Chương 16

Sáng hôm sau Kiều Tinh Tinh còn chưa thức dậy thì đã nhận được điện thoại của chị Linh. Chị nói với cô về việc gặp đạo diễn Lý, sau đó mới hỏi: “Có phải hôm qua em vừa đi xem phim không?”

Kiều Tinh Tinh giật mình: “Bị chụp được sao?”

Chị Linh ghét bỏ: “Em giật mình cái gì? Một mình em đi xem phim bị chụp được thì có gì mà sợ.”

“…À.”

“Chị cảm thấy em có thể quen một người bạn trai rồi. Cô gái đẹp như vậy, lễ độc thân một mình đi xem phim. Haiz, người làm trợ lý như chị cũng cảm thấy mất mặt.”

Cái logic gì thế này? Lễ độc thân thành lễ tình nhân rồi sao?

Kiều Tinh Tinh có chút kinh ngạc: “Chị lại muốn em quen bạn trai nữa sao?”

Chị Linh “chậc” một tiếng: “Bây giờ thời đại khác rồi, lại không giống lúc trước. Em xem, fan của em còn trêu em là cẩu độc thân đấy. Được rồi, chị cúp máy đây! Nhớ đấy, 3 giờ chiều mai gặp đạo diễn Lý, em phải chuẩn bị cho tốt đấy.”

Kiều Tinh Tinh cũng hết cách: “Bộ phim của đạo diễn Lý không để lộ thông tin gì cả, chỉ có một cái tên, em phải chuẩn bị gì chứ? Những tác phẩm lúc trước của ông ấy em đều xem qua rồi.”

Chị Linh thấy cũng đúng: “Vậy thì được rồi, đến đó thì tùy cơ ứng biến.”

Cúp điện thoại rồi, Kiều Tinh Tinh lên Weibo tìm tấm ảnh đó, cho dù mơ hồ nhưng xem ra cũng đẹp mắt, Kiều Tinh Tinh yên tâm rồi. Đang muốn tắt tấm ảnh đi, dường như lại phát hiện được điều gì đó, lại phóng lớn tấm ảnh lên.

Quả nhiên, trong góc tấm ảnh còn có Vu Đồ. Cô trong ảnh đang lấy vé, còn Vu Đồ đang đứng trong góc nhìn cô?

Quả nhiên rất có cảm giác của phim gián điệp.

Cô lưu tấm ảnh về, sau đó suy nghĩ lại bay xa.

Yêu đương ~~~

Hình như, cũng có thể? Nhưng mà, ít nhất cũng đẹp trai như Bách Lý Thủ Ước chứ?

Ừm, đúng vậy. Những anh hùng mà Kiều Tinh Tinh thích gần đây từ Gia Cát Lượng đến Lý Bạch, bây giờ đến Bách Lý Thủ Ước. Vì cảm giác có thể một phát súng giải quyết một người thật sự quá tuyệt rồi!

Ăn xong cơm trưa, cô và Vu Đồ ở trong phòng khách mỗi người dùng đến 4 cái laptop chơi đại chiến 5v5, cô dùng nhân vật Bách Lý Thủ Ước.

Kết quả lại có thể bắn trúng Vu Đồ mấy phát.

Sau khi một phát súng bắn chết anh rồi, Kiều Tinh Tinh có chút hoài nghi nhìn anh: “Có phải cậu cố tình nhường tớ không?”

“Ừ.”

“... Tớ không tin.”

Vu Đồ cười: “Vậy thì cậu hỏi làm gì? Tôi nhường em lúc nào hả? Nếu như cậu không bắn trúng tôi phát nào thì tôi mới thất bại đó.”

Cũng đúng thôi ~ dù gì tướng Thủ Ước cũng là do tận tay anh dạy cô cách chơi.

Vu Đồ thực sự sẽ không nhường cô, ván này cuối cùng vẫn là anh thắng. Đối với việc thua Vu Đồ, Kiều Tinh Tinh vốn đã tập thành thói quen, nhưng mà vẫn phải tìm lý do cho bản thân.

“Nhất định là do lỗi của hệ thống.”

Vu Đồ cảm thấy đổ lỗi cho máy tính thật oan ức quá, sở dĩ cô Kiều thua là do cô cứ đuổi theo anh đánh mà thôi.

Kiều Tinh Tinh xem thời gian, đứng dậy: “Chúng ta xem trực tuyến đi, livestream của Hạ Tuyết sắp bắt đầu rồi.”

Hạ Tuyết là một trong những tuyển thủ mà gần đây Kiều Tinh Tinh yêu thích.

Gần đây cô được Vu Đồ cho xem một kênh thi đấu trực tuyến, liền trở thành fan của mấy tuyển thủ này. Những trận đấu và phỏng vấn của người ta cô đều xem qua, sau đó lại xem kênh trực tuyến của người ta, nhân tiện cũng xem người dẫn chương trình của ván đấu. Cô cảm thấy kinh ngạc trước sự nổi tiếng của những người dẫn chương trình này.

“Nếu như tớ còn chưa nổi tiếng, tớ cũng có thể làm người dẫn chương trình đấy. Vừa hát vừa chơi game gì đó.”

Việc ca hát thì Vu Đồ không có ý kiến, nhưng mà: “Chơi game?”

Kiều Tinh Tinh không hề xấu hổ mà nói: “Lúc trước là do tớ bận đóng phim nên không có thời gian luyện tập, chứ tớ mà là người dẫn chương trình trực tuyến thì tớ nhất định sẽ luyện tập thật tốt. Chỉ ca hát thì làm sao mà được chứ?”

Cô nói một hồi thì cảm thấy bản thân còn có thể dạy trang điểm, dạy phối hợp quần áo, dạy yoga, quả thật là nhiều tài nghệ, đã định sẵn sẽ nổi tiếng.

Những mà những tuyển thủ mà Kiều Tinh Tinh thích, Vu Đồ đã từng bình phẩm như thế này: “Ngoại hình cũng không tệ.”

Kiều Tinh Tinh: “... Cậu đừng sỉ nhục tớ. Chủ yếu là họ chơi tốt, vừa lúc ngoại hình lại đẹp mắt thôi.”

Hai người tập trung xem trực tuyến, lúc trước đều xem ở điện thoại hoặc máy tính của Vu Đồ, ngày nào đó Kiều Tinh Tinh đột nhiên nhớ đến nhà mình có cả rạp chiếu phim mini, nên dời trận địa về đó.

Màn ảnh lớn xem thoải mái hơn trên màn hình điện thoại nhiều, hơn nữa còn có thể vừa xem vừa chơi game nữa.

Hôm nay nhân vật mà Hạ Tuyết dùng là Tôn Thượng Hương. Kiều Tinh Tinh nghĩ đến Vu Đồ chơi Tôn Thượng Hương cũng rất lợi hại, đột nhiên cô hiếu kỳ hỏi: “Thực ra cậu cũng có thể tham gia thi đấu eSports mà, nói không chừng còn nổi tiếng hơn bọn họ nữa.”

“ESports yêu cầu rất cao về tuổi tác. Cậu cảm thấy những tuyển thủ này bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mấy?”

“Người mà cậu đang xem, tôi xem qua tư liệu rồi, 18 tuổi.”

Kiều Tinh Tinh cảm thấy chấn động: “Nhỏ hơn tớ tận 11 tuổi sao?”

Vu Đồ hoài nghi phép cộng trừ của cô có vấn đề: “Không phải là 12 sao?”

Kiều Tinh Tinh lập tức bùng phát: “Tớ chỉ mới 29 mà thôi! Tháng sau mới tới sinh nhật của tớ.”

“... Chuẩn ghê, là tớ tính sai.”

Xem trực tuyến một lát, lại chuyển qua xem những trận đấu khác, Kiều Tinh Tinh có chút phấn khích. “Hình như mấy hôm nữa có trận tứ kết, chúng ta có nên đến hiện trường xem trực tiếp không.”

Vu Đồ: “... Cậu có thể đi à?”

Lúc xem thi đấu trực tuyến có thể thấy địa điểm tổ chức thi đấu, thực ra chỗ đó không lớn lắm, hàng ghế khán giả chỉ chứa khoảng 2 đến 300 người, Kiều Tinh Tinh rất dễ bị phát hiện.

Kiều Tinh Tinh có chút do dự. Chớp mắt cô lại có cách, cô chỉ vào màn hình nói: “Cậu xem mỗi lần trước khi thi đấu, đều để mọi người chọn tướng bị ban, nếu không trận tiếp theo chúng ta sẽ đoán, đoán trúng hết thì chúng ta đi.”

Cô vừa nói xong, liền nghe “bùm” một tiếng, màn hình trở nên tối om.

Kiều Tinh Tinh chớp chớp mắt, nhìn ngón tay của mình, đây là... bị cô nhất dương chỉ sao?

Vu Đồ nhịn không cười ra tiếng: “Có thể do máy nóng quá, chúng ta đánh một ván trước, một lát lại mở lên thử.”

Kết quả hai người đánh xong một ván rồi, máy chiếu vẫn không mở lên được.

Vu Đồ nhìn qua Kiều Tinh Tinh: “Lần trước lúc cậu gạt tôi đến sửa máy, cậu có nói là nhà cậu có đầy đủ dụng cụ?”

Nói là gạt gì chứ, thật sự là tổn thương quá đi. Hơn nữa hộp dụng cụ còn là vì lần trước “mời” anh đến mà chuẩn bị nữa đấy.

10 phút sau, Kiều Tinh Tinh hỏi Tiểu Chu rồi mới tìm được hộp dụng cụ ở đâu, cô ngồi xổm một bên nhìn Vu Đồ sửa máy.

“Cậu thực sự biết sửa sao?”

Vu Đồ khiêm tốn nói: “Để tôi thử xem.”

Anh cầm lấy máy đo điện áp và các công cụ kiểm tra một hồi: “Chắc là bảng điện có vấn đề.”

“Vậy phải thay bảng mới sao?”

“Đổi cái mới thì mắc quá, sửa thử xem.”

Kiều Tinh Tinh có chút ngưỡng mộ anh: “Các cậu học về không gian vũ trụ còn biết sửa những thứ này sao?”

“Những việc này đều là thứ cơ bản mà. Không gian vũ trụ là một hệ thống công trình, rất phức tạp và khổng lồ, mọi phương diện khác đều phải biết một chút.” Vu Đồ tùy ý nói: “Nếu như tôi đi làm thợ hàn thì chắc cũng là thợ có tiếng đấy.”

Học thần à, anh vẫn tự luyến như thời cấp 3 vậy sao...

Kiều Tinh Tinh nhìn bộ dáng tập trung của anh, cô giương môi, có chút buồn cười.

Cô chăm chú nhìn anh sửa máy, điện thoại bất chợt vang lên. Kiều Tinh Tinh bắt điện thoại, giọng chị Linh vô cùng gấp gáp: “Tinh Tinh, đạo diễn Lý đổi lịch trình rồi, ngày mai ông ấy phải về Bắc Kinh, nên đổi thành chiều nay gặp mặt. Sao chị gửi Wechat cho em mà em không trả lời?”

“Em không chú ý đến, mấy giờ gặp?”

“4h30. Chị đang ở dưới nhà em, chuyên viên trang điểm và tạo hình đều đến cả rồi. Bọn chị lên ngay đây.”

Kiều Tinh Tinh sững người: “Còn tạo hình hóa trang sao?”

Chị Linh nói: “Thời gian gấp gáp, có họ giúp em sẽ nhanh hơn. À, chị quên mất! Có phải thầy Vu của em cũng đang ở đó...”

Kiều Tinh Tinh than thở: “Cậu ấy đương nhiên cũng đang ở đây, chị còn dẫn cả đám người đến.”

Chị Linh: “... Tự em nghĩ cách đi, dù gì bọn chị cũng đang ở trong thang máy rồi.”

Kiều Tinh Tinh cúp điện thoại, Vu Đồ nghĩ một chút rồi nói: “Hay là nói với bọn họ tôi đến để sửa điện?”

Kiều Tinh Tinh có chút do dự: “Có chút đẹp trai quá...”

“Cũng phải.” Vu Đồ nói: “Vậy lúc cậu ra ngoài thì nhớ đóng cửa trong này lại.”

Chỉ đành như vậy, hơn nữa người cũng trong thang máy cả rồi. Nhưng mà Kiều Tinh Tinh vẫn giải thích rằng: “Người hóa trang tạo hình không tính là người trong phòng làm việc bọn tớ, cho nên... thực ra chị Linh đã sớm muốn gặp cậu rồi.”

Chuông cửa vang lên, Vu Đồ nói: “Mau đi đi.”

Kiều Tinh Tinh vội vã chạy ra, đương nhiên không quên đóng cửa lại.

Bên ngoài ồn ào hẳn lên, Vu Đồ tắt âm điện thoại, lên Taobao mua mấy cái linh kiện. Người bên ngoài bận một hồi, Kiều Tinh Tinh gửi Wechat cho anh: “Tớ đi đây, cậu đợi tớ về nhé.”

Vu Đồ cười cười, trả lời : “Được.”