . Tất nhiên là không giống ta.

Ta vừa lo lắng đồng thời lại vừa cảm thấy thực vui mừng, rốt cuộc cảm thấy có thể yên tâm mà chết.

Ta chết khiến Nhan Ca cực kỳ bi thương, nàng không yêu ta nhưng lại nguyện ý làm nương tử của ta, còn muốn cùng ta đi xuống hoàng tuyền, thật là một cô nương ngốc.

Lạc Hình Thiên nửa sống nửa chết nằm ở nơi đó một thời gian, còn Nhan Ca sau khi tỉnh lại đã quên mất hoàn toàn chuyện trước kia.

Nàng đã quên ta, đã quên thân thế của nàng, đã quên hết thảy ở Li Kinh, thậm chí người duy nhất khiến nàng còn vướng bận trong cung, muội muội Sơ Nhuỵ may mắn còn sống sót đều hoàn toàn bị xóa khỏi đại não của nàng.

Ta thê lương mỉm cười, như vậy coi bộ cũng bớt việc.

Thật ra nàng có quên hết cũng rất tốt, Trác Đông Lai, Cảnh gia, đều là chuyện cũ sẽ khiến nàng thống khổ bất kham.

Lạc Hình Thiên thực dễ dàng khiến cho Nhan Ca tin hắn là trượng phu của nàng, dần dần trở thành nam chủ nhân trong nhà, nhưng bởi vì bị thương nặng nên hắn bị ép giống Liễu Hạ Huệ, giống như dụng cụ bài trí.

Nhưng theo thời gian từng ngày trôi đi, bọn họ ở bên nhau càng ngày càng thân mật, ánh mắt hắn nhìn nàng càng ngày càng si mê, ngay cả đáy mắt cũng trồi lên sự ôn nhu xưa nay chưa từng có. Nếu không phải bởi vì bị thương nặng, chỉ sợ đã sớm đem tiểu nữ nhân nuốt một ngụm vào bụng!

Ta không yên lòng, người tuy đã chết nhưng rốt cuộc luyến tiếc không muốn biến mất quá nhanh, linh hồn ngày đêm vơ vẩn giữa không trung, nhìn hắn đương nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của Nhan Ca, xem hắn hằng đêm nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân xinh đẹp đang say ngủ mà phát ngốc, xem hắn trộm hôn môi nàng, nhìn Nhan Ca đối với hắn từ xa lạ đến ỷ lại, nhìn bọn họ lưỡng tình tương duyệt.

Ta hâm mộ, ta ganh tỵ, nhưng ta không hận.

Đây là kết quả tốt nhất mà ta muốn, Lạc Hình Thiên là một nam nhân khí phách, nếu yêu thì tuyệt đối sẽ không để Nhan Ca gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Còn ta, cuối cùng có thể yên tâm rời đi.

Ta chỉ mong nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn tìm được Nhan Ca, đem tam môi lục sính, rượu lễ hoa hồng mà cưới nàng vào cửa, để nàng chân chính trở thành thê tử của ta, chứ không phải hữu danh vô thực giống kiếp này.

"Làm sao có thể được?" Lạc Hình Thiên đứng trước mộ ta, đôi mày nhíu lại, một cỗ khí phách nháy mắt bắn ra tứ phía. Thế nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía thê nhi cách đó không xa, khóe môi gợi lên một nụ cười nhu hòa.

Bọn họ hàng năm vào tiết Thanh minh đều sẽ tới viếng mồ mả ta. Nhan Ca hoài thai mười tháng sinh hạ một đôi song sinh nhi tử, Chấn Phong và Chấn Hà, bất luận là tướng mạo hay khí chất đều thừa hưởng đầy đủ từ phụ thân, trong tương lai bọn họ sẽ là kiêu hùng của sa mạc.

"Đừng nghĩ ta sẽ nhường nàng lại cho ngươi." Lạc Hình Thiên quay đầu lại, vô cùng trịnh trọng nói: "Kiếp sau nếu nàng theo ngươi thì ngươi lại để nàng chịu khổ, làm sao ta có thể bỏ được?"

A! Hắn muốn bá chiếm nữ tử cả ta và hắn đều yêu như tánh mạng, không muốn ngừng lại ở một đời một kiếp, cũng không ngừng lại ở ba đời ba kiếp, mà phải muốn đời đời kiếp kiếp. Vậy thì ta cùng với Nhan Ca, đại khái chỉ có thể tính là "Bạc mệnh duyên khan" mà thôi.

Tuy nhiên . . . chỉ cần nàng sống tốt, vậy là lòng ta cũng đã thấy đủ lắm rồi.

HOÀN