Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Như Lửa

Chương 56: Động đất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vùng núi xóc nảy, xe buýt chạy khoảng hai tiếng rưỡi mới đến một huyện thành nhỏ gần quân khu Tây Bắc, huyện Du An.

Đây là cao nguyên, lại là nơi biên cương, gần đây nhiều náo động, đến buổi tối, người ở nơi này đều không ra ngoài, khách sạn Ôn Ngôn ở lại là nơi có điều kiện tốt nhất, có toilet và phòng tắm độc lập, mặc dù phương tiện kém một chút, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, miễn cưỡng có thể ở lại.

Trước khi Ôn Ngôn đi ngủ muốn tắm rửa, nhưng hiệu quả các âm quá kém, nam nữ cách vách hẳn là đang làʍ t̠ìиɦ trong phòng tắm, cách một bức tường có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thở dốc. Cô đeo tai nghe lên, nằm trên giường, bởi vì có chút không quen với cao nguyên, cô trằn trọc khó ngủ, hô hấp cũng càng thêm khó khăn, đành phải ngồi dưới đất thuận khí.

Đột nhiên, một trận rung động kịch liệt vang lên, cô gái cách vách thét lên một tiếng chói tai, “A! Động đất, ông xã!”

Ôn Ngôn lập tức đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài, trong trường hợp bất ngờ này, điện thoại cũng quên cầm.

Phần lớn người trong khách sạn đều chạy ra ngoài, ngắn ngủn ba phút, tòa nhà mười lăm tầng này bắt đầu nghiêng đi, hiện trường náo loạn, một đám đều thét chói tai chạy đi, cũng không phải lần đầu tiên Ôn Ngôn trải qua chuyện động đất, nỗ lực bình phục cảm xúc, đêt mình bình tĩnh lại, tránh đám người chen chúc, chạy tới đường cái không có nhà lầu.

Cư dân ở nơi này cùng nhau đứng trên đường, mắt nhìn thấy mặt đất nứt ra, phòng ốc bắt đầu sập xuống, Ôn Ngôn lạnh cả người, thân thể run nhè nhẹ.

Mười phút sau, mặt đất bắt đầu đình chỉ rung lắc, không ít người khóc lớn tại chỗ, còn có người hô to cứu mạng trong đám phế tích, Ôn Ngôn và mấy nam nữ trẻ tuổi chạy qua, kéo người đàn ông trung niên nửa người vùi vào phế tích ra.

“Cô không phải người ở nơi này đúng không?” Trong đó, một cô gái tóc ngắn nói tiếng phổ thông không quá thuần thục hỏi cô.

Ôn Ngôn gật đầu, “Ừm, tôi đến đây du lịch.”

“Vậy cô ở chỗ nào?”

Cô chỉ vào khách sạn đã sập cách đó không xa, “Khách sạn Du An.”

Khách sạn Du An là khách sạn đắt nhất ở đây, đối với dân bản xứ mà nói, người du lịch đến đây ở khách sạn Du An đều là người có tiền.

“Tôi giúp cô liên hệ với văn phòng chính phủ ở huyện, khách sạn sập rồi, để bọn họ đến an bài chỗ ở cho cô.”

Ôn Ngôn không cự tuyệt, cô cũng muốn sớm có chỗ ở, có thể liên hệ với bên ngoài.

Động đất khiến tháp tín hiệu bị nghiêng đi, thông tin gián đoạn, không thể liên lạc với bên ngoài được, người của văn phòng chính phủ huyện đều vội vàng phối hợp cứu viện, hai giờ sau, quân nhân của quân khu Hoa Bắc lục tục đuổi tới, giúp đỡ dân bản xứ cứu hộ.

Ôn Ngôn chạy ra quá nhanh, không đi giày, trên bàn chân trắng nõn đã có vết máu loang lổ, vừa rồi cứu người không cảm thấy đau đớn, lúc này mới phát giác, gan bàn chân có mảnh vỡ thủy tinh găm vào.

Cô ngồi dưới đất, bất chấp mặt đất dơ bẩn, chịu đựng đau đớn rút mảnh vỡ thủy tinh ở gan bàn chân ra.

Lúc này, tin tức khu vực Tây Bắc phát sinh động đất đã tuyên bố, khu vực tai họa nặng nhất chính là huyện Du An ở quân khu Tây Bắc, Tân Nhiễm nhìn thấy tin tức này, lập tức gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, tín hiệu gián đoạn, không thể chuyển được.

Cô ấy lập tức chạy đến gõ cửa phòng ba mình, “Ba! Đã xảy ra chuyện rồi!”

Huyện An Du.

Trời rạng sáng, Ôn Ngôn và dân bản xứ cùng nhau ngồi dưới đất, có cư dân nhà không bị sập lấy chăn nhà mình đến cho cô, còn tặng cô thuốc và bông băng băng bó miệng vết thương, khí hậu trên cao nguyên rét lạnh, nhiệt độ không khí thấp hơn Bắc thành rất nhiều, giống như là mùa đông.

Tay chân cô đều lạnh băng, hai tay ôm đầu gối, cắn chặt cánh môi chống đỡ.

Tám giờ, người của văn phòng chính phủ huyện đến thống kê, Ôn Ngôn cũng đăng ký danh sách dân ngoại lai.

Dưới sự chỉ huy của Lục Diệu, quân khu Hoa Bắc xuất động toàn bộ, đến tham dự cứu hộ, bản nhân anh cũng đến hiện trường khu vực bị thiên tai nặng nhất chỉ huy, đầu tiên là liên hợp với văn phòng chính phủ huyện khôi phục kết nối thông tin.

Hai giờ sau, huyện Du An đã khôi phục kết nối thông tin, điện thoại của Lục Diệu cũng nhanh chóng hiện lên thông báo tin nhắn và cuộc gọi bị nhỡ.

[Anh Tứ, anh có khỏe không?]

[Xin lỗi anh Tứ, đều tại em, em không biết Tây Bắc sẽ xảy ra động đất, em không nên bảo Tứ tẩu đến đó, xin lỗi anh Tứ! 】

Tin nhắn của Nguyễn Ương.

Lục Diệu lập tức buông bộ đàm trong tay xuống, gọi cho Nguyễn Ương, “Ôn Ngôn đến Tây Bắc?”

Nguyễn Ương khóc lóc xin lỗi, “Xin lỗi anh Tứ, ngày hôm qua Tứ tẩu đã đi rồi, hiện tại hẳn đang ở Du An, nhưng em không liên lạc được với chị ấy, gọi đều không được, xin lỗi anh Tứ, thật sự xin lỗi.”

Lục Diệu trực tiếp kết thúc trò chuyện, gọi dãy số của Ôn Ngôn, không ngừng nhắc nhở không ngừng chuyển được.

Nghe thấy tiếng nhắc nhở, từ trước đến nay anh vẫn luôn bình tĩnh, lần đầu tiên khẩn trương, tìm người của văn phòng chính phủ huyện, “Tra danh sách cư dân ngoại lai, tôi muốn tìm một cô gái tên là Ôn Ngôn!”

Ôn Ngôn phát sốt, lúc nhắm mắt ngã xuống, nghe thấy có người gọi tên mình, trong tầm mắt mơ hồ của cô, một bóng dáng to lớn nhanh chóng chạy về phía cô, sau khi đến gần cô mới nhận ra, “Anh Tứ.”

Lục Diệu không nói một lời, bế cô lên, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, ôm cô vào trong xe.

Trong xe có máy sưởi, cuối cùng cũng ấm áp hơn, Ôn Ngôn chui đầu vào trong ngực anh, lẩm bẩm nói, “Anh Tứ, về nhà đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »