Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

Chương 20: Sao anh lại tức giận?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn tối xong bọn học sinh lục tục trở lại phòng học, chuẩn bị cho giờ tự học buổi tối. Nhưng là lúc chiều vừa mới thi đấu bóng rổ xong, tâm tình cả lớp vẫn còn có chút kích động, khó có thể nhanh chóng trầm tĩnh lại.

Trên hành lang ngoài lớp học thỉnh thoảng lại có nữ sinh các lớp khác đi ngang qua, làm như không có chuyện gì bâng quơ nhìn vào lớp 10/1.

Không cần nói nhiều, ai cũng hiểu là bọn họ đến xem Quý Hoài.

Bởi vì trận bóng rổ lúc chiều, bạn học Quý Hoài một cuộc chiến đã thành danh, không biết là ai đã quay video đăng lên diễn đàn của trường. Trong đoạn video, Quý Hoài dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ, chạy trong sân nhanh như cơn gió, ném bóng ghi 3 điểm vừa nhanh vừa chuẩn, đẹp trai đến mức khiến người khác phải gào thét.

Tống Toa Toa cũng có xem đoạn video, cô cảm thấy Quý Hoài đã đẹp trai thì thôi đi, lại còn học giỏi đứng nhất khối. Học giỏi rồi thì thôi đi, lại còn chơi bóng rổ hay như vậy, quả thật không chừa đường sống cho người khác.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy các nữ sinh lấy hết dũng khí đi qua đi lại nhìn lén vào lớp, Tống Toa Toa không khỏi thấy tiếc rẻ giùm các cô, bởi vì Quý học bá đẹp trai còn chưa đến lớp.

Tống Toa Toa từ trong hộc bàn lấy ra một hộp sữa vừa định uống, bỗng nhiên nghe tiếng bạn gọi: “Tống Toa Toa, có người tìm.”

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lương Lạc Vũ đang cười tủm tỉm vẫy tay với mình.

Tống Toa Toa có chút khó hiểu, tuy rằng cuối tuần cô và Lương Lạc Vũ cùng học ở một trường dạy múa, nhưng bình thường hai người cũng không có chơi chung, không biết cô ấy tìm mình làm gì?

Đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài, cô hỏi: “Sao vậy Lạc Vũ? Có việc gì?”

“Tớ đã hứa cho cậu mượn sách mà.” Hôm nay Lương Lạc Vũ trang điểm rất xinh đẹp, mái tóc dài phủ sau lưng. Cô đưa quyển “Nét Đẹp Hình Thể Của Vũ Đạo” cho Tống Toa Toa, cười nói, “Tớ đã xem xong rồi, cho cậu mượn đó, cứ xem từ từ đi, không cần gấp.”

Tống Toa Toa nhớ tới việc mượn sách liền nói cảm ơn: “Cuối tuần đi học múa cậu đưa tớ cũng được mà, còn làm phiền cậu đem đến tận lớp, cảm ơn nhiều lắm!”

“Không có phiền, đừng khách sáo.” Lương Lạc Vũ ánh mắt quét về phía cuối lớp, dường như đang nói chuyện phiếm, “Toa Toa ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên à? Nhìn bảng có rõ không?”

Tống Toa Toa cười: “Nhìn rõ chứ, thị lực của tớ tốt lắm.”

Đang nói thì Quý Hoài bước đến, thấy hai cô đang che ở cửa.

Tống Toa Toa vội vàng lui một bước nhường đường cho anh.

Lương Lạc Vũ ánh mắt sáng lên, mỉm cười chào hỏi: “Hi, Quý Hoài, tớ là Lương Lạc Vũ lớp 10/7.”

Quý Hoài hình như vừa mới tắm xong, tóc đen trên trán còn hơi ẩm ướt trông càng đẹp trai như ngọc, anh tuấn phi phàm. Đôi mắt hẹp dài quét qua Lương Lạc Vũ một cái, anh nhàn nhạt gật đầu rồi bước vào lớp.

Lương Lạc Vũ khó nén thất vọng, miễn cưỡng cười tạm biệt Tống Toa Toa rồi đi mất.

Tống Toa Toa lúc này mới hiểu ra, thì ra Lương Lạc Vũ không phải tới để đưa sách cho cô mượn mà là mượn lý do đưa sách để đến xem Quý Hoài?

Cầm sách về chỗ, Tống Toa Toa cắm ống hút vừa uống sữa vừa thổn thức: “Bạn học Quý Hoài à, cậu nổi tiếng rồi đó biết không?”

Quý Hoài lật quyển sách bài tập trên tay, vẻ mặt đạm mạc: “Nổi tiếng cái gì?”

Tống Toa Toa lấy điện thoại di động, mở trang diễn đàn ra cho anh xem đoạn video không biết do ai quay, sau đó mở ra phần bình luận bên dưới của bọn học sinh, đều là tài khoản nặc danh:

“Quý Hoài đẹp trai quá aaaaaaa!”

“Nặc danh không cần vòng vo, tớ yêu cậu Quý Hoài!”

“Tao là con trai còn bị mê hoặc, ông trời ơi!”

“Quý Hoài là của tớ các cậu đừng hòng giành, tớ phải sinh con cho ảnh aaaaaaaa ——”

……

“Cái gì loạn xì ngầu vậy?” Quý Hoài cau mày.

Tống Toa Toa liền tốt bụng phổ cập kiến thức khoa học cho anh: “Trong diễn đàn có chức năng bình luận nặc danh, tức là bình luận xong không ai biết mình là người viết, cho nên tất cả mọi người đều rất càn rỡ. Có điều bởi vì là nặc danh nên đây đều là tiếng lòng của mọi người, có thể thấy mọi người rất yêu thích cậu nha! Lúc nãy cậu chưa tới, có rất nhiều bạn nữ đến lớp mình để nhìn cậu, còn người cậu vừa gặp ở ngoài cửa chính là Lương Lạc Vũ, hoa khôi của toàn khối đó!”

“Cậu rảnh lắm à?” Quý Hoài liếc cô, “Có thời gian xem mấy thứ tào lao này thì chắc làm xong hết bài tập rồi? Đưa đây tôi kiểm tra.”

“Á… Còn chưa có xong mà.” Tống Toa Toa liền cắn môi cất điện thoại rồi ngoan ngoãn lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài.

Làm xong cô đưa Quý Hoài kiểm tra, liền bị mắng cho một trận.

“Ngay cả khái niệm cơ bản cũng không nhớ được, còn muốn lên hạng hai mươi?” Quý Hoài lạnh lùng nói, “Chỉ dạy cậu có ba định luật, đến bây giờ cậu còn chưa phân biệt được. Lỗi sai đã sửa, hôm sau lại sai tiếp. Hôm nay vừa học ngày mai đã quên. Có thời gian xem người khác nói chuyện tào lao lại không chú tâm đến việc học của mình. Cậu hứa hẹn với tôi như vậy sao?”

Tống Toa Toa bị anh mắng xấu hổ đến mức muốn độn thổ, đỏ mặt lúng ta lúng túng: “Tớ sai rồi, cậu đừng giận mà.”

Quý Hoài cũng không rõ tại sao mình lại tức giận, rõ ràng anh cảm thấy Tống Toa Toa gần đây đã tiến bộ không ít, muốn khen ngợi cô nhưng nói ra miệng lại thành chỉ trích. Anh bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là tôi nặng lời.”

Tống Toa Toa vội lắc đầu.

Cô rũ mắt xuống, vừa yên lặng sửa bài tập vừa thề trong lòng, sau này sẽ không xem mấy tin tức vớ vẩn đó nữa, phải tập trung dành thời gian cho việc học. Cô muốn thi vào ngành nghệ thuật, ước mơ có một ngày được cùng diễn với cô Lư Lan, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời! Cô nào có thời gian dư thừa đi xem chuyện vớ vẩn!

Hai ngày cuối tuần, ngoại trừ đi học múa ra, Tống Toa Toa chỉ ở nhà khắc khổ học tập. Làm xong bài tập môn Văn lại học từ vựng tiếng Anh, làm xong bài tập Hoá lại làm tới bài tập Toán… Tất cả đều dễ dàng giải quyết, nhưng giữa chừng lại bị một bài tập Địa lý nghẹn lại.

Tống Toa Toa nghĩ cả trăm lần cũng không ra đáp án, nhịn không được bèn lấy di động gọi cho Quý Hoài xin giúp đỡ.

Kết quả điện thoại mới vừa reng hai tiếng đã bị cúp máy.

Tống Toa Toa cầm di động ngây ngẩn. Anh đang làm gì nha, sao lại không nghe điện thoại?

Ngay lúc cô đang chần chừ suy nghĩ, Quý Hoài đã gọi điện lại.

“Tôi mới ở thư viện ra.” Quý Hoài hỏi, “Có việc gì?”

“À… có một bài Địa lý tớ không biết làm.” Tống Toa Toa cười hắc hắc, “Cậu có thể giảng cho tớ một chút không?”

Nói xong chính cô cũng cảm thấy ngượng ngùng. Ở trường suốt ngày bắt anh giảng bài, bây giờ đến cuối tuần cũng không tha cho anh.

“Bài nào?” Quý Hoài không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Tống Toa Toa vội nói: “Là bài tập số 3 môn Địa lý, bắt tính chênh lệch thời gian ấy.”

Quý Hoài biết trình độ của cô nên bảo: “Đề đó tương đối phức tạp, nói trong điện thoại không rõ đâu, chờ tối nay đến trường tự học tôi chỉ cho cậu.”

“A… Vậy cũng được.” Tống Toa Toa lại hỏi, “Cậu đang ở thư viện trường hả?”

“Không, ở thư viện thành phố, tôi lại đây mượn mấy quyển sách.”

“Cậu không về Du Bắc sao?”

“Không có.” Quý Hoài thản nhiên nói, “Tuần này không có việc gì nên không về.”

Tống Toa Toa lại ờ một tiếng, vừa định chào anh cúp máy thì Quý Hoài chợt nói: “Thư viện thành phố có triển lãm tranh chữ, cậu muốn tới xem không?”

“Triển lãm tranh chữ gì thế?”

“Một ít tranh chữ thời Minh, Thanh, có tranh chữ “Lạc Hà Cô Vụ” của Đường Dần, còn có một bức “Mặc Trúc” của Trịnh Bản Kiều.”

Tống Toa Toa lập tức thấy hứng thú, cô muốn đi xem bút tích của Đường Bá Hổ và vị đứng đầu nhóm Dương Châu bát quái này. Nhà cô cách thư viện không xa, bài tập cũng làm gần xong, đi xem triển lãm rồi cùng Quý Hoài về trường tự học buổi tối là vừa kịp. Vì thế cô liền vui sướиɠ đồng ý: “Chờ tớ nha, mười phút là đến ngay!”
« Chương TrướcChương Tiếp »