Chương 44: Sẽ… Nghe Thấy Mất… (H)

“Tuệ Tuệ?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ Chu, “Tuệ Tuệ?”

Quần áo của Chu Tuệ đã bị Hình Minh cởi sạch, tay anh đang hung hăng xoa một bên vυ", hơn ba ngày rồi anh chưa cạo râu, râu mọc thô cứng, lúc cúi đầu liếʍ núʍ ѵú, râu cọ vào vυ" vừa đau vừa ngứa, khiến cô cắn phải ngón tay kiềm chế tiếng rêи ɾỉ.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, Chu Tuệ vươn tay đẩy Hình Minh ra, vội vàng tìm áo len mặc vào, chỉnh nhạc nhỏ hơn, mở hé cửa ra một chút hỏi: “…..Mẹ, sao thế ạ?”

“Sủi cảo trong tủ lạnh sao còn ít quá vậy, một mình con ăn à?” Mẹ Chu nói được một nửa, bỗng nhìn thấy mặt Chu Tuệ đỏ bừng thì vội hỏi, “Con sao thế? Bị sốt hả?”

“Không phải, không có ạ, con, hôm nay con về thấy đói quá, nên….ăn hơi nhiều thôi ạ.” Chu Tuệ nặn ra một nụ cười, “Mẹ, bây giờ con hơi mệt, con muốn đi ngủ, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

“À được.” Mẹ Chu có chút khó hiểu hỏi cô, “Con…ngủ còn mở nhạc lớn vậy ư?”

Chu Tuệ ấp úng đáp: “Lát nữa con tắt ngay.”

“Được rồi, mẹ dẫn An An đi tắm rửa đây, con ngủ sớm đi.” Mẹ Chu rời đi.

Chu Tuệ thở phào một hơi, cô khóa trái cửa lại, quay đầu thấy Hình Minh dựa vào vách tường nhìn cô mỉm cười, cô vươn tay chọt chọt vào eo anh, nhỏ giọng hung dữ với anh: “Anh còn cười…”

Hình Minh bắt lấy ngón tay cô đè trên cây gậy cương cứng của mình, tay khác đè chặt sau gáy cô, đổi hướng ép cô lên tường, cúi đầu hôn xuống.

Hương vị dâu tây ngọt ngào tùy ý khuếch tán trong khoang miệng của cả hai, người đàn ông mạnh mẽ cắи ʍút̼ đầu lưỡi cô, hít thở nặng nhọc, sống mũi cao thẳng cọ qua sống mũi của cô, môi mỏng mềm mại, nhưng đầu lưỡi lại nóng bỏng như lửa, gần như muốn đốt cháy cả linh hồn cô.

“Tắt nhạc nhé?” Anh nhào nặn mông cô với lực rất mạnh.



Toàn thân Chu Tuệ trở nên mềm nhũn vì hành động này, giọng nói ngắt quãng, mang theo tiếng thở dốc mê người: “Không được….sẽ… nghe thấy mất…”

“Nghe thấy gì?” Anh kéo quần cô xuống, ngón tay đâm vào qυầи ɭóŧ.

Trong cổ họng Chu Tuệ phát ra tiếng rên khẽ, cô nhanh chóng bịt miệng, đôi mắt xinh đẹp lườm anh, ngón tay thon dài nắm lấy cây gậy của anh vuốt ve lên xuống giống như đang báo thù.

Đôi mắt Hình Minh tối sầm, anh cắи ʍút̼ môi cô chơi đùa, bàn tay mang theo những vết chai mạnh mẽ xoa nắn bầu vυ" cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng còn khẩy khẩy núʍ ѵú cứng rắn, hai ngón tay của bàn tay còn lại cách một lớp qυầи ɭóŧ mô phỏng động tác cây gậy cắm rút giữa háng cô, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lập tức có dâʍ ɖị©ɧ thấm ra qυầи ɭóŧ, dính nhớp dính trên ngón tay anh.

Anh cố ý bôi dâʍ ɖị©ɧ lên núʍ ѵú cô, cảm giác dính nhớp trơn trượt khiến các cơ quan cảm giác trở nên nhạy cảm vô cùng, cơn kɧoáı ©ảʍ tê dại do đầu ngón tay khẩy núʍ ѵú mang đến như được phóng đại gấp mười lần, Chu Tuệ không ngừng thở dốc, giống như ở trong chuyện này, cô mãi mãi là bên bị động.

Nghĩ đến đây, cô vươn tay kéo qυầи ɭóŧ của Hình Minh xuống, cả người ngồi xổm, cầm cây gậy lên, há miệng liếʍ láp.

Cô giống như đang khıêυ khí©h anh.

Trong lúc liếʍ, cô còn ngẩng đầu nhìn anh.

Đầu lưỡi hồng hào liếʍ qua qυყ đầυ to lớn, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, thử ngậm lấy qυყ đầυ, rồi từng chút từng chút ngậm đến phần thân gậy.

Một tay Hình Minh chống trên tường, đôi mắt đen láy nhìn xuống, trên cổ là những đường gân xanh đang nhảy nhót vì sự kiềm chế, anh cởi phăng áo len trên người bằng một tay, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ hai cánh tay đầy cơ bắp, yết hầu cuộn lên cuộn xuống nổi bật, bàn tay nóng hổi đặt phía sau gáy Chu Tuệ, anh nhấc eo ưỡn hông, đâm cây gậy lớn vào trong miệng cô.

Nhìn vẻ mặt đau khổ vì bị trướng đến nghẹn của người phụ nữ, anh hơi rút lui, sau đó lại càng cắm vào sâu hơn, liên tiếp cắm vài chục lần. Chu Tuệ khó chịu đến mức chảy cả nước mắt, đợi Hình Minh buông cô ra, cô nhỏ giọng mắng anh: “Đồ xấu xa.”

Hình Minh nhỏ giọng cười, anh giữ lấy cằm cô, ngón tay cái ma xát cánh môi của cô, giọng nói khàn đặc, vô cùng gợi cảm: “Còn có thứ càng xấu xa hơn nữa đấy.”