Chương 48: Ba năm trước đã tự sát hai lần!

Ôn Ngôn đến muộn, ở thang máy chạm mặt với Thịnh Tây Quyết.

Hôm nay cô mặc áo lông cao cổ, che khuất dấu hôn trên cần cổ, nhưng vóc dáng của Thịnh Tây Quyết cao, đứng bên cạnh cô, hơi cúi đầu, vẫn có thể nhìn thấy mấy dấu cắn đỏ tím bên tai cô; nhớ tới tối hôm qua Lục Diệu có tới chung cư của cô, hơn nữa từ trước đến nay cô luôn đi làm đúng giờ, hôm nay lại đến muộn như vậy.

“Tối hôm qua em làm với anh ta?” Lúc hỏi ra câu này, bàn tay Thịnh Tây Quyết đều đang run rẩy, không màng đến thang máy, duỗi tay kéo cổ áo cô xuống.

“Thịnh tổng, xin tự trọng” Ôn Ngôn lui về phía sau, giơ tay bảo vệ cổ áo.

“Em bảo tôi tự trọng?” Anh ta không che dấu cơn giận của mình ý, lúc cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Tây Quyết đã túm chặt cổ tay cô lôi cô ra ngoài, không màng đến chuyện bị nhân viên trong công ty chú mục, kéo cô vào văn phòng, đóng cửa lại, tàn nhẫn ném cô lên ghế sô pha, “Em mới quen biết anh ta bao lâu mà đã làm với anh ta rồi?”

“Em và anh ở bên nhau gần bảy năm, quang minh chính đại ở chung đến ba năm! Cũng không cho anh chân chính cắm vào! Dựa vào cái gì đổi thành anh ta, em lại cho anh ta đυ.! Dựa vào cái gì?”

Thịnh Tây Quyết hét lên, kéo cà vạt ra, đáy mắt màu đỏ tươi, nhìn thấy cô trước sau không trả lời, kéo cô qua, tàn nhẫn nắm cằm cô, “Trả lời anh đi! Dựa vào cái gì?”

Ánh mắt Ôn Ngôn bình tĩnh, không hề thay đổi, nhìn anh ta giống như nhìn người xa lại vậy, “Anh ấy là chồng tôi.”

“Anh cũng có thể cưới em! Lúc trước em nói muốn học tập, đến khi tốt nghiệp anh đã cầu hôn em! Nhưng em đã cự tuyệt anh mấy lần rồi?” Cánh tay Thịnh Tây Quyết run rẩy, hốc mắt dâng lên lệ quang, “Ôn Ngôn? Bảy năm qua, trong lòng em, rốt cuộc Thịnh Tây Quyết anh là cái gì? Cho dù ba năm trước không xảy ra chuyện kia, em cũng không giao mình cho tôi, đúng không?”

Sao có thể không cho anh ta chứ?

Đêm đó vì muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ, cô mới rơi vào tay những kẻ xấu đỏ.

Nhưng hiện tại nói những chuyện này có ý nghĩa gì nữa?

Ôn Ngôn đạm mạc nhìn thẳng vào anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, “Thịnh Tây Quyết, là anh vứt bỏ tôi trước.”

Cô rõ ràng cảm giác được tay anh ta buông lỏng, lại tiếp tục nói, “Lúc cuộc đời tôi u ám nhất, là anh đã che khuất chút ánh sáng cuối cùng đó, nếu không phải những lời kia của anh, tôi cũng không biết mình dơ bẩn như thế, nhờ anh ban tặng, tôi đã uống thuốc ngủ tự sát hai lần, nhưng có lẽ số mạng định tôi không nên chết, nên lần nào tôi cũng được cứu lại.”

“Anh hỏi tôi trong bảy năm đó, trong tôi tôi anh là cái gì? Vậy tôi thì sao? Ở trong lòng anh, tôi là cái gì?”

“Tôi từ nơi đó chạy ra, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy tôi không phải là chạy đến ôm tôi, an ủi tôi; anh xoay người rời đi, mặc cho tôi gọi tên anh đến tê tâm liệt phế thế nào, anh cũng chưa từng quay đầu lại.”

“Tôi đã tự sát hai lần, lần đầu tiên là anh nói chia tay với tôi, lần thứ hai là lúc tôi nhận được thiệp mời kết hôn của anh và Bạch Phỉ, tôi nằm trong phòng cấp cứu, anh lại đang làʍ t̠ìиɦ với người phụ nữ của anh.”

“Lúc anh và Bạch Phỉ làʍ t̠ìиɦ, có nghĩ đến tôi không?”

Khi nói ra những lời này, Ôn Ngôn phát giác trong lòng mình không có chút bi thương nào, thật sự đã tiêu tan hết, mới không đau đớn khi nói ra những lời này.

Lúc Ôn Ngôn từ văn phòng đi ra, Thịnh Tây không ngăn trở nữa.

Nửa giờ sau, Ôn Ngôn thu thập xong đồ của mình, cầm lấy tư liệu mình đã chuẩn bị và kế hoạch quay chụp tiếp theo, gửi đến email của Thịnh Tây Quyết, nhân tiện còn gửi một lá đơn từ chức.

Chỉ có một câu, “Là Thịnh tổng vi phạm hợp đồng trước.”

Ghi chú cuối cùng trong hợp đồng ghi rõ, ngoại trừ công việc, không được đề cập đến bất cứ chuyện riêng nào của cô, cũng không được nhắc đến quan hệ lục trước của hai người với bất cứ ai trong công ty.

Thịnh Tây Quyết tự biết mình rối loạn trận tuyến đầu trước, cũng biết một khi cô gái này quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, nên không tự rước lấy nhục đi qua giữ cô lại.

Rời khỏi Thịnh Thế, Ôn Ngôn gọi điện thoại cho Tân Nhiễm.

Tân Nhiễm không ngờ ban ngày ban mặt cô lại hẹn mình đi uống rượu.

Ban ngày ở quán bar không có ai, cực kỳ an tĩnh; lúc Tân Nhiễm đến, Ôn Ngôn đã uống đến hơi say, “Ngôn Ngôn, cậu làm sao vậy?”

“Đương nhiên là vui vẻ rồi.” Ôn Ngôn rót cho cô ấy một ly rượu, “Tớ rời khỏi Thịnh Thế rồi.”

“Thịnh Tây Quyết đồng ý?”

“Lần này là anh ta trêu chọc tớ trước.”

Nghe thấy Ôn Ngôn kể lại mọi chuyện, Tân Nhiễm liền uống ba ly rượu, “Anh ta thật con mẹ nó tiện! Cậu nói xem, sao lúc ấy ở New York, tớ lại khen anh ta là người đàn ông tốt tuyệt thế nhỉ? Tớ còn giúp anh ta cầu hôn cậu nữa! Hiện tại nghĩ lại, khi đó, đầu óc tớ tuyết đối bị nhét phân vào rồi!”

Nhớ tới ba năm trước Thịnh Tây Quyết tuyệt tình thế nào, Tân Nhiễm liền không nhịn được muốn mắng, “Anh ta là đồ rác rưởi, không ngờ sẽ gặp chuyện này đi? Cậu vất vả lắm mới chạy ra được, anh ta còn nhục nhã cậu như vậy! Tớ thật sự hận không thể tát anh ta mất bạt tai!”

Giây tiếp theo, hốc mắt Tân Nhiễm đã ươn ướt, “Ngôn Ngôn, thật xin lỗi, tớ chỉ hận lúc ấy tớ không ở bên cạnh cậu, nếu đêm đó tớ không về nước, tớ tuyệt đối sẽ không để cậu gặp chuyện kia!”

Chóp mũi Ôn Ngôn chua xót, uống một ngụm rượu, “Đều đã qua rồi.”

“Sao có thể trôi qua chứ, nếu thật sự đã trôi qua, cậu đã không đến Thịnh Thế dây dưa với Thịnh Tây Quyết, tớ biết cậu không buông được, tớ đều biết.”

“Nhưng hiện tại tợ đã buông xuống rồi, thật đó.” Ôn Ngôn buông ly rượu xuống, “Lúc gặp lại Thịnh Tây Quyết, tớ muốn trả thù anh ta, nhưng sau khi đến Thịnh Thế, tớ không còn hận anh ta nữa.”

”Anh ta còn đáng thương hơn tới, bởi vì tớ đã quên chuyện năm đó, nhưng anh ta còn nhớ rõ.”