Chương 3: Tôi đã có chồng

Ngày hôm sau sau khi kết thúc tiết học ở trường, Châu Huệ Mẫn lên xe của Trạch Vũ đi đến nơi đăng kí để kí giấy xác nhận đồng ý kết hôn.

Lúc điền thông tin cô có liếc mắt qua giấy tờ của hắn, cái dòng "họ và tên" hắn không điền tên mình mà điền hai chữ "Trạch Vũ" cô cũng không biết người đó là ai. Cho tới lúc người ta đưa giấy tờ cho cô ký, cô mới thấy rõ ràng thông tin của hắn điền, đây không phải hắn.

"Em ký tên đi chứ ? " Hắn giục.

"Trạch Vũ là ai ? " Cô nghi ngờ hỏi hắn, ngay cả người đưa giấy đăng kí cho bọn cô cũng hiếu kì theo dõi sự tình.

Trạch Vũ cười, nụ cười của hắn rất đẹp nhưng cũng rất tối tăm, hắn nói:"Là một người đã chết rồi, em yên tâm sẽ không có lòi ra ông chồng thứ hai đâu."

"Nhưng mà rõ ràng anh nói..." Cô muốn nói với hắn rõ ràng hắn nói cô kết hôn với hắn, nhưng bây giờ lại bắt cô lấy một người đã chết, sau khi thấy ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn về phía này cô không còn can đảm để nói nữa.

Thôi mặc kệ đi, lấy ai cũng được, cô có được lựa chọn đâu.

Giấy kết hôn đã ký xong, hai người chính thức là vợ chồng hợp pháp. Hắn giữ lấy mọi giấy tờ, tiếp tục lên xe chở cô đi đâu đó. Châu Huệ Mẫn là người rất giỏi yên lặng quan sát, từ nảy đến giờ lên xe cũng 20 phút mà cô không hỏi hắn một câu nào.

Trạch Vũ vặn nhỏ tiếng nhạc của đài phát thanh xuống, hắn nhìn qua thiếu nữ đang hiếu kì nhưng không dám hỏi mà cười cười, hôm nay tâm tình của hắn rất tốt.

"Không có tân phòng, tôi chưa chuẩn bị kịp em đừng để bụng nhé ? "

Hắn nói chuyện, phá vỡ không khí ngột ngạt đang hiện hữu. Cô cuối đầu không trả lời, tân phòng cái gì mà tân phòng cũng đâu phải cô tự nguyện kết hôn. Vậy là Châu Huệ Mẫn đã chính thức lập gia đình...

Lúc nhỏ cô đã từng tưởng tượng hàng ngàn lần hình ảnh sau này khi cô kết hôn, là một người tệ bạc giống cha cô, hay là một người đàn ông đàng hoàng biết lo cho gia đình, hay là một người nào đó... nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến lúc kết hôn sẽ lấy một xã hội đen, đã vậy còn đăng kí theo tên người đã chết.

Hắn dừng xe lại ở khu căn hộ cao cấp, chỗ hắn ở là tầng thứ 20 cô thấy hắn bấm số trên thang máy mới biết được.

Lúc hắn dẫn cô vào nhà, gặp được một người phụ nữ khoảng tầm ba mươi tuổi đang dọn dẹp nhà cửa. Nhìn thấy hắn người phụ nữ tươi cười chạy tới ôm hắn, cô ấy gọi:"Ông xã, anh về rồi hả có mệt không ? "

Châu Huệ Mẫn mở to đôi mắt, vô thức cô lùi về sau trốn tránh.



Hắn... hắn đã có vợ ?

Trạch Vũ vòng tay ôm eo người phụ nữ, hắn nở nụ cười rất phong lưu đáp:"Nhớ tôi đến như vậy sao ? Chúng ta kết hôn tám chín năm trời rồi em còn chưa chán à ? "

"Nói bậy."

Châu Huệ Mẫn cảm giác lỗ tai mình ù ù sắp không dùng được nữa rồi.

Hai người buông nhau ra, lúc này hắn mới kéo cổ tay cô giới thiệu với người phụ nữ trước mặt:"Đây là vợ mới cưới của tôi, Châu Huệ Mẫn."

"Anh..." Cô gái đó tức đến đỏ mặt.

Châu Huệ Mẫn rút tay ra khỏi bàn tay hắn, cô nhìn hắn không thể không nói:"Hán ca anh không nói ngay từ đầu là anh đã có vợ, nếu không có chết tôi cũng không đồng ý."

"Em không chết được đâu, là cha của em chết." Hắn thong thả nói cho cô nghe.

Châu Huệ Mẫn lén nhìn người phụ nữ kia, cô ta cũng sốc như cô. Cuối cùng Châu Huệ Mẫn cũng đã hiểu vì sao mình lại phải đăng kí kết hôn với một người chết tên Trạch Vũ rồi, hắn đã có vợ. Quy định của nhà nước đã đưa ra hôn nhân chỉ một vợ một chồng, hắn muốn cưới thêm cô thì phải mượn danh người khác.

"Thôi nào hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, em đừng có khóc kẻo rước xui xẻo đến. Đi tắm đi, phòng ở bên kia."

Châu Huệ Mẫn cảm thấy áy náy với người phụ nữ kia vô cùng, nhưng thứ cho cô, cô đã không còn đường lui nào khác nữa. Cô hứa sẽ an phận, sẽ như không khí không dám làm phiền bọn họ.

Cô bước vào căn phòng bên trái, mở cửa ra bên trong toàn là sách, cô đoán đây là thư phòng. Giữa phòng có một cái giường lớn, bên trái là bàn đọc sách và một cây đèn nhỏ. Căn phòng này khá là rộng rãi, nhưng không hề bày trí thứ gì dư thừa xung quanh toàn sách là sách. Châu Huệ Mẫn đi vào phòng tắm, cô không có tâm trạng ngâm bồn chỉ tắm qua loa rồi đi ra mặc lại quần áo, cô mặc lại cái váy len màu xám nhạt của mình chứ cô cũng không có đồ gì để thay.

Châu Huệ Mẫn ngồi chờ rất lâu nhưng không thấy hắn đi vào, cô khát nước nên muốn ra ngoài tìm nước uống luôn tiện xem hắn đang ở đâu.

Cô mở cửa ra bên ngoài là một cảnh nóng bỏng mắt, vợ của hắn đang ngồi trên bồn rửa bát còn hắn đang đứng ở giữa hai chân cô ta. Hắn để trần phần trên, lộ ra cơ bắp và các múi cơ đầy nam tính và gợi cảm. Châu Huệ Mẫn thừa nhận hắn rất đẹp trai cơ thể cũng không chê được điểm nào.

Cả hai nghe thấy tiếng động liền hướng mắt về phía cô, Châu Huệ Mẫn thấy mình như là bóng đèn phá chuyện tốt của người ta. Cô ngại ngùng, nói lắp:"Tôi... tôi khát nước."



"Em đi ngủ sớm đi, dạo này già nhăn nheo quá rồi nha."

"Hừ."

Cô vợ của hắn đá hắn một cái rồi bỏ vào phòng, lúc này hắn mới chú ý tới cô.

"Em lại đây."

Châu Huệ Mẫn ríu chân, cô không muốn đi lại đó chút nào, nhưng cô biết không thể chống đối hắn. Cô đành bước từng bước nặng nề đi lại, còn cách mấy bước hắn đã vươn tay kéo cô vào lòng, phủ xuống đôi môi mềm mại một nụ hôn.

Châu Huệ Mẫn cảm thấy rất bài xích nụ hôn của hắn, rõ ràng vừa rồi hắn còn cùng người phụ nữ kia ân ái bây giờ lại nhảy qua hôn cô, hắn là đồ bẩn.

Cô bị hắn hôn không thể chống cự cũng không thể đáp lại, chống cự thì cô không dám, nhưng đáp lại thì cô không cam lòng. Hắn nhìn thấy bộ dạng "cá chết" của cô thì cũng chán chường bỏ ra.

"Sau này ở nhà phụ chị việc nhà việc cửa biết chưa ? " Hắn nói.

Châu Huệ Mẫn gật đầu, cô còn có chuyện muốn hỏi,:"Vậy... tôi có thể đi học không ? "

"Được chứ, cứ học bình thường đi. À, nghỉ làm thêm ở mấy chỗ đó đi, học phí của em tôi sẽ chi."

"Tôi học ngành cảnh sát đấy." Cô sợ hắn không biết nên nhắc lại.

Hắn bật cười lớn, tựa hồ rất thú vị với câu nói vừa rồi của cô, hắn xoa đầu cô đáp lại:"Ừ, sau này đừng bắt tôi là được."

"Học phí của tôi, tôi có thể tự mình kiếm đóng, không cần anh lo." Cô không muốn phụ thuộc vào hắn.

"Đừng có làm trái ý tôi, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở em. Nếu em còn dám tái phạm, tự đi mà gánh hậu quả."

Hắn nói xong đi về hướng căn phòng sách vừa nảy, cô đừng ở bếp một lúc cũng không biết làm gì liền chạy theo hắn vào phòng. Ở chỗ này cô chỉ quen biết có hắn, cô cũng không dám đối mặt với người vợ kia của hắn đâu.