Chương 43: Phiên ngoại 6: Gặp mẹ chồng

Tạm thời chưa muốn công khai, nhưng năm nay đã chuẩn bị kết, chủ yếu là mẹ cô cứ truy hỏi cô nói tận nửa năm không ngừng.

Người nhà của thầy Vu còn chưa biết? Chị Linh ở đầu dây bên kia hỏi.

Đúng vậy, bố mẹ anh ấy không bát quái giống như bố mẹ em, còn biết nhiều tin tức hơn so với em. Hơn nữa vậy mà chỉ liếc mắt nhìn bức ảnh mơ hồ kia một cái mà đã nhận ra Vu Đồ.

Vậy thầy Vu định khi nào sẽ nói với người nhà? Sẽ không trực tiếp đưa em tới cửa dọa người chứ?

... Chị mới dọa người. Hôm nay anh ấy về nói, vài ngày nữa em sẽ đến nhà anh ấy. Sáu tháng cuối năm anh ấy có nhiệm vụ, mấy ngày hôm trước mới vừa trở về, chị xem tin tức là biết bọn họ bận rộn như thế nào. Dù sao cũng không có cơ hội thích hợp để nói với bố mẹ anh ấy. Sao chị lại hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc em nên mang theo quà tặng gì đến nhà anh ấy đây?

Trong phòng khách, Kiều Tinh Tinh ngồi xổm trên thảm một bên nói chuyện với chị Linh, một bên buồn bực với đống quà tặng chồng chất trên mặt đất.

Không phải đã giống như em nói rồi sao? Hai bộ đồ ngủ tơ tằm, một cái khăn quàng cổ, hai bình rượu là được, những mỹ phẩm dưỡng da gì đó thì cất lại đi, quá đắt.”

Vậy sao...vậy để mẹ em dùng. Kiều Tinh Tinh bỏ sản phẩm dưỡng da qua một bên.

Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh, chắc là Vu Đồ đã tan làm. Kiều Tinh Tinh nói :Không nghe chị nói nữa, Vu Đồ tới đón em rồi.

Bảo cậu ấy cảm ơn chị đi, giúp em chắn nhiều việc như vậy!

Chưa dọn xong sao? Vu Đồ treo áo khoác lên rồi bước vào phòng khách.

Kiều Tinh Tinh mở loa ra, dơ điện thoại lên nói với anh, Nhanh tới đây, chị Linh bảo anh nói cảm ơn với chị ấy, tết âm lịch sẽ không giúp sắp xếp công việc cho em.

Vu Đồ đến gần, cúi người xuống, mỉm cười nói với điện thoại: Cảm ơn chị Linh năm nay đã chăm sóc Tinh Tinh.

Chị Linh: ...

Có cần phải như vậy hay không?

Vốn dĩ chỉ muốn một lời cảm ơn, làm sao lại cảm giác như bị cho ăn một chậu cẩu lương vậy? Cô không nói lời nào mà tắt điện thoại.

Kiều Tinh Tinh vẫy tay với Vu Đồ: Anh nhìn xem, mẹ anh thích cái gì. Vu Đồ nhìn những đồ vật đầy dưới đất, kéo cô đến, Em mang chính mình đi là được rồi, mẹ anh thích nhất là cô gái nhỏ xinh đẹp.

Thầy Vu đang đùa giỡn với cô sao? Ánh mắt Kiều Tinh Tinh chuyển động, Em có thể xinh đẹp trong bất cứ loại hình nào, có thể thanh thuần, có thể thành thục, cũng có thể đoan trang, anh thích... Vậy mẹ anh thích loại nào?

Vu tiên sinh sử dụng một phen sức lực chứng minh bản thân loại nào cũng thích, thời gian xuất phát chậm hơn so với dự định rất nhiều .

Lần này trở về thành phố Kình, Vu Đồ mua một chiếc xe màu đen có rèm che. Kỳ thật, lúc trước ở chung với Kiều Tinh Tinh, anh không có kế hoạch mua xe trong thời gian ngắn, dù sao nhà của anh gần đơn vị có cho vay mấy năm. Nhưng bạn gái anh không giống vậy.

Ngồi vào xe, Kiều Tinh Tinh trả lời vài tin nhắn WeChat, Mẹ em hỏi lúc nào thì đến nơi.

Vu Đồ nhìn thoáng qua thời gian, Đại khái là chín rưỡi.

Kiều Tinh Tinh nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, Lát nữa gặp bố mẹ em, anh không lo lắng chút nào sao?

Cầu còn không được, lo lắng cái gì chứ?

Hừ, cô tỏ vẻ dáng vẻ khi cô chọn quà cũng không lo lắng, Lần này có muốn em giúp anh dẫn đường một chút không?

Bản đồ nhỏ như vậy sẽ không làm phiền chúng ta... Kiều Tinh Tinh còn chưa kịp đắc ý, Vu Đồ chuyển đề tài, Điện thoại đâu.

Ốp điện thoại của Kiều Tinh Tinh sáng long lanh, nhìn rất đẹp.

Này!

Vu Đồ nghiêng người, hôn lên môi cô một cái, Thắt dây an toàn vào.

Ngày mai chính là giao thừa, xe cộ rời khỏi thành phố rất nhiều, Kiều Tinh Tinh vẫn mở hướng dẫn ra, không phải sợ anh lạc đường, chủ yếu là nhìn xem chỗ nào trên đường cao tốc không kẹt xe.

Tiểu khu vừa mở ra không bao lâu, điện thoại của mẹ Vu gọi đến, Vu Đồ lái xe không tiện, mở loa ra.

Kiều Tinh Tinh lập tức im lặng.

Mẹ.

Mấy giờ con về tới nhà?

Đại khái là mười một giờ.

Vu Đồ tính toán thời gian ở lại nhà Kiều Tinh Tinh.

Có cần mẹ chừa cơm không?

Không cần đâu, con ăn rồi.

Mẹ Vu a một tiếng, sau đó bỗng nhiên thở dài, kêu tên anh, Vu Đồ.

Bà thở dài nói: Năm trước, dì con giúp con giới thiệu đối tượng, con không chịu đi gặp, năm nay người ta đã kết hôn còn mang thai rồi. Chuyện kết hôn của con cũng nên suy nghĩ đi, không phải là mẹ thúc dục con, nhưng dù sao ba và mẹ cũng đã già, thân thể ngày càng không tốt...

Nói những câu sau, giọng của bà bắt đầu khàn khàn, cảm xúc cũng rất bi quan. Trong lòng Vu Đồ căng thẳng, không rảnh giải thích chuyện mình đã có bạn gái, vội vàng hỏi: Mẹ, mẹ làm sao vậy?

Không có chuyện gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới nên nói hai câu, lúc nào trở về thì gọi điện cho mẹ. Bà che giấu điều gì đó, nói hai câu liền vội vàng cúp máy.

Trong lòng Vu Đồ bất an, dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại cho bố mình, trực tiếp hỏi: Mẹ có chuyện gì sao bố? Gần đây thân thể như thế nào?

Không có chuyện gì cả, rất tốt, mỗi ngày đều xem tivi. Bố Vu lớn giọng.

Vu Đồ nhẹ nhàng thở ra, Mẹ vừa mới gọi điện cho con, hình như cảm xúc có chút không thích hợp.

Không có chuyện gì cả, chỉ là bà ấy xem phim truyền hình, chính là bộ phim do đại minh tinh Kiều Tinh Tinh đóng, mẹ con mỗi ngày đều xem, ngày hôm qua hình như có cảnh cô ấy diễn một đoạn ba mình bị bệnh nan y, mẹ con vừa xem vừa khóc, nói cô gái này có mệnh khổ, ba nói với bà ấy đó chỉ là giả mà bà ấy lại không tin, kệ bà ấy đi.

Vu Đồ: ...

Bố Vu phát ra một trận oán trách, cuối cùng không thèm nói nữa mà tắt điện thoại.

Hai người ở đầu điện thoại bên này rơi vào im lặng.

...Phim này có chút cẩu huyết, nhưng mà tỉ suất người xem rất cao...

Tết nhất mà chiếu bộ phim có cốt truyện như vậy, có phải có chút bất lương hay không?”

Đài truyền hình sắp xếp mà! Kiều Tinh Tinh kêu oan.

Vu Đồ lại khởi động ô tô lần nữa, bất đắc dĩ nói: Xem ra, anh chỉ có thể đưa nữ diễn viên chính về cho bà ấy nhìn.

Thật ra, qua mấy tập nữa, nhân vật người ba kia còn có thể cứu chữa, nhưng mà mấy tập tiếp theo rất ngược... Kiều Tinh Tinh nói thầm, trong đầu chợt lóe lên, vội vàng kêu: Em nghĩ ra rồi. Quay đầu lại, đến nhà chị Linh, em biết tặng gì cho mẹ anh rồi, tốt hơn quà được chuẩn bị nhiều

Thành phố Kình.

Mẹ Vu ở nhà một bên xem tivi, một bên chờ Vu Đồ, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, bà nghe máy.

Mẹ, hơn hai mươi phút nữa, con sẽ về đến nhà.

Mẹ Vu nhìn đồng hồ trên tường, mới mười giờ, Sao lại về sớm như vậy?

Vu Đồ vâng một tiếng nói: Vốn dĩ muốn đưa một người bạn về nhà trước, hiện tại lại đổi hướng.

Mẹ Vu cũng không nghĩ nhiều, bà biết con trai dùng tiền thưởng và tiền để dành mua một chiếc xe mới theo bản năng cảm thấy đồng nghiệp hoặc là bạn học đi nhờ xe. Tắt điện thoại, bà ngồi cũng không yên, dứt khoát kêu ba Vu cùng nhau ngồi chờ.

Ở dưới lầu đợi hơn mười phút, một chiếc xe màu đen có rèm che xuất hiện ở đường, biển số xe của Thượng Hải. Bà nghĩ, đây hẳn là xe của Vu Đồ. Quả nhiên, xe chạy đến trước mặt bà thì dừng lại. Cửa xe mở ra, đứa con trai đã lâu không thấy mặc một chiếc áo bảnh bao từ trên xe bước xuống.

Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?

Bà tiến lên đón, đang muốn nói chuyện, khóe mắt lại nhìn thấy cửa xe bên kia cũng mở ra, một bóng dáng yểu điệu từ bên trong đi ra.

Bà không khỏi ngẩn người.

Người mà con bà tiện đường chở vậy mà không phải là đồng nghiệp nam?

Bà không theo kịp ý nghĩ Người mà đứa con tiện đường chở là một cô gái, khϊếp sợ rồi phục hồi lại tinh thần, bóng dáng yểu điệu kia chạy đến trước mặt bà, cười ngọt ngào với bà.

Chào dì, con là bạn gái của Vu Đồ.

Nghe nói dì xem phim không vui, con bèn giúp dì đem toàn bộ phần sau tới, từ tập 30 trở đi, không ngược một chút nào, mà còn khá ngọt.

Cô cười tủm tỉm cầm (trực tiếp cướp lấy bản gốc của phim từ nhà chị Linh) máy tính, mắt cười ngọt ngào như vầng trăng.

Mẹ Vu nhìn cô, lại nhìn máy tính trong tay cô, nhìn đứa con trai đang đứng cười ở một bên, ngây người.

Buổi chiều ngày hôm sau, mẹ Vu gọi cô cả, dì cả cùng nhau tới xem phim. Phim này gần đây rất nổi, có rất nhiều người thích xem.

Dì cả Vu Đồ hết sức kinh ngạc. Sao trong này có nhiều tập mới như vậy, tivi mới chỉ phát tới tập 20, phim lậu này cũng quá nhanh rồi.

Không phải phim lậu, là phim thật!, thật đến nỗi không thể thật hơn nữa, đây là do nữ diễn viên chính tự tay đưa cho bà đấy.

Cái này có thể cho chị mang về nhà xem không?

Không thể, chỉ có thể xem ở đây, máy tính này là của người ta.

Dì cả nhìn một lúc, nhớ tới một chuyện liền hỏi, Vu Đồ đâu, không phải nói ngày hôm qua đã trở về à.”

Đến nhà bạn ăn cơm, giúp người ta dọn tuyết. Trên mặt mẹ Vu hiện lên vẻ tươi cười.

Lúc này còn đến nhà người khác ăn cơm, đúng rồi, em nói chuyện với Vu Đồ chưa, chuyện kết hôn ấy.

Còn chưa nói, sẽ không nói, Vẻ mặt mẹ Vu bình tĩnh chỉ vào nữ diễn viên trên máy tính nói, Hiện tại em đã có một đứa con dâu như vậy rồi.

Mọi người: ...