Chương 15: Miễn là em không cảm thấy phiền là được

Bạch Tuệ cúi đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sẽ không đâu, Gia Thụ có thể tiện đường đi đón em.”

Cô cũng đã nói chuyện riêng với chị của mình về việc có bạn trai và Bạch Sam cũng rất ủng hộ mối quan hệ của cô.

Không tránh khỏi bị chị gái trêu chọc một phen: “Chậc chậc chậc, mở miệng lại Gia Thụ. Có người có đàn ông liền quên mất mình họ gì!” Xong rồi còn không quên kết hợp cùng người thứ ba có mặt để gây rối với cô: “Chồng nhỉ?”

“Chị... Chị đang nói cái gì vậy...” Bạch Tuệ cắn đũa, vô thức liếc nhìn anh rể ở đối diện đang lặng lẽ ăn cơm.

Chu Gia Hiển nhướng mắt khi nghe thấy những lời đó, trong mắt anh nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ mặt của cô gái nhỏ. Một lúc sau, anh trầm giọng nói: “Sống một mình thật sự thuận tiện hơn, chú ý nhiều hơn đến sự an toàn.”

Giọng nói nhẹ nhàng, lọt vào tai một người quan tâm lại là chuyện khác.

Trên mặt Bạch Sam có chút xấu hổ, ngay từ đầu chồng cô đã không hài lòng lắm với việc em gái cô ở nhờ, bây giờ người ta chuyển ra ngoài, không những không giữ lại, lại còn nói ra những lời này. Cô ấy hy vọng Bạch Tuệ sẽ không quá nhạy cảm, đừng để tâm đến điều đó.

Lại nhìn xem Bạch Tuệ, nét ửng hồng trên gương mặt cô đã sớm biến mất, trở lại làn da trắng nõn ban đầu.

Mùa này ở thành phố Dung đêm đến sớm, mới năm giờ mà màn đêm đã từ trên trời tràn vào.

Bạch Sam tan tầm sớm, cô ấy đến công ty đợi Chu Gia Hiển tan làm, hôm nay cô ấy đã nói muốn đi ăn tối với ba mẹ chồng.

Anh vẫn đang bận rộn, khi cô ấy đến gần văn phòng, cô ấy đã nghe thấy những giọng nói chuyện vụn vặt vang lên.

“Buổi sáng đã chuyển tiền rồi, không xảy ra vấn đề gì.”

“Ừm, cô tan làm đi.”

Thư ký nghe lệnh đi ra ngoài, nhìn thấy bà chủ ở cửa, một mực cung kính chào hỏi rồi rời đi.

Bạch Sam mỉm cười đi vào, ôm lấy cổ Chu Gia Hiển từ phía sau: “Anh tan làm à? Hôm nay có mệt không?”

Người đàn ông chỉ vùi vào ghế không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Vẫn ổn.”

“Vậy thu dọn đồ đạc một chút rồi về nhà đi? Mẹ còn đang đợi chúng ta.” Bạch Sam buông anh ra, Chu Gia Hiển cũng đứng dậy, quay lưng về phía cô ấy để bắt đầu mặc áo khoác.

“Đúng rồi, căn nhà lúc trước mà Tuệ Tuệ tìm có chút vấn đề, chủ nhà đột nhiên không cho thuê nữa, cho nên còn phải ở nhà chúng ta một thời gian nữa,” Bạch Sam dừng lại, sau đó cẩn thận thăm dò: “Anh... sẽ không không vui đúng không?”

Chu Gia Hiển đứng trước gương chỉnh lại chiếc cà vạt, không có biểu cảm gì: “Anh có gì không vui, miễn là em không cảm thấy phiền là được.”