Chương 25: Phá vỡ nguyên tắc

"Không yêu nữa? Sao lại không yêu nữa?"

Mẹ Giang ngạc nhiên hơn nữa, nghi ngờ về câu trả lời của Tịnh Ân, vừa rồi bà đã nói hết những gì bà chứng kiến.

"Con và Vu Hạo sao có thể không yêu nữa?"

Giang Tịnh Ân và Trần Vu Hạo đã rất yêu nhau, bà nhìn thấy.

Giang Tịnh Ân và Trần Vu Hạo không thể sống thiếu nhau, bà chứng kiến.

Sao lại có thể nói là không yêu nữa, bà không thể tin lời nói này của Tịnh Ân.

"Thì... Ừ... Là không yêu nữa..." Tịnh Ân đáp nhỏ.

Mẹ Giang buông cô ra, mắt nhìn chằm chằm Tịnh Ân.

"Mẹ không tin, có lý do khác phải không? Không lý nào lại nói là không yêu nữa, con nói thật cho mẹ nghe đi."

Giang Tịnh Ân mím môi, cúi thấp đầu, đôi mi sụp xuống.

"Tịnh Ân, nói thật cho mẹ nghe."

Nhìn thấy cô cúi đầu, mẹ Giang nghiêm mặt ra lệnh.

"Con nói thật đi, xảy ra chuyện gì."

Giang Tịnh Ân mím chặt môi, hai lòng bàn tay nắm chặt vào nhau, vẫn cứng đầu nói dối.

"Chúng con mâu thuẫn... Cảm giác bây giờ không còn yêu nữa."

Nếu cô nói thật, cha mẹ sẽ rất bất bình mà tức giận, cha mẹ sẽ đòi lại công bằng cho cô. Nhưng là... Cô không muốn cha mẹ phát sinh chuyện với anh.

Hơn nữa, như mẹ vừa nói, cô và anh đã rất yêu nhau.

Cô còn nhìn về chỗ mà cả gia đình hay trải thảm cắm trại ở đó ngắm hoa, ngắm mây, ngắm bầu trời.

Hai mắt lại cay đỏ, Tịnh Ân những tưởng bản thân đã đủ bình tĩnh, nhưng đi đến những chỗ lưu giữ kỉ niệm thì trái tim cô có vẻ không chịu nổi.

Phải rồi, ai cũng bảo... Kỷ niệm sẽ là thứ gϊếŧ chết chúng ta.

Cô còn chưa ly hôn với anh thì đã bị kỷ niệm giày vò thế này, rời xa anh, chúng sẽ gϊếŧ chết cô mất.

Tịnh Ân lắc nhẹ đầu, hít sâu, nuốt xuống cay cay trên mắt, nâng bước chân rời đi những chỗ thân thuộc.

Đi qua những dãy phố, cô bước đi vô định, bước chân không hề có điểm tới. Tịnh Ân cứ trôi theo dòng người trên phố một cách vô định, cho đến khi cô ngừng mơ hồ, ý thức dừng lại một quán bar lớn.

Ánh đèn sáng rực giữa trời thu hút Tịnh Ân bước vào trong quán bar, nơi mà con người ta bỏ mặc thế giới sau lưng để sống thật với bản thân mình.

Tịnh Ân ngồi vào quầy rượu, nhìn người đàn ông đứng quầy, mắt nhìn đến tủ rượu chất đầy phía sau lưng người đàn ông. Tịnh Ân chỉ bừa vào một chai rượu, người đứng quầy hội được ý liền rót rượu ra ly cho cô.

Ánh đèn nhấp nháy liên tục, tiếng nhạc xập xình ù ù cả hai lỗ tai. Tịnh Ân nhìn ly rượu đỏ, ánh mắt vô hồn nhìn màu đỏ rượu như màu máu ấy.

Đã bao lâu rồi cô không uống rượu?

Cô đã chăm lo cho gia đình suốt mấy năm qua, sắm rất tốt vai vợ hiền dâu thảo. Mấy năm qua đối với cô mà nói thì, một là Vu Hạo, hai là Bông Cải. Ngoài ra không có bất kỳ thứ gì khác, bạn bè cũng không nhiều.

Cô suốt ngày chỉ biết lo cho mái ấm ấy, đã bao lâu rồi cô không uống một ly rượu?

Cố gắng để xây dựng mái ấm để làm gì?! Anh chỉ cần một chân cũng có thể đạp đổ.

Phì, cố gắng làm gì kia chứ!

Cố gắng ngoan ngoãn làm vợ của anh, haha, để làm gì kia chứ?!

Đến lúc anh không cần thì một chân đá bừa cũng đổ thôi, cố gắng gầy dựng cũng tan vỡ như thế thôi!

Giang Tịnh Ân lặng người, tay nâng lên cầm ly rượu đỏ.

"Bỏ đi..."

Hôm nay cô không làm vợ của anh nữa, không cần phải chú ý hành động, không cần phải có nguyên tắc.

Hôm nay cô sẽ tùy ý bản thân vậy, cô sẽ uống thật say, sau đó tìm bừa một người đàn ông giải trí.

Phải rồi, anh có thể ở bên ngoài có phụ nữ, thì cô cũng có thể tìm đàn ông.

Nguyên tắc để làm gì nữa?! Mái ấm của Bông Cải tiêu đời rồi!

Bởi một mình cô không thể giữ được một mái ấm, không giữ nổi đâu, cô giữ không nổi.

Haha...

Tịnh Ân nâng lên ly rượu ngửa đầu uống cạn, rượu đỏ vừa chảy vào miệng lưỡi, vị rượu thật ngọt ngào, nhưng một khi nuốt vào cổ họng lại thật nóng. Uống ực ba hơi đã cạn ly, miệng Tịnh Ân đắng chát, đặt ly rượu xuống nhìn vào người đứng quầy.

Người đàn ông đứng quầy không mấy ngạc nhiên với hành động một hơi uống sạch của Tịnh Ân, những người như vậy đến quán bar không ít, đều là những người gặp bất trắc trong cuộc sống, có phiền muộn trong lòng đến đây để mượn rượu giải sầu.

Biết ý, người đứng quầy liền rót rượu vào ly của Tịnh Ân.

Ly rượu vừa rót xong, Tịnh Ân nâng lên uống, cảm giác ngọt ngạo khi chạm đầu môi, sau khi nuốt vào lại đắng chát, cổ họng âm ỉ nóng bức, đặt xuống ly rượu thứ hai, mặt Tịnh Ân chuyển sang ánh hồng.

Đặt xuống ly rượu, vì âm thanh nhạc lớn, Tịnh Ân nói với âm lượng lớn.

"Chủ quầy, ở đây có dịch vụ đàn ông không?"

Quán bar đơn nhiên sẽ có những dịch vụ như thế, người đứng quầy cười cười.

"Cô muốn người thế nào chúng tôi đều có" Chủ quầy có ý muốn giới thiệu.

Giang Tịnh Ân liền phẩy tay không quan trọng.

"Cho tôi một người, tùy ý đi, người nào cũng được" Vốn cô cũng không để tâm, mục đích duy nhất là phá vỡ nguyên tắc, rồi mai đây cô mới góp đủ can đảm viết đơn ly hôn với anh, mắt nhìn ly rượu rỗng yêu cầu.

"Rót rượu."

Người đứng quầy rót rượu, cười nói với khách hàng.

"Vậy tôi chọn cho cô một người."

"Được" Tịnh Ân cầm ly rượu nâng lên uống cạn, nốc ừng ực rượu đỏ, một ít rượu đỏ men theo khoé miệng chảy xuống cổ, rượu đỏ men trên cổ thấm vào cổ áo, cạn ly rượu rát buốt cổ họng, mặt Tịnh Ân trở nên ửng hồng, bắt đầu nụ cười thật ngốc nghếch.

"Được, được thôi, đàn ông thôi mà... Có gì to tát đâu kia chứ..."

Còn tiếp...

(P/s Hạo ca đen mặt thôi chứ có gì to tắt đâu, khổ lắm cơ.)

_ThanhDii