Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh, Ngã Rẽ Của Hạnh Phúc!!

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Để cô ngồi đó một lát, Mạc Kiên giải quyết vài chuyện của Hắc Long liền quay qua cô

-Nhiên Nhiên, em buồn ngủ chưa? Chúng ta về nhà!!

-Ừm. . .

*Đùng* tiếng cửa lớn vang lên khiến cả anh và Hạ Trung nhíu mày. Cả hai bước ra ngoài nhìn vào chiếc bóng đen to lớn đối diện. Mạc Kiên lạnh nhạt lên tiếng

-Là cậu?

-Hừ, đừng có mà giở giọng tử tế với tao. Tụi bay lên!!

Đàn em của Mạc Kiên cũng nhanh chóng bủa vây. Anh tung cước đá đến những tên đối diện. Một khắc hoảng loạn liền không thấy Hạo Thiện đâu khiến anh nhíu mày. Ở đây là địa bàn của anh, việc kéo người đến đấy đối với Hạo Thiện đâu có lợi gì?

Chợt nhớ ra gì đó khiến đáy mắt Mạc Kiên hiện lên những tơ đỏ. Anh bỏ chạy thật nhanh trở vào bên trong, cánh cửa mở ra cũng là lúc Hạo Thiện đang tiến gần lại với Nhiên Nhiên

-Mày tính làm gì?

Cái nhếch môi của Hạo Thiện khinh bỉ nhìn anh. Tay hắn vươn ra kéo Nhiên Nhiên lại phía mình mà kề dao vào cổ cô. Nhiên Nhiên đáy mắt hoảng loạn

-Anh bị điên sao? Bỏ tôi ra!!

-Anh yêu em mà, em sao vậy??

-Dơ bẩn!!

Con dao cận kề hơn với chiếc cổ trắng ngần của cô khiến Mạc Kiên lo lắng

-Dừng lại, tao thương lượng cùng mày!!

-Haha. . .em thấy chưa? Em chính là điểm yếu duy nhất của hắn!!

-Hóa ra anh cần tôi là vì như vậy?

-Không đâu, anh yêu em mà!! Mạc Kiên, mày thấy chứ chỉ cần con dao này nhích thêm một chút thì coi như đời của Nhiên Nhiên đi tong!!

-Con mẹ nó, mày muốn gì đây?

-Hoặc là trả hết địa bàn cho tao và giao cho tao 2/3 địa bàn của mày hoặc là Nhiên Nhiên đi theo tao!!

Nhiên Nhiên nhìn anh lắc đầu nguầy nguậy khiến con dao kề cận cô hơn. Nước mắt cô chảy xuống

-Hạo Thiện, tôi đi theo anh!!

-Câm miệng!!

Đáy mắt anh có chút dao động nhìn vết hằn trên cổ cô

-Được, tao sẽ trao trả địa bàn cho mày và cả địa của tao!!

-Tốt thật!!

*Đùng*

Hạ Trung bước vào nhắm thẳng cánh tay đang cầm dao của Hạo Thiện mà bắn tới khiến con dao rơi rớt xuống sàn nhà

-Muốn địa bàn sao tao cho mày địa bàn!!

Tiếng kéo đạn lạch cạch vang lên từ phía Hạ Trung. Nhiên Nhiên nhanh chóng chạy lại ôm lấy anh mà vùi mặt sâu vào ngực anh khóc nấc.

Một tay anh siết chặt lấy cô, một tay giữ lấy tay Hạ Trung đầu khẽ lắc. Anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này, hơn nữa còn là Hạo Thiện. Hạ Trung cũng vì thế mà bực tức thở hắt bước ra ngoài. Hạo Thiện nhếch môi nhìn anh

-Coi như là mày hên!!

Nhiên Nhiên thoát khỏi vòng tay anh mà ánh mắt trực nhìn Hạo Thiện

-Anh thật khiến tôi kinh hải đấy!!

Nụ cười chua chát hiện trên khuôn mặt của Hạo Thiện. Cớ vì cái gì mà khi buông tay coi ra rồi anh ta lại không nỡ. Mỗi ngày lại nhớ cô nhiều hơn, tim cũng vì cô mà mỗi ngày một nặng nề, đau quặn

-Tại sao vậy? Khi ở bên nhau em thật sự khiến tôi nhàm chán. Vậy tại sao bây giờ lại khiến tôi nhớ đến em nhiều như vậy?

Con người ta là vậy khi còn nhau thì không biết trân trọng, chỉ khi mất nhau mới nhận ra sự quan trọng của đối phương.

Tiếng lòng cô uất nghẹn từ từ vang lên

-Khi tôi yêu anh hết lòng thì anh bỏ mặc tôi. Để đến khi tình yêu của tôi dành cho anh không còn nữa thì anh quay lại phá hoại tất thảy tình yêu mới nhen nhóm của tôi? Anh không cảm thấy mình quá ích kỉ rồi sao?

-Phải, anh ích kỉ!!

Bỗng chốc Hạo Thiện đã đứng dậy. Chẳng hiểu lí do gì mà tiếng súng bỗng vang lên. Đường đạn từ tay hắn nhắm thẳng vào anh khiến mắt Nhiên Nhiên như nhòe đi. Mạc Kiên cũng đang không tin vào mắt mình nữa khi vòng eo anh bị một lực siết chặt lại rồi từ từ buông lỏng.

Nhiên Nhiên ngửa người ra sau quỵ xuống khiến hai người đàn ông không tin vào mắt mình nữa mà hét lớn

-Nhiên Nhiên!!

Nằm trong vòng tay của Mạc Kiên, ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn anh. Đưa tay vuốt nhẹ lên mặt anh rồi khẽ cười

-Anh không sao là tốt rồi!!

-Nhiên Nhiên, mở mắt nhìn anh. . .không được ngủ, em có nghe anh nói hay không vậy hả??

Vội vàng bế cô ra ngoài, trên tay anh là máu từ bả vai cô. Cố siết chặt vào vết thương chỉ mong cô không mất nhiều máu. Đặt cô vào xe, anh liên tục gọi tên cô

-Nhiên Nhiên, em không được ngủ!! Mở mắt ra nhìn anh, nghe không hả??

-Nhưng em mệt lắm. . .em muốn ngủ. . .

-Ngoan mở mắt nhìn anh!!

Chiếc xe màu trắng lao vun vυ"t trên đường rừng rồi băng ra đường nhựa. Tới bệnh viện anh chẳng nể nang ai mà hét lớn

-Các người mau cứu cô ấy!! Một chút bất trắc nào xảy ra sẽ tính sổ trên đầu các người!!

-Vâng thưa Trần Tổng. Chúng tôi sẽ cố gắng!!

Cô được đưa vào bên trong phòng cấp cứu. Tay anh vẫn đầy máu của cô mà ngồi xuống băng ghế lạnh lẽo. Nước mắt anh rơi xuống, phải chi anh không cho cô tới đó thì đã không có chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó Mạc Nghi cùng Hạ Trung cũng bước vào

Đèn phòng cấp cứu vẫn không chịu tắt sau 8 tiếng liên tiếp khiến anh không đủ kiên nhẫn

-Mẹ kiếp!! Các người có muốn tôi san bằng cái bệnh viện này không hả??

Hạ Trung cùng Mạc Nghi nhanh chóng ngăn anh lại

-Bình tĩnh đi, cậu như vậy sẽ gây khó khăn hơn cho bên trong đó!!

-Anh Hai bình tĩnh đã, sẽ ổn cả thôi mà!!
« Chương TrướcChương Tiếp »