Chương 38: Phiên ngoại 1: Địch lượng

Sáng sớm đầu năm, Kiều Tinh Tinh đã bị điện thoại của Vu Đồ đánh thức.

Bên ngoài tuyết rơi rồi.

Kiều Tinh Tinh tức giận, Thế là anh đánh thức em dậy à.

Cho dù giọng nói này nói có hay như đọc thơ cũng không thể tha thứ!

Hửm? Giọng nói bên kia hơi cao lên, Anh tưởng em đã rời giường rồi, trước kia chín giờ anh đến nhà em, hiện tại đã tám rưỡi, đồng hồ sinh học của em không phải như vậy sao?

Người đàn ông tự gò bó trong khuôn phép thật đáng sợ...

Đồng hồ sinh học của em là tùy cơ ứng biến, hôm qua chúng ta nói chuyện điện thoại đến hai giờ đấy!

Thật sự xin lỗi, anh biết rồi. Bên kia cười khẽ, nghe không có chút bộ dáng xin lỗi nào, Em ngủ tiếp đi, anh ở dưới lầu dọn tuyết, chiều mấy giờ tới đón em?

Hai giờ đi.

Bạn học hả?

Đúng vậy! Phải lấy thân phận bạn học đến. Hiện tại không thể cho ba mẹ biết cô đang yêu được, sẽ rất phiền.

Bên kia truyền tới tiếng thở dài.

Anh than thở cái gì hả? Bạn học Kiều không chịu cho người ta danh phận một chút cũng không chột dạ.

Anh đang suy nghĩ, khi nào thì có thể đến nhà em dọn tuyết.

. . .

Thật là!

Cúp điện thoại, Kiều Tinh Tinh muốn ngủ tiếp, lại bị một câu của Vu Đồ làm cho tâm trạng nhộn nhạo rốt cuộc ngủ không được. Cô rời giường đánh răng rửa mặt, đứng ở cửa sổ nhìn tuyết rơi ở trong sân một lúc, suy nghĩ đến bộ dáng Vu Đồ chịu mệt nhọc xúc tuyết ở dưới lầu, rồi xuống tầng ăn sáng.

Bố Kiều, mẹ Kiều rất kinh ngạc khi thấy cô, Hôm qua cùng bạn học chơi đùa muộn như vậy, sớm thế này đã dậy rồi sao?

Bố Kiều phê bình nói: Trở về cũng quá muộn.

Kiều Tinh Tinh bình tĩnh: Rất lâu rồi con không gặp bạn mà ạ.

Múc một chén cháo đưa cho cô, bố Kiều hỏi: Hôm nay con về Thượng Hải à, mấy giờ đi?

Hai giờ. Nghe bố mẹ nhắc tới việc này, mắt Kiều Tinh Tinh chuyển động, nghiêm túc nói: Đúng rồi, con sẽ tự mình lái xe quay về Thượng Hải.

Cái gì? Bố Kiều mẹ Kiều cực kỳ hoảng sợ, Tuyệt đối không được!

Kiều Tinh Tinh: . . .

Tuy rằng đây chỉ là hù dọa hai người, nhưng phản ứng này không phải quá khoa trương rồi sao?

Cô cũng có bằng lái xe hợp tiêu chuẩn mà, thời điểm tham gia tiết mục du lịch còn từng lái xe, lúc ấy còn mạnh mẽ khoe kỹ thuật đỗ xe nữa cơ.

Tài xế của con đâu? Tại sao không đến đón con? Mẹ Kiều hỏi.

Kiều Tinh Tinh thuận miệng tìm một cái cớ, Chuyến bay của anh ta bị hủy, tạm thời mua vé máy bay không được.

Vậy để em họ chở con, bằng không bố lái xe chở con đi, dù sao con cũng không thể tự mình lái xe. Thái độ của bố Kiều vô cùng kiên quyết.

Không cần đâu, như vậy rất phiền phức, con có thể tự mình lái xe về. Kiều Tinh Tinh cố ý tranh chấp.

Con mới sờ qua tay lái được mấy lần? Bên ngoài còn có tuyết rơi, không được chính là không được. Bố Kiều cũng bắt đầu phát cáu.

Tranh luận vài lần nữa, Kiều Trinh Tinh tủi thân cúi đầu ăn cháo, giả vờ chơi điện thoại di động, vẻ mặt không muốn thỏa hiệp. Qua vài phút đồng hồ, cảm thấy thời cơ đã đến, cô ngẩng đầu lên, vô cùng vui sướиɠ mà nói với cha mẹ: Không cần làm phiền em họ, lúc họp mặt bạn học, con thấy có bạn học cũng muốn quay về Thượng Hải, để cậu ấy lái xe đi! Cậu ấy là tài xế mà!

Vì thế, khi vị tiện đường quay về Thượng Hải kiêm bạn học xuất hiện ở cửa nhà Kiều Tinh Tinh, đón chào anh chính là dáng vẻ tươi cười niềm nở của bố mẹ Kiều.

Nếu không phải tạm thời chưa nói cho bố mẹ, Vu Đồ quả thật phải hoài nghi mình đã vượt qua được cửa ải này.

Mẹ Kiều rất nhiệt tình, sau khi trách Kiều Tinh tinh vì không cho người ta vào cửa uống trà thì bắt đầu hỏi không ngừng, Con là bạn cấp 3 với Tinh Tinh?

Đúng vậy ạ.

Làm việc ở Thượng Hải sao?

Vâng.

Công việc thì sao?

Nghiên cứu tại sở hàng không vũ trụ.

Chế tạo tên lửa, vệ tinh sao? Không tồi không tồi.

Mẹ Kiều càng hỏi càng hăng, không có xu thế dừng lại, Kiều Tinh Tinh không khỏi cảm thấy may mắn khi tự mình kéo hành lý ra cửa, bằng không ít nhất mẹ cô có thể hỏi đến nửa giờ.

Cô vội vàng đưa hành lý và chìa khóa xe cho Vu Đồ, mở cửa xe ra thúc giục, Lên xe, bố, mẹ, chúng con phải đi rồi, bạn học con còn phải quay về Thượng Hải có việc.

Được rồi, đi đường cẩn thận.

Ô tô rời đi trong ánh mắt nhiệt tình của bố mẹ Kiều. Vu Đồ hỏi Kiều Tinh Tinh: Em nói gì với bố mẹ em vậy?

Làm sao hai người họ không một chút hoài nghi nào, còn có bộ dáng biết ơn?

Lạt mềm buộc chặt ~ đương nhiên còn có kỹ năng diễn xuất đặc biệt không dấu vết của cô nữa!

Tiến sát lại gần bạn học Vu, Kiều Tinh Tinh đắc ý đem quá trình đấu trí của mình với cha mẹ miêu tả một lần, kể xong chờ Vu Đồ khen cô, kết quả lại thấy vẻ mặt Vu Đồ suy nghĩ sâu xa.

Kiều Tinh Tinh: . . . Vẻ mặt của anh là sao chứ?

Vu Đồ nói: Không có gì, nhớ tới việc em lừa anh sửa hộ máy lọc.

Kiều Tinh Tinh: . . .

Thuận tiện nghĩ đến việc, đại đa số thời gian sau này, người ở bên cạnh em chính là anh, anh cảm thấy mình nên chuẩn bị tâm lý trước.

Cô Kiều mưu ma chước quỷ nhiều vô kể, kỹ xảo lại tốt, Vu Đồ cảm thấy cuộc sống của mình về sau đại khái là tràn ngập... bất ngờnhir?

Không cam chịu sao?

Làm sao có thể chứ. Vu Đồ lập tức phủ nhận.

Nhưng vẻ mặt của anh nhìn qua rất miễn cưỡng đấy thầy Vu~

Nhưng mà Kiều Tinh Tinh tưởng tượng một chút, vậy mà có chút mong đợi. Cảm giác thành tựu khi lừa Vu Đồ so với lừa ba mẹ còn tốt hơn, quả thật vừa nghĩ đến liền nóng lòng muốn thử.

Cô phấn khởi lên tiếng: Em sẽ cố gắng.

Vu Đồ: . . . Không cần cố gắng lắm đâu.

Hừ ~ sợ rồi sao.

Vu Đồ nhướng mày: Cũng không đến nỗi nào, em thử xem.

Thật là tự tin~

Kiều Tinh Tinh im lặng lại, một tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh, dường như đang thật sự tự hỏi mình phải làm sao để lừa anh. Vu Đồ không khỏi bật cười.

Lúc này điện thoại của anh vang lên hai tiếng, Vu Đồ đang lái xe không thể xem được, nói với Kiều Tinh Tinh: Xem giúp anh đi.

Được. Kiều Tinh Tinh lấy điện thoại qua, Có người tên Địch Lượng gửi tin nhắn âm thanh trên Wechat cho anh.

Đó là Quá hoảng, xem anh ta nói gì?

Là Quá hoảng ư. Chẳng trách cái tên nghe quen như vậy, chắc là lúc chơi game đã nghe qua.

Kiều Tinh Tinh mở tin nhắn âm thanh đó ra, nhất thời giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên, hớn hở nói: Lão Vu, nói cho cậu biết một tin vui, tôi vừa mới quen được một cô gái, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, còn hiền lành, rất phù hợp với tôi. Một tháng! Tôi muốn theo đuổi cô ấy. Khà khà, tôi phải thoát khỏi FA sớm hơn cậu mới được.

Kiều Tinh Tinh nhịn không được cười: Phong cách nói chuyện so với trong game cũng không khác mấy. Em giúp anh trả lời?

Ừ, chúc anh ta thành công. Vu Đồ dặn dò, Em đừng có dọa anh ta đấy.

Em sao có thể dọa anh ta chứ. Kiều Tinh Tinh kháng nghị một câu, sau đó ấn phím, hạ giọng nói: Vu Đồ nói chúc anh thành công, anh ấy còn nói anh ấy đã sớm thoát khỏi FA rồi.

Ngón tay buông ra, tin nhắn được gửi đi.

Vu Đồ bất đắc dĩ, quả nhiên, có cơ hội mà không đi dọa người khác, chuyện này bạn học Kiều Tinh Tinh trăm triệu lần không làm được, hơn nữa, anh nói nửa câu sau khi nào chứ?

Kiều Tinh Tinh gửi tin nhắn xong thì nhìn chằm chằm vào WeChat, chờ Quá hoảng trả lời lại, kết quả một phút, hai phút. . . năm phút đồng hồ đã trôi qua, WeChat không có bất cứ phản ứng nào.

Cô quay đầu nhìn Vu Đồ: Tại sao anh ta lại không trả lời?

Vu Đồ thông cảm với anh em của mình vài giây, nói một cách hàm súc: Đại khái là bộ phận xử lý thông tin bị chập.

Kiều Tinh Tinh tiếc nuối đánh giá, Hơi yếu ớt nhỉ...

Lời còn chưa dứt, màn hình điện thoại bỗng nhiên hiện lên lời mời gọi video. Kiều Tinh Tinh nghĩ nghĩ, ấn đồng ý, ngay lập tức Địch Lượng với một bộ tóc lộn xộn xuất hiện trên màn hình.

Giọng nói của anh ta có chút kích động: Bông?!!!

Kiều Tinh Tinh vẫy tay với anh ta: Chào anh, Quá hoảng.

Mẹ nó, em thật sự là Kiều Tinh Tinh ư.

. . .

Giống như nháy mắt tìm được cảm giác nói chuyện phiếm với Quá hoảng khi ở trong game, Kiều Tinh Tinh cười tủm tỉm, Ngạc nhiên không, bất ngờ không?

Địch Lượng có chút rối rắm: Không phải, em hiện tại ở bên Vu Đồ sao?

Đúng vậy, anh ấy đang lái xe, không tiện nói chuyện với anh.

Từ từ, anh cần bình tĩnh một chút. Địch Lượng nói, Đúng rồi, nếu anh tắt máy thì đừng để ý nhé, vừa nãy điện thoại bị nóng lên, nháy trở nên tối đen, anh vừa sửa xong là lập tức gọi cho em, vậy nên bất cứ lúc nào nó cũng có thể cháy lại.

. . .Hay là anh tắt máy để cho nó nguội một chút?

Không! Địch Lượng rất ngang ngược.

Anh ta quyết định nắm chặt thời gian trước khi chết máy, Em chuyển hướng cho anh nhìn mặt Vu Đồ một chút, xem vẻ mặt cậu ta có xuân tâm nhộn nhạo hay không?

Kiều Tinh Tinh chuyển hướng một chút, cho anh ta nhìn vị tiên sinh đang lái xe ở bên cạnh, Dường như không có thay đổi gì cả.

Địch Lượng thông qua màn hình cẩn thận quan sát Vu Đồ, lại son sắt mà nói: Có, là do em chưa từng ở chung với cậu ta thôi, vẻ mặt cậu ta bây giờ chính là xuân phong đắc ý như bão cuồng phong rồi đấy.

“Bão cuồng phong?”

Kiều Tinh Tinh không khỏi cảm thấy kính nể, vì thế cũng quan sát cẩn thận, cuối cùng tổng kết: Anh ấy có khuôn mặt than* mà.

(*) Là chỉ người mà xúc cảm không biểu hiện nhiều trên mặt, phần lớn thời gian khuôn mặt đều khá cứng & ít biểu tình, ít tươi cười nói chuyện.

Vu Đồ: ...

Hai người kia. . . . May là Địch Lượng đã đi Mỹ, nếu không mà gặp nhau thì chắc chắn anh sẽ đau đầu chết mất.

Địch Lượng đối diện với khuôn mặt than của Vu Đồ rất mất hứng, Không nhìn cậu ta, không nhìn cậu ta nữa, chuyển hướng lại đi.

Kiều Tinh Tinh lại chuyển hướng lần nữa.

Lần này Địch Lượng lại tỉ mỉ đánh giá Kiều Tinh Tinh, cảm thán nói: Không nghĩ tới em và Vu Đồ lại là bạn học cùng cấp 3 với nhau, em đừng khó hiểu vì sao anh lại kinh ngạc như vậy, thật sự là biểu hiện bình thường của Vu Đồ, ôi~~~

Anh ta rung đùi đắc ý, một bộ dáng muốn nói lại.

Vu Đồ bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.

Kiều Tinh Tinh hỏi: Anh ấy bình thường như thế nào?

Địch Lượng hì hì một tiếng, vẻ mặt gian xảo nói: Bình thường, trên đường đi ngang qua biển quảng cáo của em, mắt cậu ta không đưa lên nhìn một chút nào cả.

Kiều Tinh Tinh liếc mắt Vu Đồ một cái, kéo dài giọng nói, Ồ~~~ thật vậy sao?

Đúng vậy, đúng vậy. Địch Lượng ở trong màn hình điên cuồng gật đầu, Còn nữa, có một game hành động, không phải em lấy tư cách là người phát ngôn mà tặng cho người chơi một dòng chữ sao? Quảng cáo kia thật sự rất đẹp, thậm chí anh còn nhìn đi nhìn lại vài lần, vậy cậu ta, cho tới bây giờ khi nhìn những bức ảnh kia đều trực tiếp tắt đi, vẻ mặt không chút biến đổi, tốc độ tay rất nhanh, anh ngồi bên cạnh cậu ta mà!

Vu Đồ nhịn không được, cảnh cáo anh ta: Địch Lượng.

Địch Lượng không để ý tới anh, càng nói càng hưng phấn, Còn có, không phải là lần trước cậu ta đến nhà em sửa máy lọc sao, khi trở về anh liền hỏi dáng dấp của em như thế nào, cậu ta lại còn nói dáng dấp của em ‘thấy đầy trên đường’. Anh có ấn tượng sâu sắc!

Kiều Tinh Tinh yên lặng quay đầu nhìn người đang lái xe.

Phần đầu những cái đó có thể không tính, nhưng mà... tùy ý là có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường?

Em đừng nghe cậu ta nói bậy. Vu Đồ mắt nhìn phía trước nghiêm túc lái xe, mặt không đổi sắc nói: Ý của anh là quảng cáo của em có khắp nơi ở trên đường, cho nên tùy ý là có thể thấy được. Điều này chứng tỏ mỗi lần đi ngang qua quảng cáo của em anh đều nhìn, nếu không anh làm sao lại biết khắp nơi đều có quảng cáo của em chứ?

Kiều Tinh Tinh chớp mắt.

Địch Lượng thiếu chút nữa là văng tục, vậy mà lại khớp không chê vào đâu được, chỉ số thông minh của cậu ta cao như vậy tìm không ra một chút sơ hở nào, anh chỉ có thể phẫn nộ mà chỉ trích anh ta: Cậu còn biết xấu hổ hay không?

Vu Đồ nói: Sống sót quan trọng hơn.

Kiều Tinh Tinh buồn cười, quả thật rất muốn đánh anh.

Cô nhìn cậu ta xem, có đáng đánh hay không chứ. Địch Lượng vẻ mặt lên án.

Thật sự rất đáng đánh~~~

Nhưng mà, đây mới chính là thầy Vu trong ấn tượng~~~

Cho tới bây giờ, thầy Vu cũng không phải là người nghiêm túc gì.

Tốc độ phản ứng của người này thật là, bỏ qua nhiều năm như vậy thật sự rất lãng phí. . . Ôi ôi ôi, Bông à, đừng nhìn cậu ta nữa, nhìn anh đây này, anh bất chấp điện thoại bị cháy mà liều mạng nói chuyện phiếm với em đấy.

Được được. Kiều Tinh Tinh vội vàng đem tầm mắt nhìn lại.

Bên môi Vu Đồ hiện lên một nụ cười.

Địch Lượng trải qua sự ngạc nhiên lúc đầu, cũng tùy ý đứng lên, một bên ăn khuya một bên nói chuyện phiếm với Kiều Tinh Tinh, Vì sao hai người lại chờ đến khi anh đi Mỹ rồi mới nói chứ, anh muốn trực tiếp xem náo nhiệt cũng không được.

Kiều Tinh Tinh nói: Anh hỏi anh ấy đi.

Không đúng~~~ như thế không phải chứng tỏ là mình không có quyền chủ động sao? Cô vội vàng lấy lại mặt mũi, cực nghiêm túc nói: Em có thể dễ dàng bị theo đuổi như vậy sao?

Địch Lượng sâu sắc chấp nhận, Cũng đúng, trước khi anh chưa đi, có một thời gian tinh thần của Vu Đồ rất sa sút, xem ra là em đã gây sức ép không nhỏ cho cậu ta.

... Ai gây sức ép cho ai chứ...

Kiều Tinh Tinh hết sức nghiêm túc tự hỏi, tóm lại chuyện này cô gánh vác nổi sao? Nhưng mà cô càng kinh ngạc hơn là: Tinh thần sa sút là như thế nào?

Vu Đồ khụ một tiếng, Địch Lượng, sao cậu còn chưa ngủ, bên Mỹ bây giờ chắc là nửa đêm nhỉ?

Địch Lượng phất tay, Hồi trước thức đêm khiến giờ giấc bị rối loạn, có thể trợn mắt đến sáng, cậu đừng ngắt lời.

Vu Đồ nhất định phải ngắt lời, Hãng điện thoại cậu đang dùng là gì vậy?

Địch Lượng nói tên hãng điện thoại: Để làm gì vậy, cậu muốn đổi điện thoại hả?

Vu Đồ nói: Cậu tán gẫu một tiếng rồi mà còn chưa cháy, tôi đang cân nhắc.

Hưng phấn của Địch Lượng rốt cuộc cũng giảm bớt, bắt đầu đau lòng cho điện thoại của mình, Được rồi được rồi, tôi chừa cho cậu chút mặt mũi, Bông à, anh sẽ gọi lại cho em sau. Em thêm WeChat của anh đi, đến khi sửa xong điện thoại... anh sẽ tỉ mỉ kể cho em một chuyện quan trọng.

Được, anh chờ một chút, để em lấy WeChat của anh ấy gửi cho anh tài khoản WeChat của tôi.

WeChat lại tùy tiện dùng như thế này, Vu Đồ cậu có điểm mấu chốt nào không vậy? Địch Lượng cười nhạo Vu Đồ một câu, tắt video.

Kiều Tinh Tinh gửi tài khoản WeChat của mình cho Địch Lượng, sau đó lấy điện thoại của mình ra, lại cùng Địch Lượng nói chuyện một lúc, điện thoại Địch Lượng cũng không bị cháy máy.

Địch Lượng nhảy nhót đề nghị: Đến đây, chúng ta thử đánh một ván game đi.

Điện thoại không cháy nên càng hăng hái.

Kiều Tinh Tinh đồng ý.

Âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên ở trong xe, Vu Đồ lo lắng nhắc nhở: Chơi game với Địch Lượng sao? Internet bên Mỹ có thể sẽ rất chậm, cậu ta vốn có năm phần kỹ thuật, nhiều nhất cũng chỉ còn lại hai phần.

Kiều Tinh Tinh cười khúc khích, Anh có phải là đang mang thù không?

Bôi nhọ anh ta như vậy.

Mang thù gì, cậu ta là hãm hại được anh à?

Nhìn khóe mắt và đuôi lông mày của anh tràn ngập đắc ý, Kiều Tinh Tinh hừ một tiếng, Cũng không hẳn, anh ấy nói gì em cũng nhớ kỹ. Anh Vu khinh thường, có thể thấy Kiều Tinh Tinh đầy đường.”

Vu Đồ: ...

Vu Đồ: Em chơi thì chú tâm chơi đi.