Chương 2-3: Kỳ thực đều là ngủ chung giường

"Được, nhưng cậu phải hứa với tôi không thể chỉ ăn sinh tố và món tráng miệng, phải ăn một số thực phẩm lành mạnh mới được."

"Tôi muốn ăn kem chocolate, chỉ một cái thôi được không? Được chứ?" Trên đường đi, Chu Tình Xuyên nắm lấy tay Lục Châu lắc lắc, mắt sáng ngời.

“Được được được, cho câu ăn một que chocolate.”

Chỉ cần Chu Tình Xuyên làm nũng, Lục Châu bất luận cái gì nguyên tắc đều sẽ nháy mắt hôi phi yên diệt, kim cương là hắn nhất thân ái nhất yêu cầu bảo hộ đệ đệ, hắn đau hắn hộ hắn đều không kịp, lại sao nhẫn tâm làm hắn chịu từng tí ủy khuất.

Chỉ cần Chu Tình Xuyên nhõng nhẽo, tất cả nguyên tắc của Lục Châu lập tức xóa bỏ. Kim Cương là người em anh quý trọng nhất nhất. Anh còn sợ không đủ thương, không đủ xót chứ đừng nói đến việc nhẫn tâm phớt lờ yêu cầu của cậu.

“Vậy…thêm chút kem matcha nhé?”

“Không, chỉ một thôi, cậu chọn chocolate hoặc matcha. Không phải tôi không muốn cho cậu ăn, bây giờ đã khuya, dạ dày cậu không chịu nổi nhiều đồ ăn lạnh như vậy, nửa đêm có thể sẽ đau bụng. Ngoan nhé, ngày mai anh sẽ mua cho cậu ăn.

“Cũng được.”

Chu Tình Xuyên không nài nỉ tiếp nữa, thực ra cậu không phải muốn hai que kem, chỉ là cậu muốn nghe lời quan tâm chiều chuộng của Lục Châu thôi, cậu biết thế là ngốc, nhưng cậu không bỏ được, Lục Châu là mặt trời của cậu, anh là thuốc độc, cũng là thuốc giải.

Đêm đó, sau khi ăn bữa tối, Chu Tình Xuyên không trở về nhà, mà ở lại qua đêm tại nhà Lục Châu, cùng Lục Châu ngủ trên một chiếc giường rất rộng và thoải mái.

Cậu vẫn nhớ ngày được Lục Châu rủ đi mua đồ nội thất, đứng trong cửa hàng chăn ga gối đệm, Lục Châu chỉ vào từng chiếc giường rồi hỏi cậu: "Kim Cương, cậu thích cái nào? Tư vấn giúp tôi chọn một chiếc đi.”

Chu Tình Xuyên cười nhạo anh: “Lục Châu, giường của anh anh có thể tự quyết định, sao phải hỏi tôi.”

Lục Châu ậm ừ một lúc lâu mới đỏ mặt nói thật: "Kim Cương, sau này chắc chắn cậu sẽ ngủ ở nhà tôi, nên cậu phải chọn một chiếc giường cậu cảm thấy thoải mái nhất.”

Nói xong, Lục Châu lại xua tay, tiếp tục bổ sung: "Kim Cương, xin đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta thường xuyên làm việc muộn cùng nhau, về đến nhà có khi sẽ phải sửa lời thoại, vân vân, nên việc qua đêm ở nhà đối phương hẳn là chuyện bình thường. Giấc ngủ mà tôi đang nói đến hoàn toàn là giấc ngủ bình thường.”

Thấy Lục Châu nóng lòng giải thích với mình, Chu Tình Xuyên cảm thấy vừa mềm mại vừa chua xót ngọt ngào, cậu nắm lấy cổ tay đang không ngừng vung vẩy của Lục Châu, nắm chặt lại, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, làm sao tôi có thể nghi ngờ cậu có ý xấu xa được. Hơn nữa, cho dù có ý xấu, cậu có chắc đánh bại được tôi không?"

Nói xong, Chu Tình Xuyên vung bắp tay về phía Lục Châu.

Đúng vậy, tuy rằng vai diễn trong phim Lục Châu là công, cậu là thụ nhưng thực tế Chu Tình Xuyên hoàn toàn áp đảo Lục Châu cả về trí tuệ lẫn thể lực.

Ngày hôm đó cuối cùng vẫn là Chu Tình Xuyên quyết định mua giường, khi Lục Châu đi thanh toán, cậu cũng lén đặt một chiếc, cùng một giường, cùng chăn ga gối đệm, cho nên dù ngủ ở nhà ai, kỳ thực đều là ngủ chung giường.

Chu Tình Xuyên đi tắm trước, sau đó mặc áo thun trắng quần đùi đen nằm trên giường lướt điện thoại, Lục Châu vẫn còn trong phòng tắm. Nghe tiếng nước từ hướng phòng tắm truyền đến, Chu Tình Xuyên vô thức ngẩng đầu nhìn về hướng đó.

Từ khi nào người ta muốn tìm Lục Châu lại gọi vào điện thoại Chu Tình Xuyên trước? Từ khi nào fan CP “Lục Châu” đã nhiều hơn fan CP “Sơn Thủy”? Lại từ khi nào, Chu Tình Xuyên chủ động dỡ bỏ lớp phòng ngự kiên cố vì Lục Châu? Chu Tình Xuyên - người luôn duy trì khoảng cách lịch sự với người khác, lại chủ động thay đổi khoảng cách giữa mình và Lục Châu về số không từ khi nào? Từ khi nào mà cậu muốn Lục Châu không phải bạn tốt nữa, mà là người đi cùng cậu cả quãng đời còn lại?

Chu Thanh Xuyên thường xuyên nửa đêm tự hỏi mình những câu hỏi này, nhưng lần nào cũng không có câu trả lời. Có lẽ vì sự nhiệt tình trời sinh của Lục Châu, có lẽ vì sự bao dung đặc biệt mà Lục Châu dành cho cậu, hoặc có lẽ là cậu tham lam hơi ấm từ cơ thể Lục Châu. Dù biết nó có thể là cái bẫy nhưng cậu vẫn từng bước đi vào mà không chịu nhìn lại.

Khi đó dù sao Chu Tình Xuyên vẫn còn trẻ, chưa đến 25 tuổi, vừa mới bước vào xã hội được hai ba năm, cậu vô cùng tận hưởng cảm giác hạnh phúc cùng vui sướиɠ lúc đó, còn về tương lai và vĩnh viễn, đó là những điều quá xa xôi, cậu không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.