Chương 1: mở đầu

Cậu thanh niên cố gắng di chuyển, nhưng cơ thể lại nặng như chì. Với mỗi cử động, dù chỉ là nhỏ nhất, cũng khiến cho một cơn đau khủng khϊếp truyền đi khắp người.

Ngay đến việc hít thở cũng trở nên khó khăn, mỗi khi thứ không khí tanh nồng mùi máu ấy tràn vào trong khí quản, cảm giác như hai lá phổi của cậu đang bị dí sắt nóng vào...

Muốn khóc thét lên vì cơn đau đang hành hạ mình, nhưng cổ họng thì lại khô khốc và bỏng rát. Chẳng một âm thanh nào có thể rời khỏi miệng cậu ta ngoài những tiếng rêи ɾỉ thảm hại.

Vì mất quá nhiều máu mà đầu cậu nhức ong ong... Hai tai trở nên ù đi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim trong l*иg ngực mình yếu dần... yếu dần...

Thật sự là một phép màu khi cậu thanh niên vẫn còn thoi thóp, nhưng cậu tự hỏi liệu phép màu đó sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa đây?

Đầu óc cậu trở nên mụ mẫm, suy nghĩ cũng không còn thông suốt nữa.

Càng lúc cậu càng thấy lạnh… lạnh lắm...

Một cơn buồn ngủ khó cưỡng nhanh chóng ập tới, mặc cho cậu thanh niên cố giữ cho mình tỉnh táo một cách vô ích.

Cậu thanh niên hiểu rõ rằng mình sắp chết...

""...Sao mọi chuyện lại tới nước này chứ?""

""Ừm, đây chẳng phải lúc để hồi tưởng đâu biết không?":

Trong đầu cậu thanh niên, vô số hình ảnh khác nhau cứ liên tục hiện lên. Chúng chắp nối lại với nhau theo một thứ tự rõ ràng để kể lại cuộc đời của cậu thanh niên.

""Ê! Này! Có nghe không vậy? Trả lời tao xem nào? Êêêê!! Chết tiệt! Giờ mày mà lờ tao tiếp là cả hai ngỏm thiệt luôn đấy!""

---0o0—

"Mắt mũi để đâu thế hả!!? Thằng vô dụng!?"

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Tanaka Akashi đã phải ăn một cú móc trái vào quai hàm. Choáng váng mặt mày, Tanaka ngã về phía sau, đập đầu vào tường.

"Mẹ mày! Thằng súc sinh bẩn thỉu! Đi đứng thì phải biết quan sát nhìn đường chứ? Mày làm dơ áo tao thế này rồi thì giờ tính sao hả?."

Dù choáng váng, nhưng Tanaka vẫn hoàn toàn có thể nhận ra chủ nhân của cái giọng tức tối này, Bugotaka Endou. Tâm trí của Tanaka nhanh chóng sắp xếp lại những gì đã xảy ra...

Cậu lúc đó chỉ đang trên đường tới lớp thôi… Nhưng hẳn là Tanaka đã vô tình va phải tên này trong lúc đầu óc đang để trên mây vì lo lắng. Và dĩ nhiên kết quả của chuyện đó là việc cậu đang phải nằm đây ôm mặt.

"Cho tôi xin lỗi…"

của tên khốn này, tuy nhiên...

"Tao mới nghe cái gì ấy nhỉ?"

Thấy Endou giơ nắm đấm lên hăm doạ, Tanaka đành im lặng móc ví tiền của mình ra và đưa cho hắn.

"Đây..."

Endou giật lấy cái ví từ trên tay Tanaka và nhanh chóng mở ra để kiểm tra tiền ở bên trong. Hắn móc hai tờ 1000 yên ra, đút chúng vào túi mình.

Đoạn hắn vứt cái ví giờ đã rỗng không trước mặt Tanaka. Chưa dừng lại ở đó, Endou còn thuận miệng buông lời nhục mạ trước khi quay lưng bỏ đi.

"Mẹ nó, nghèo kiết xác!"

Thấy Endou vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ, Tanaka không khỏi nghiến răng ken két vì tức giận… Nhưng rồi chẳng mấy chốc cậu cũng chỉ khẽ lắc đầu và cố nuốt ngược cảm giác cay đắng đó lại vào trong. Cậu thở dài một tiếng, cúi người xuống để nhặt ví lại ví của mình lên.

"Từ rày về sau phải cố tránh mặt để khỏi phải dây dưa, phiền phức vậy. Giá mà nó biến mất khỏi đời mình cho rồi… Chết tiệt…"

Ừm... Nếu biết ngồi đó than vãn thì sao chẳng hành động? Cỡ nào thì cũng chỉ là con người, đánh liều lụi cho nó một nhát xem nào?"

"Ui da! Chậc, khốn nạn… chẳng biết thằng đó ăn cái gì mà khoẻ thế?" - Tanaka vừa xoa cái cằm ê ẩm vừa lẩm bẩm. - "Mới sáng sớm mà đã xui xẻo thế này rồi, khỉ thật…"

Người thì bầm dập, còn vấn đề tiền bạc, chi tiêu đã túng thiếu rồi mà hôm nay lại mất tiền vô lý… Nỗi lo của Tanaka thật sự chẳng bao giờ hết.

Tanaka thực sự đang nghiêm túc cân nhắc việc bỏ học. Cậu đằng nào cũng đang ở cái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu cơ mà? Cùng lắm thì lăn lộn ngoài đời mà chết cứ phải làm cái việc vô nghĩa như tới trường làm cái quái gì?

Tuy nhiên, rốt cuộc, Tanaka vẫn chẳng thể đưa ra quyết định mà chỉ quay về phòng học của mình với tâm trạng thất thểu.

thùng rác ở góc phòng lại chỗ ngồi mình và dọn đống giấy rác trên mặt bàn. Lộ ra bên dưới lớp rác là những lời chửi rủa, nhục mạ được chạm khắc kín hết cả mặt bàn.

Cậu không quan tâm lắm, vì đằng nào mấy kiểu bắt nạt này là vẫn còn hiền chán…

Kagura lại nheo mắt và cốc nhẹ đầu của Honoka một cái.

"Ối!"

Tiếp theo đó, giống như một giáo viên, cô bắt đầu rầy Honoka…

"Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi hả Honoka? Con gái con đứa chạy như vậy mà coi được sao!? Đã thế nó còn nguy hiểm nữa! Lỡ vấp chân ngã thì biết làm sao?"

"Cho tớ xin lỗi mà…”

“Tớ nghe cậu xin lỗi phát chán rồi mà có thấy sửa đổi tí nào đâu trời…” – Kagura vừa nói vừa thở dài ngao ngán.

"Ừm... Thực sự tao chẳng có tâm trạng để xem mấy trò lố lăng này tí nào…’

Bước vào lớp ngay sau Honoka và Kagura là một cậu nam sinh với vẻ ngoài rất ưa nhìn. Cậu ta khẽ mỉm cười khi nghe thấy cuộc nói chuyện của cả hai và cũng tham gia vào đó.

“Hai cậu đúng là thân thiết với nhau như chị em đấy nhỉ?”

“Cậu đùa vui thật đấy, Nisehiro! Thôi! Thôi! Thôi! Xin kiếu đi, tớ mà có đứa em gái phiền phức như nhỏ mắm lùn này chắc nhức đầu hai mươi bốn trên bảy luôn mất.” – Kagura chỉ tay về phía Honoka và lắc đầu nguầy nguậy.

“Tớ lại thấy Renji nói đúng mà? Tớ mà có đứa em như Kagura thì cưng phải biết!” – Honoka thì lại mỉm cười rạng rỡ mà nói thế.

“Hahaha!!! Lùn tịt như cậu mà cũng đòi làm chị tớ sao? Cứ mơ tiếp đi diễm!”

Thấy Kagura đang ôm bụng cười trêu trọc mình, Honoka phồng má đầy dận dỗi.

“Này, này, tớ sinh trước cậu hai tháng đấy nhé! Nên theo lý chẳng phải tớ lớn hơn cậu sao?”

“Tớ hơi ghen tị với sự thân thiết của hai người rồi đấy.”

ngay lập tức xuất hiện trong đầu Tanaka. Cậu nhớ rất rõ họ tên cô, một phần hiển nhiên là vì vẻ ngoài ấn tượng đó. Phần còn lại là do cả cậu và cô đều cùng chuyển tới trường này vào cùng một ngày.

Tuy nhiên, khác với một Tanaka Akashi không thể kết bạn và bị bắt nạt… Kagamino Yuki lại nhanh chóng được theo đuổi, mến mộ bởi mọi người, kể cả Nisehiro Renji vì vẻ đẹp hút hồn của cô. Quả thật vẻ ngoài có tầm ảnh hưởng rất lớn tới cách mà con người ta đối xử với nhau.

trong cặp mình ra một cái chai chứa thứ chất lỏng màu hổ phách.

"Thôi, thôi, để tớ tự bôi được rồi, cảm ơn cậu."

"Thật tình, cậu đi đứng thì nên cẩn thận hơn chứ?"

"Ừm, Honoka, cậu có biết rằng cậu là người không nên khuyên điều đó nhất không?"-Kagura lắc đầu ngao ngán...

"C-Cảm ơn cậu, tớ sẽ chú ý..."

Cảm nhận thấy những ánh nhìn ghen ghét đang hướng về mình, Tanaka bất giác đổ mồ hôi hột. Việc Honoka tỏ ra quá thân mật với Tanaka chỉ càng thu hút những sự chú ý không cần thiết từ những người xung quanh.

Mà quả thật là lúc mà Honoka vừa mới bắt đầu tỏ ra thân thiết, Tanaka đã bị vài tên dằn mặt rằng cậu nên tự biết thân biết phận của mình…

Dù là giờ chúng không còn trực tiếp bắt nạt Tanaka nữa, nhưng những ánh nhìn đầy ganh ghét làm cho cậu thực sự thấy khó chịu.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu Tanaka lên tiếng về những rắc rối mà Honoka mang lại cho cậu... Nhưng, cậu lại không thể. Bởi trong lớp này hẳn chỉ có mỗi cô ấy là gần giống với một người bạn đối với Tanaka. Cậu không muốn làm cho cô trở nên lạnh nhạt với mình.

nên hoàn toàn trắng xoá trước mắt cậu. Tanaka chẳng còn nghe thấy, cảm thấy gì nữa...

""Ừm, phải, tất cả đều là lỗi của mày đấy! Thằng khốn nạn!""

""Mình chết rồi à?" là suy nghĩ cuối cùng của Tanaka trước khi nhận thức của cậu trở nên mờ nhạt đi...""

""Ừm, lúc này thì chưa chết... Nhưng ở nơi mà tao và mày sắp tới thì chẳng chắc chắn được chuyện gì cả.""

---0o0---

“Ơ… Ơ? Hở?”

Tanaka choàng tỉnh dậy, cậu lấy tay ôm đầu và thở hồng hộc.

‘"…Nơi này?’"

"Đ-Đây là đâu?"

Tanaka ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này không phải phòng học của cậu... chỉ nhìn kích thước căn phòng này là đủ hiểu rồi, nó quá rộng, chỉ có hai cánh cửa gỗ, và trông cũng chả giống phòng hội trường của trường cậu tí nào.

"Ư-ư-ư..."

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, Tanaka mới nhận ra là Honoka vẫn đang nằm bên cạnh mình, không, cả lớp của cậu đều đang nằm bất tỉnh la liệt trên sàn đá.

"Này, Shimima..."

Tanaka nhẹ nhàng lay người Honoka để đánh thức cô dậy.

“Ư... Ủa? Akashi à? Hơ… Khoan! Đ-Đây là đâu?"

Vừa thức dậy thấy mình đang nằm giữa khung cảnh lạ lẫm này, Honoka không khỏi hoảng loạn.

"Tớ cũng không biết nữ..."

"Cái chỗ quái quỷ nào đây!?”

Tanaka đang nói thì bị tiếng hét chói tai của Endou làm ngắt lời, và dường như những người khác cũng đã bị nó đánh thức. Họ từ từ ngồi dậy, dụi mắt mình và nhìn xung quanh một cách ngơ ngác.

Bỗng nhiên, Tanaka nghe thấy tiếng lạch cạch, khi cậu nhìn qua hướng đó, thì cánh cửa gỗ đã mở ra. Bước vào trong căn phòng là một ông lão râu tóc bạc trắng. Ông ta mặc một chiếc áo choàng màu trắng che phủ từ đầu xuống chân và chống một cây gậy gỗ để bước đi.

Ông lão ấy nhìn nhóm học sinh một cách chăm chú, miệng chỉ mỉm cười và lẩm bẩm "T-Thành công rồi...".

Sau đó, ông lão đằng hắng vài tiếng và bắt đầu nói.

"Hẳn mọi người ở đây vẫn còn khá ngỡ ngàng về những gì đã xảy ra, nhưng xin đừng lo, ta không có ý xấu đâu. Xin chào mừng tới Terraria, các Anh Hùng!!!"

""Ừm... Trùng hợp cũng vừa vừa thôi chứ? ...Lại sắp mệt rồi đây... Mẹ nó!"