Chương 4: Con mồi sập bẫy.

Tình yêu đè nén từ rất lâu không thể kiềm chế được mà cứ thế dâng trào. So với trước đây còn mãnh liệt hơn, Diệp Lâm Hạ sắp không thể thở nổi rồi. Chỉ có thể liều mạng khống chế.

“Rất tốt.”

Giọng nói gợi cảm, trầm thấp truyền đến bên tai của Diệp Lâm Hạ. Chóp mũi của cô ngửi thấy mùi gỗ dịu dàng. Trong không gian nhỏ chật hẹp, bầu không khí nhanh chóng trở nên ấm áp.

Diệp Lâm Hạ nhận thấy cơ thể của mình đang nóng lên. Ánh mắt hoảng loạn nhìn ra bên ngoài cửa xe. Đôi tai đỏ ửng như máu thể hiện rõ tâm tư của cô.

Chú ý đến điểm này, khóe môi của Dư Hướng Cảnh khẽ cong lên. Ánh mắt cũng hiện lên sự vui vẻ. Giống như người ban nãy còn đau khổ vì tình là một người khác, chứ không phải là anh.

Diệp Lâm Hạ nằm trên chiếc giường lớn mềm mại ở phòng khách sạn. Cô luôn có cảm giác không chân thực. Cô chưa từng nghĩ tới chuyện tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế với Dư Hướng Cảnh.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của Diệp Lâm Hạ: “Chị.”

“Lâm Hạ, Phương Đình anh ấy tìm được một công việc có mức lương rất cao.”

“Thật sự là quá tốt rồi, chị ạ.”

Diệp Lâm Hạ có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Diệp Thời qua chiếc điện thoại. Cô thật sự vui mừng cho hai người họ.

Diệp Thời gần như bỏ trốn mà không xu dính túi. Còn Phương Đình lại bởi vì bố Diệp mà mất nghiệp. Cũng may là có cô giúp đỡ, nhưng sự giúp đỡ của cô cũng chỉ có hạn.

Nếu bị bố Diệp phát hiện ra cô âm thầm, lén lút giúp đỡ Diệp Thời thì sợ rằng có lẽ tiền tiêu vặt của cô cũng sẽ không còn, cũng không thể nào tiếp tục giúp đỡ bọn họ được nữa.

“Ừm, Cho dù bố và Dư Hướng Cảnh có hỏi thăm như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không thể một tay che trời được. Vẫn còn có công ty nhìn trúng năng lực của Phương Đình.”

“Đừng tưởng rằng bọn họ giở thủ đoạn thì có thể ép chị trở về. Diệp Thời này tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục đâu.”

Bông hoa hồng sắp héo rũ lại tiếp tục tỏa sắc hương thơm. Diệp Lâm Hạ dường như nhìn thấy được Diệp Thời của trước đây.

“Chị à, chị sống hạnh phúc là em yên tâm rồi.”

“Đợi đã, ở đây hình như không phải là phòng của em. Em đang ở đâu vậy?”

“Em đang đi đến Ngu Thành công tác cùng với anh Dư.”

Diệp Lâm Hạ ngoan ngoãn trả lời.

“Dư Hướng Cảnh lại có ý định xấu xa gì vậy. Có phải là anh ta muốn biết tin tức của chị từ chỗ của em không vậy. Em có tiết lộ tin tức của chị không thế?”

“Không có đâu, chị. Anh Dư chỉ là…”

Diệp Lâm Hạ vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thời cắt ngang: “Lâm Hạ, em đừng bị vẻ bề ngoài của Dư Hướng Cảnh lừa. Anh ta không phải là người tốt gì đâu.”

Diệp Thời cau mày, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường. Chỉ cần nhắc đến cái tên Dư Hướng Cảnh là cô ta đã cảm thấy rất chán ghét rồi.

“Chị à, anh Dư biết…”

“Lâm Hạ, em đừng nhắc đến cái tên khốn nạn đó ở trước mặt chị. Đừng cho rằng có tiền là có thể khoa tay múa chân với chị.”

“Nhưng chị à, là anh ấy đã cứu cả nhà chúng ta mà.”

“Chị rất cảm kích việc anh ta rót vốn đầu tư vào nhà họ Diệp. Nhưng điều đó không có nghĩa là chị phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình. Cùng làm sau này

cứ để cho bố giúp anh ta là được rồi.”

Diệp Lâm Hạ biết rằng Diệp Thời từ nhỏ đã ghét Dư Hướng Cảnh. Cô liền nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện: “Anh Phương đến làm ở công ty nào mà có thể khiến chị vui vẻ như vậy ạ?”

“Khoa học Thuận Hồng. Hơn nữa còn là chủ quản ở đây.”

Nhắc đến Phương Đình, gương mặt của Diệp Thời bất giác nở nụ cười, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự hạnh phúc.

“Đúng rồi. Phương Đình quay về rồi. Chị cúp điện thoại đây. Nhớ là tuyệt đối đừng tiết lộ một chút tin tức nào của chị nha.”

Ánh mắt của Diệp Lâm Hạ nhìn vào màn hình đã tắt ngúm. Rất lâu sau mới di chuyển tầm mắt của mình.

Rõ ràng là đang đi theo chiều hướng phát triển khá tốt. Nhưng Diệp Lâm hạ luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Dường như mọi chuyện quá thuận lợi rồi.

“Chẳng lẽ là do mình nghĩ quá nhiều sao.”

Diệp Lâm Hạ tự lẩm bẩm một mình. Chính vào lúc này thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Có người đến. Cô mỉm cười nghe điện thoại.

“Tớ đang ở Ngu Thành. Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ ra ngoài tìm cậu.”