Chương 2: Khu trọ kỳ quái 2

Ngôi nhà số 101 trong khu dân cư luôn được giữ gìn, vì vậy không có nhiều sự cố xảy ra. Thỉnh thoảng, khi Tạ Trì đi qua cầu thang, cứ có người lạ đi vào là chó ở đây cứ sủa ầm ĩ.

Hôm nay là đêm giao thừa, ngoài những chiếc cơm hộp để ngoài cửa, chẳng có thêm nhân viên nào xuất hiện, nhưng tiếng chó sủa từ dưới lầu vẫn vang lên không ngừng.

Trong khi màn hình TV chiếu cảnh một nữ quỷ bò ra từ trong ngăn kéo, Tạ Trì nhìn về phía Ôn Ảnh và thấy sắc mặt anh ta không có dấu hiệu gì lo lắng cả.

"Đây là cái phim mà tối qua cậu nói rất đáng sợ à?" Tạ Trì hỏi.

"Để tôi xem phim trước, anh đi nấu ăn đi," Ôn Ảnh nói.

Tạ Trì vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho lẩu và đang nấu nước dùng thì chuông cửa vang lên. Ôn Ảnh ra mở cửa và chào một cách lịch sự: "Chào dì."

"Ôn Ảnh, không cần khách sáo, mau vào ngồi," mẹ Tạ đáp, đồng thời chuyển hướng để dọn dẹp đồ đạc.

"Mẹ, mẹ mua gì vậy?" Tạ Trì từ phòng ăn thò đầu ra và thấy Ôn Ảnh nhận một món đồ lớn từ mẹ anh.

"Một cái gương," mẹ Tạ vui vẻ trả lời. "Hôm nay mẹ đi chợ đồ cổ và tìm được món bảo bối này."

Tạ Trì mỉm cười: "Mẹ không bị lừa là tốt rồi"

"Món đồ này chính là đồ cổ thật sự, bọn họ không biết nhìn hàng, còn con thì biết"

Nghe thấy động tĩnh, bố Tạ ra từ phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên tường và kêu lên: "Ôi, sao giờ đã muộn thế này? Chắc tại tôi vừa mới nói chuyện với Ôn Ảnh xong."

Mẹ Tạ trách móc: "Ông, sao ông không giúp tôi chuẩn bị cơm tối? Đã nhắc từ hôm qua rồi"

Bố Tạ xin lỗi và nhanh chóng chuẩn bị bát đũa.

Sau bữa tối, Ôn Ảnh chủ động dọn dẹp, còn Tạ Trì cắt trái cây. Mẹ và bố Tạ quyết định treo cái gương ở phòng ngủ của Tạ Trì, đối diện giường.

Tạ Trì và Ôn Ảnh cùng nhau ngồi trên sofa, nhận thấy chương trình đếm ngược đêm giao thừa vẫn đang chiếu.

"Chương trình năm nay còn có Lưu Hàm dẫn chương trình sao? Không phải ông ta đã nghỉ hưu rồi sao?" Tạ Trì hỏi.

Ôn Ảnh trả lời: "Có thể, xem đi, lát nữa sẽ thấy có sự bất ngờ"

Chẳng bao lâu, trên TV một nhóm trẻ em trong trang phục xanh biểu diễn và một cô bé bị ngã. Cảnh quay bị cắt nhanh chóng nhưng vẫn đủ để nhìn thấy.

"Đây là phát sóng trực tiếp," Tạ Trì hỏi. "Làm sao cậu biết được?"

Ôn Ảnh cười và nói: "Chỉ cần chú ý một chút là đoán được thôi mà"

Tạ Trì mỉm cười: "Ôn Đại Tiên, lần sau dạy tôi nhé."

Ôn Ảnh nói thẳng: "Cậu không có thiên phú đó đâu."

"Được rồi, tôi không tranh luận với cậu nữa, đi tắm đây. Người tôi nồng nặc mùi lẩu," Tạ Trì nói rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Buổi tối, Tạ Trì cảm thấy ngủ rất yên bình, có lẽ là do có người bên cạnh. Anh ngủ sâu đến tận 7 giờ sáng.

Khi Tạ Trì thay đồ, Ôn Ảnh cũng tỉnh dậy và hỏi: "Hôm nay cậu có đi làm không?"

"Có, tôi không được nghỉ phép."

Ôn Ảnh ngồi dậy và nhìn Tạ Trì chuẩn bị cà vạt, nói: "Hôm nay dù cậu không đi làm, ông chủ cũng sẽ không trách đâu."

"Tôi có thể bị sa thải đấy."

"Không tin thì đi làm, tôi sẽ đi cùng cậu đến công ty."

"Tại sao?"

"Để tôi dạy ông chủ một bài học."

Tạ Trì cười và đi ra ngoài phòng ngủ.

Mẹ Tạ đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, trên bàn có bánh quẩy và sữa đậu nành.

Sau khi rửa mặt, Tạ Trì đi đến cửa để thay giày.

"Tại sao không ăn sáng?" mẹ Tạ hỏi.

"Con không ăn đâu, muộn làm mất."

"Con trai, mang cái bánh bao ăn đường đi."

"Không cần đâu, con đi đây."

Tối muộn, khi Tạ Trì trở về từ công ty, anh phát hiện ở lầu một có chó nằm bất động trên cỏ, dường như đã chết một thời gian.

Anh do dự một chút, chụp ảnh và lên lầu. Kỳ lạ là, chó không còn sủa như trước, và không ai phát hiện ra sự vắng mặt của nó.

Khi lên đến tầng hai, anh nhìn thấy cửa số 202 bị mở, có mùi hôi tỏa ra từ bên trong.

Tạ Trì tiếp tục đi lên, không dừng lại ở tầng ba, nhưng chú ý thấy cửa phòng 301 vẫn còn dấu vết của sự chuyển động, chứng tỏ có người đang theo dõi.

Khi đến tầng năm, anh nhìn thấy một túi nilon đen bị bỏ lại ở hành lang, bên trong có thể là đồ bỏ đi như bóng đèn cũ hay khung ảnh. Tuy nhiên, không rõ tại sao nó lại nằm ở đây.

Tạ Trì ngồi xổm xuống và mở túi.