Chương 6: ÁI ÂN

Edited by Bà Còm in truyenhdx.com

Nhan Ca mãnh liệt lắc đầu, cơ thể run rẩy co cụm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt vùi chặt vào l*иg ngực rắn chắc ấm áp của nam nhân, ở trong lòng hắn phát ra tiếng thút thít ẩn nhẫn.

"Thật mà, đôi tay yếu ớt của nàng ngay cả con gà cũng gϊếŧ không chết, làm sao có thể gϊếŧ chết một người?"

"Thật . . . thật vậy chăng?" Nàng bán tín bán nghi, nghẹn ngào hỏi.

"Ừ." Hắn vuốt tóc nàng, ôn nhu dỗ dành: "Không có việc gì, hết thảy đã có ta, không cần sợ."

Nàng giống như chú chim nhỏ cuộn người nằm gọn trong khuỷu tay của hắn, đôi tay mềm mại gắt gao tóm lấy cánh tay nam nhân, níu chặt vạt áo của hắn, rốt cục ở trong lòng hắn nức nở thành tiếng.

Bộ dáng của nàng lúc này thật sự làm hắn không dễ chịu, bàn tay to nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nước mắt, mềm nhẹ hôn lên những giọt lệ nóng bỏng, nhìn chăm chú vào đôi mắt ngập nước vẫn còn kinh hách, cúi đầu thở dài: "Thực xin lỗi, là ta sai rồi."

"Không, không phải." Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng bởi vì được hắn hôn mà ửng đỏ, đầu lắc lia lịa như trống bỏi.

"Không phải cái gì?" Hắn hỏi.

Nhìn gương mặt cương nghị anh tuấn của nam nhân, Nhan Ca nghẹn ngào nhưng lại tuyên bố rất kiên định: "Nếu . . . lần sau còn có người còn muốn hại tướng công, thϊếp . . . thϊếp vẫn sẽ gϊếŧ hắn."

Lời này làm cảm xúc của nam nhân phình to như lên men, tiểu nữ tử rõ ràng sợ đến đòi mạng, nhưng tại thời điểm nguy hiểm tới gần thì chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là phải bảo hộ hắn.

Hắn triệt để nhận mệnh, chịu thua!

Lần này bởi vì gặp nàng, hắn sẽ không bao giờ còn là một kẻ không hề tham luyến sắc đẹp chỉ biết kiến công lập nghiệp bá chủ một phương, hắn dần dần biến thành kẻ tham lam muốn độc chiếm trái tim của nàng, muốn thành nam nhân nàng yêu, muốn giống như một người bình thường rơi vào bể tình.

Đương nhiên, hắn còn muốn cả thân thể của nàng.

Nam nhân cúi người trìu mến khẽ hôn lên bờ môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp cánh môi mềm mại, vô cùng kiên nhẫn trấn an nàng, dụ dỗ đôi môi nàng vì mình mà hé mở.

Nụ hôn ôn nhu như vậy đủ để Nhan Ca quên mất thế gian vẫn còn đầy rẫy tội ác khiến nàng sợ hãi, nụ hôn quá tốt đẹp làm cho cổ họng của nàng phát ra thanh âm rêи ɾỉ động lòng người.

Một người giống nàng, không có quá khứ cũng không biết thân thế lẫn phụ mẫu mình là ai, bơ vơ không nơi nương tựa như con chim nhỏ bay loạn giữa bầu trời tăm tối, nhìn về phía chân trời rộng lớn nhưng lại không có một chỗ gọi là nhà để dừng chân. Thế nhưng hiện tại, bên người nàng có một đôi cánh tay rắn chắc để nàng dựa vào khiến nàng không còn hoảng hốt và bất lực, ở bên cạnh tướng công, nàng cảm thấy thật thỏa mãn, thật an toàn.

Bởi vì có tướng công, nàng sẽ không sợ phải cô đơn trên đường đời.

"Tướng công . . ." Đôi môi Nhan Ca không tự chủ được vì hắn mà buông lỏng. Trong nháy mắt cánh môi vừa hé thì hắn nhân cơ hội tham nhập ngay, vươn đầu lưỡi ngăn chận không để cánh môi của nàng khép lại.

Chiếc lưỡi thơm tho thẹn thùng mang đến vị ngọt say lòng người, đã chuẩn bị thử thăm dò nghênh đón đầu lưỡi nóng bỏng nhiệt tình của hắn. Khi hắn phát hiện nàng đáp lại, một cảm giác mừng như điên thổi quét toàn thân, càng thêm tận tình khuấy động mọi ngóc ngách trong miệng nàng, chơi đùa với cái lưỡi mềm mại, vô cùng triền miên.

Hắn đang muốn dùng phương thức này giúp nàng quên đi ký ức khủng bố, thầm mong nàng chỉ nhớ hết thảy những gì tốt đẹp nhất.

"Ưm . . . a . . ." Lửa nóng của nụ hôn đã làm Nhan Ca mất đi năng lực suy xét, hô hấp khó khăn, hơi thở toàn là hương vị mát lạnh gợi cảm của nam nhân. Chiếc miệng nhỏ nhắn bị hắn ngang ngược cường hãn xâm chiếm, đầu óc choáng váng dần dần hóa thành khối đậu hũ.

Thật lâu sau hắn mới buông tha bờ môi của nàng đã bị hôn đến đỏ bừng, ánh mắt yên lặng quan sát đôi con ngươi trong suốt của nàng, chỉ thấy trong ánh mắt nàng như có muôn vạn tia sáng lấp lánh, toát ra một vẻ quyến rũ vô ngần.

"Tướng công . . ." Nhan Ca nỉ non, vẫn quyến luyến cái hôn của hắn, cánh tay tuyết trắng nâng cao vòng qua ôm lấy cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng làm người ta thật muốn cắn một ngụm, đôi môi như mật e lệ chạm vào môi hắn.

Phản ứng của nàng hồn nhiên mà mê người, khuấy động dục niệm của hắn ẩn nhẫn bấy lâu. Một loại vui sướиɠ cực hạn khiến lý trí nam nhân hoàn toàn mất khống chế, thân thể mềm mại truyền đến hương thơm, kịch liệt kí©h thí©ɧ mọi cảm quan.

Mỗi đêm hắn đều nổi lên tham luyến không đứng đắn nhưng chỉ giới hạn trong nụ hôn trộm, đối với hắn mà nói quả là một sự tra tấn ngọt ngào. Hắn đã nghĩ phải kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, nhưng hiện tại nàng đang đáp lại hắn, nàng cũng đang cần hắn. Nhận thức như vậy làm cho lòng hắn sôi sục cao trào như trận đại hồng thủy cắn nuốt toàn bộ cơ thể nam nhân của hắn, hắn không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng vuốt ve gương mặt mềm mại, mơn trớn hàng mi cong vòng tú mỹ, đôi mắt long lanh trong suốt, chiếc mũi duyên dáng xinh xinh, cuối cùng lưu lại trên cánh môi anh đào căng mọng. Môi của nàng vừa mềm lại vừa ngọt, dụ hoặc hắn chậm rãi tham lam ngậm mυ"ŧ, đầu lưỡi ấm nóng của hắn đảo quanh mời mọc đôi môi của nàng hé mở, hắn không thể tiếp tục đè nén cảm xúc, ngấu nghiến thưởng thức hai cánh hoa anh đào nóng bỏng.

Không đủ, không đủ! Hôn thế nào cũng không đủ, hắn vươn đầu lưỡi chạy vòng quanh hàm răng ngọc ngà của nàng, luồn theo khe hở tiến vào trong.

Trong khi dây dưa hôn môi, hắn đã trút hết y phục của hai người, nâng người đặt nàng dưới thân nhìn ngắm, ánh mắt rơi xuống bầu ngực tuyết trắng, tia mắt nhất thời trở nên nóng bỏng.

"Nhan Ca . . ." Nam nhân nhẹ than trong cổ họng, ở bên tai nỉ non gọi tên nàng, thanh âm nhiễm một tầng tìиɧ ɖu͙© nhàn nhạt, khêu gợi dụ hoặc.

"Vâng . . ." Nàng thẹn thùng nhẹ giọng đáp ứng.

Hắn thở dài, ánh mắt trở nên cuồng dã, tập trung vào dung nhan mỹ lệ vì động tình mà đã nhiễm đỏ.

Tiểu nữ nhân nằm ngửa, cả thân thể yêu kiều đều ửng hồng, bộ dáng mị hoặc vừa khiến hắn muốn trìu mến vuốt ve vừa khiến hắn muốn ăn ngay một ngụm vào bụng.

"Nương tử ngoan ngoãn của ta." Hắn nhịn không được ôm siết nàng vào lòng giống như vừa lấy được một món bảo bối, gò má kề sát vào má của nàng, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ sát chơi đùa với chóp mũi của nàng.

Bọn họ hoàn toàn lõα ɭồ, thân thể trần trụi của tiểu nữ nhân như bức tượng bạch ngọc trắng nõn được thân hình cường kiện ngăm đen của nam nhân phủ lên toàn bộ, làn môi nóng bỏng lần xuống từng tấc trên da thịt nõn nà, xương quai xanh tuyệt đẹp, cổ nhẵn mịn như ngọc, đầu vai mượt mà tinh tế . . . Mười ngón tay rung động vuốt ve khắp mọi nơi trên thân thể nàng nhưng vẫn thấy không đủ.

Bàn tay to ôm trọn một bầu ngực mềm mịn như trái mật đào, nhũ hoa tròn trịa xinh xắn căng cứng. Đôi môi nam nhân khát khô vội vàng cúi xuống, tham lam nhấm nháp hai quả anh đào hồng nhuận vươn lên mời mọc. Nhũ hoa mẫn cảm được ngậm vào khoang miệng ấm áp, Nhan Ca khẽ rên lên một tiếng, ngạc nhiên mở ra đôi mắt mù sương.

Tướng công đang ăn nàng!

Ôn nhu liếʍ láp, tham lam mυ"ŧ vào, càng mυ"ŧ càng sâu, như hài nhi khát sữa muốn hút cho bằng hết dòng sữa tươi mát ngọt ngào.

"Ưm . . . a . . ." Nhan Ca rêи ɾỉ yêu kiều, thân hình mềm mại run rẩy, ngượng ngùng không chịu nổi giơ bàn tay che lại đôi mắt.

Ai ngờ tướng công lại còn tham lam hơn nữa, không chỉ muốn ăn nàng mà còn muốn sờ nàng.

Đầu ngón tay thon dài lần xuống vùng u cốc giữa hai chân, vỗ về chơi đùa thảm cỏ đã dính sương mai, vuốt ve cánh hoa ướŧ áŧ trơn trượt. Thế vẫn chưa đủ, ngón tay lại lần sâu vào đùa bỡn thủy huyệt chặt kín đang co thắt, liên tục gây cho nàng kɧoáı ©ảʍ vừa xa lạ lại vừa mãnh liệt. Hắn nhìn chằm chằm cánh hoa hồng tươi đẫm nước giữa đôi chân tuyết trắng, rốt cuộc không thể nhịn nổi mở rộng cặp đùi thon thả, phân thân cứng rắn di chuyển đến cửa huyệt rồi dứt khoát xâm nhập.

Cả hai đạt đến cao trào, nam nhân nằm nghiêng người chống một tay nâng đỡ thân thể, như muốn tham lam thâu hết bộ dáng kiều mị của nàng vào mắt.

Nhan Ca phát ra tiếng "Ưm" vô ý thức, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cảm giác cả người vừa ê ẩm lại vừa mềm nhũn không còn một tia sức lực, đặc biệt là phần giữa hai chân đau thốn.

Nàng mê man nhấc lên mi mắt, đập vào tầm nhìn là tuấn nhan gần trong gang tấc, nũng nịu gọi một tiếng: "Tướng công."

"Thân mình có ổn không?" Nam nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt âu yếm đặt trên thân thể lười biếng vì vừa trải qua hoan ái, môi mỏng ôn nhu nhẹ mổ lên miệng nhỏ tỏa ra hơi thở thơm như lan.

Nhan Ca thình lình đỏ mặt, trong đầu hiện lên một trận lửa nóng vừa rồi, vô cùng xấu hổ vùi đầu vào thân thể nam nhân không chịu ngẩng mặt lên.

Môi mỏng của hắn cong lên, chiếc cằm vừa mọc râu ram ráp cọ vào da thịt mịn màng trên má của nàng, bàn tay ấm nóng vuốt ve thân thể trắng nõn mượt mà khiến tiểu nữ nhân trong lòng bị nhột nên càng cong người vùi sâu vào l*иg ngực của hắn mà trốn.

Nam nhân càng cười thoải mái hơn, gương mặt anh tuấn tràn đầy thỏa mãn và nhu tình, lưu luyến ôm nàng một hồi lâu mới cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng rồi bảo: "Ngoan ngoãn nằm yên, để ta đi đun chút nước."

Nhan Ca ngoan ngoãn đáp ứng, vâng lời nằm yên trên giường, nhìn nam nhân đứng dậy lộ ra thân hình cường tráng, l*иg ngực rộng lớn, cơ bụng rắn chắc . . . Nàng không nhịn được mặt đỏ tim đập loạn vùi gương mặt nóng bừng vào đệm chăn, bộ dạng thẹn thùng chọc cho nam nhân nổi lên một trận cười sang sảng.

Nước ấm rất nhanh đã nấu xong, nam nhân mang tới khăn sạch, thả vào thau nước rồi vắt khô, tự tay lau người cho nàng.

Thân thể nhỏ xinh giấu dưới lớp chăn, nam nhân xốc lên tấm phủ lộ ra thân hình lõα ɭồ của tiểu nữ nhân dưới ánh nến. Những đường cong tuyệt đẹp như đang lung linh tỏa sáng, dáng dấp uyển chuyển xinh xắn của nữ tử phía Nam. Nam nhân dịu dàng lau sạch thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi, chiếc khăn ẩm nóng lướt qua mỗi một đường cong phập phồng quyến rũ, cảnh đẹp trước mắt làm ánh mắt nam nhân càng thêm sâu thẳm, hầu kết khó nhịn giật giật.

Theo động tác chà lau ôn nhu của tướng công, lỗ chân lông cả người Nhan Ca dường như đều giãn ra. Nàng thoải mái rên lên một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ.

Bàn tay to vén lên mái tóc đen đổ xuống như thác nước, lộ ra cần cổ như ngọc, đôi mắt ngắm nhìn da thịt tuyết trắng nõn nà tựa như tiểu hài tử, tản ra vẻ trơn bóng như trân châu. Trên cần cổ là dấu vết vừa rồi hắn mới lưu lại, nở rộ giống như cánh hoa lạc anh, chiếc khăn chậm chạp lần xuống vai ngọc . . .

Nhan Ca không hiểu vì sao chiếc khăn ấm áp kia bỗng dừng, đang muốn xoay người lại thì đột nhiên bàn tay to trực tiếp vuốt ve trên tấm lưng trần của nàng. Nhan Ca bị bất ngờ giật nảy mình, cả người run rẩy, vừa sợ vừa thẹn nhắm mắt lại.

Ánh nến ấm áp rắc xuống một mảnh sáng ngời, ánh mắt nam nhân run rẩy, ngón tay thon dài dao động trên tấm lưng tuyết trắng, thật sự không rời được tầm mắt. Vừa rồi khi thân thể giao hợp, thấy nàng mềm mại trúc trắc nên hắn không dám quá mức phóng túng, gần gũi ân ái với nàng một hồi nhưng lại không phát hiện ra chỗ bất đồng này . . .

"Tướng công." Nhan Ca mỉm cười mặt mày ửng đỏ, ngượng ngùng kêu ra tiếng.

Nháy mắt phục hồi tinh thần, nam nhân thu hồi lòng bàn tay, chuyên tâm giúp nàng lau xong toàn thân, thay y phục sạch sẽ, lúc này mới như có gì suy tư mà nhìn nàng một cách đăm chiêu, muốn nói nhưng lại thôi: "Nàng . . ."

"Tướng công, làm sao vậy?" Nhan Ca hoàn toàn giống như con tôm luộc, từ đầu đến chân đều đỏ bừng. Nàng lo lắng nhút nhát nhìn nam nhân, không hiểu vì sao vẻ mặt hắn hiện ra biểu tình kỳ dị.

"Không có việc gì, nàng đã mệt rồi, ngủ đi thôi." Hắn cong môi mỉm cười, vẫn chưa hỏi thêm điều gì, chỉ nhìn nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nàng lười biếng rúc vào lòng hắn, gương mặt tuyết trắng cọ vào ngực hắn, như con mèo nhỏ tìm kiếm vị trí thoải mái nhất để ngủ, không chút nào phát giác sự kinh hoảng của hắn.

Thấy nàng hít thở đều đều dần dần đi vào giấc ngủ, thế nhưng hắn lại không cách nào nhắm mắt được. Đôi con ngươi thâm thúy u uẩn tập trung gắt gao vào dung nhan xinh đẹp của nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi hắn mới chứng kiến, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót vô hạn.

*By Bà Còm in truyenhdx.com*

Ngày kế, mãi đến khi mặt trời lên cao thì Nhan Ca mới từ từ tỉnh lại. Nàng chậm rãi mở to mắt, tướng công cũng không ở trong phòng, mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Cả người Nhan Ca rúc ở trong chăn, chợt nhớ tới màn ân ái đêm qua, phần ướŧ áŧ giữa hai chân vẫn còn ân ẩn đau. Nàng cúi đầu, đập vào mắt là làn da tuyết trắng tràn ngập dấu hôn, xấu hổ không chịu được giơ tay vỗ nhè nhẹ gò má đang nóng bừng.

Nàng còn nhớ rõ nụ hôn nồng cháy của tướng công, nhớ lại bàn tay khô nóng âu yếm thân thể mình, nhớ lại phân thân thô dài cuồng dã va chạm mãnh liệt trong u cốc tạo cho nàng từng đợt kɧoáı ©ảʍ vô biên, nhớ lại sự săn sóc tỉ mỉ sau màn hoan ái qua đi.

Tướng công đối xử với nàng thực sự tốt quá . . .

Nàng mỉm cười hạnh phúc, ngón tay mảnh khảnh cầm khối ngọc mân mê một cách vô ý thức, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve xung quanh khối ngọc óng ánh trong suốt.

Ủa, đây là cái gì?

Nhan Ca tò mò giơ khối ngọc lên trước mắt, xoay ngược lại tỉ mỉ xem xét. Khối ngọc nhỏ này không giống những miếng ngọc khác, hình như là một con dấu, thậm chí dưới đáy còn khắc một chữ 'Lạc'.

Đây là họ, hay là tên? Chữ 'Lạc' này có liên quan gì đến tướng công

Nhan Ca ngây ngẩn nhìn chăm chú khối ngọc, đôi mày nhíu lại. Sau khi mất trí nhớ nàng luôn luôn có một sự nghi vấn nào đó đặt tại đáy lòng, nàng không nói ra cũng không hiểu rõ đó là nghi vấn gì, chỉ có thể chậm rãi đè ép nó xuống.

Đứng dậy mang giày thêu vào, nàng mới vừa đi đến sau rèm thì loáng thoáng nghe được một thanh âm xa lạ đang nhỏ giọng bẩm báo.

"Thuộc hạ thấy tên họ Phùng kia mang đến kim bài, lập tức ra gặp hắn, theo lời hắn kể mới biết được hóa ra gia ở chỗ này. Vương Thái hậu vẫn luôn tìm ngài, trước đó không lâu, Tác vương thừa dịp ngài không có mặt liền xúi giục Thái tử ngầm xuất binh quấy phá biên cảnh, Vương Thái hậu tức giận, tự mình hạ lệnh tạm giam Thái tử."

"Chỉ là hiện giờ triều đình Trung Nguyên không giống ba năm trước. Khi xưa phái tới quan viên họ Thích nhường nhịn mọi mặt, cho dù bị nhục nhã mặt xám mày tro cũng không dám trở mặt. Hiện tại lại trái ngược, triều đình Trung Nguyên phái tới rất nhiều quân đội đóng ở Đồng Châu, trận đánh này xem ra không thế nào tránh khỏi. Hiện thời Ô Nà đang lâm cảnh loạn trong giặc ngoài, Vương Thái hậu và nhóm triều thần một lòng ngóng trông gia nhanh chóng trở về để thương nghị đối sách . . ."

"Một năm trước vụ gia bị phục kích, thuộc hạ lần theo manh mối truy sát, coi bộ không thoát được liên can đến Tác vương. Gia, gần mười vạn binh mã của các chi hệ Lạc gia đều đang chờ ngài ra lệnh một tiếng."

Nam nhân nãy giờ chưa hé răng, lúc này mới dùng giọng nói thanh thuần mà Nhan Ca thập phần quen thuộc "Ừ" một tiếng, sau đó tận lực hạ giọng thản nhiên phân phó: "Lạc gia nắm quyền ở Ô Nà nhiều năm, trải qua thời gian thật dài, toàn bộ Vương thất Ô Nà cũng chỉ có Vương Thái hậu là người có kiến thức, nhận ra rõ ràng nếu Lạc gia có chút sai lầm gì thì toàn bộ Vương thất cũng sẽ chôn cùng. Một khi đã như vậy, truyền lệnh của ta, các bộ của Lạc gia đều án binh bất động, tạm thời lưu lại cho Tác vương một con đường sống."

"Vâng! Gia, vậy . . ."

"Ta tạm thời ở tại chỗ này, có tin tức gì thì tức tốc báo lại cho ta."

"Vâng, thuộc hạ hiểu được."

Đầu óc Nhan Ca từ lúc nghe thấy thanh âm của nam nhân liền "bong" một tiếng, tư tưởng gần như đình trệ. Nàng không dám nghe tiếp, hoang mang rối loạn xoay người rón rén quay vào nằm lại trên giường, thân mình phát run từng đợt.

Chỉ chốc lát sau, nam nhân vào phòng, cúi người nhẹ nhàng kêu một tiếng "Nhan Ca", thấy nàng không đáp nên cho rằng nàng vẫn chưa tỉnh, duỗi tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đắp kín chăn lại cho nàng rồi mới rời đi.

Hắn cũng không để ý tiểu nữ nhân chỉ giả bộ ngủ, ở khoảnh khắc hắn xoay người liền mở to đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn theo bóng lưng cao lớn rời đi.

Một ít chân tướng ẩn sâu trong lòng dường như đang từ từ hiện ra, coi bộ cũng sắp đến lúc phải xuất hiện.

Thế nhưng một ngày lại một ngày tiếp tục trôi qua, nàng ở dưới đèn may vá thành thạo, hắn múa bút thoăn thoắt; nàng hái rau nấu cơm, hắn giúp đỡ chẻ củi nhóm lửa, tuy rằng động tác cũng không thuần thục giống như chưa bao giờ làm qua việc nặng, hắn vẫn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, cực kì nghiêm túc.