Chương 2

3.

Lúc xuống lầu, tôi tình cờ nhìn thấy Tô Nhu đang rúc vào lòng Trương Sở Dương, ngượng ngùng cười.

Khi nhìn thấy tôi, Trương Sở Dương đẩy Tô Nhu ra và đi về phía tôi.

"Hàm Hàm, cuối cùng em cũng chịu xuống rồi. Gần đây em bận học nên không thèm để ý đến anh. Giờ em phải bù đắp cho anh đó." - Trương Sở Dương vừa nói vừa định đưa tay kéo tôi.

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta: "Nhưng hình như anh cũng có người để chơi cùng rồi mà?"

Tôi nhìn Tô Nhu với vẻ ẩn ý.

Sau một hồi lúng túng, Trương Sở Dương phục hồi tinh thần và thản nhiên nói: "Hàm Hàm, em nghĩ bậy bạ gì vậy! Anh chỉ thân thiết với Tô Nhu vì em ấy là chị họ của em mà thôi."

Những lời tàn nhẫn này khiến mặt Tô Nhu tái nhợt.

Ngược lại, tôi mỉm cười hạnh phúc.

Trương Sở Dương và tôi là một cuộc hôn nhân thương mại được sắp đặt từ khi còn nhỏ.

Cho nên kiếp trước tôi luôn coi Trương Sở Dương như chồng tương lai của mình. Khi Tô Nhu cướp anh ta đi, tôi mới không thể chấp nhận được.

Vào thời điểm này trong kiếp trước, bất chấp sự phản đối kịch liệt của tôi, Trương Sở Dương và Tô Nhu đã yêu nhau sâu đậm, không thể tách rời.

Bây giờ, có lẽ vì tôi không còn là chất xúc tác nên Trương Sở Dương vẫn bí mật hẹn hò với Tô Nhu sau lưng tôi.

Việc tôi kết hôn với Trương Sở Dương ít nhiều sẽ khiến Tô Nhu khó chịu.

Nhưng cuộc hôn nhân này chỉ khiến tôi cảm thấy mắc ói!

Tôi cũng đang đắn đo xem làm sao để hủy bỏ hôn ước với Trương Sở Dương càng sớm càng tốt đây?

Trong lúc suy ngẫm, tôi nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.

Tôi nhìn Trương Sở Dương với vẻ “trìu mến”: “Sớm muộn gì mình cũng cưới nhau, hay bây giờ mình kết hôn luôn đi anh?”

4.

"Kết hôn?!" - Tô Nhu là người đầu tiên kêu lên trước.

"Sao thế? Chị họ không muốn à? Hay là chị muốn thay em cưới Sở Dương?" - Những lời nói thẳng thừng của tôi đánh vào trái tim Tô Nhu, khiến cô ta run rẩy không nói nên lời.

Trương Sở Dương cũng có vẻ hơi khó xử.

Xem ra anh ta vẫn còn non trong việc một chân đạp hai thuyền lắm.

Vì vậy, tôi đổ thêm dầu vào lửa: “Sở Dương, em đã được nhận vào Đại học Thanh Hoa rồi, nếu dì biết được chắc chắn dì sẽ rất mừng đấy.”

"Em thực sự đã đậu Thanh Hoa ư?" Đôi mắt của Trương Sở Dương sáng lên.

Thấy tôi gật đầu, niềm vui hiện rõ trên gương mặt anh ta: “Đợi anh, anh sẽ đi nói chuyện này với mẹ anh.”

Nhà họ Trương làm ăn phát đạt từ nghề khai thác than cách đây vài năm. Mặc dù việc kinh doanh than sa sút nhưng họ có nền tảng tài chính vững chắc nên cũng đã đầu tư vào các dự án kinh doanh khác.

Bất chấp sự giàu có, không ai trong số họ đạt được thành công trong học tập và thường bị chỉ trích sau lưng là bọn người giàu mới nổi, không thể nào lọt vào giới thượng lưu được.

Càng thiếu cái gì thì càng thích thể hiện cái đó.

Mẹ Trương đi đến đâu cũng đều khoe khoang về điểm số của tôi. Bây giờ tôi đã được nhận vào Thanh Hoa, chắc chắn bà ấy sẽ hy vọng tôi sớm được gả vào nhà họ Trương.

Khi Trương Sở Dương rời khỏi nhà tôi, Tô Nhu không thể nhịn được nữa, quỳ xuống trước mặt tôi, hai tay đặt trên bụng. "Hàm Hàm, xin lỗi em, thật ra chị... đang mang thai đứa con của Trương Sở Dương."

"Em biết."

Dù sao cũng là do tôi đã chọc thủng bαo ©αo sυ của Trương Sở Dương với Tô Nhu mà.

Lời nói quả quyết của tôi khiến tiếng khóc của Tô Nhu im bặt. "Sao em lại biết?"

Nở một nụ cười ranh mãnh, tôi không nói gì và đi lên lầu.

Có vẻ như chiều nay tôi sẽ phải trải qua một trận chiến khó khăn rồi đây. Tôi cần nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng.