Chương 6

11.

Thấy mẹ tôi dịu lại, mẹ Trương thở phào nhẹ nhõm: “Nếu vậy thì để tôi nhờ bác sĩ chuẩn bị thủ tục phá thai.” Rồi mẹ Trương định đi sắp xếp.

Tô Nhu vốn dĩ đang nằm yếu ớt trên giường không nói chuyện nổi đột nhiên đứng dậy, ôm lấy chân Trương Sở Dương, "Sở Dương, anh nỡ đối xử với em như vậy sao?..."

Tô Nhu khóc như hoa lê tắm mưa.

Mặt Trương Sở Dương lộ vẻ khó xử.

Thấy vậy, mẹ Trương trở nên mất kiên nhẫn: “Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào con trai tôi!” Nói rồi mẹ Trương cố kéo Tô Nhu ra.

Nhưng đúng lúc đó, có hai bóng người lao tới.

"Dám bắt nạt con gái tôi, tôi đánh chết bà!"

Bố mẹ Tô Nhu vội vàng chạy vào.

Rõ ràng là bọn họ vừa nhận được tin thì liền chạy tới, thấy Tô Nhu bị bắt nạt thì ngay lập tức đẩy mẹ Trương ra rồi đánh bà ấy.

Bố Trương cũng tham gia cuộc chiến.

Bố mẹ Tô Nhu đã quen với công việc đồng áng, thân thể cường tráng và sức lực to lớn nên bố mẹ Trương nào phải đối thử của họ.

Nhìn thấy bố mẹ mình bị đánh, kêu la, Trương Sở Dương cũng xông vào.

Sáu người họ lăn lộn thành một mớ hỗn độn trên mặt đất.

"Phụt" Tôi không nhịn được bật cười.

Tiếng cười thu hút sự chú ý của bố tôi, ông ấy hung hãn sải bước về phía tôi: "Tô Nhất Hàm, con đừng có quá đáng! Nếu không phải tại con thì sao mọi việc lại ra nông nỗi này chứ hả?!"

Tôi?

"Liên quan gì tới con chứ? Không phải do Tô Nhu không biết xấu hổ, tự làm tự chịu ạ?"

"Câm miệng!"

"Không đâu bố. Chẳng lẽ đúng như mẹ con nói, Tô Nhu không phải cháu gái của bố mà là con ngoài giá thú của bố?"

Khi tôi vừa dứt lời, mặt bố tôi tái mét.

"Vớ vẩn! Hôm nay tao nhất định phải dạy cho mày một bài học!" Nói xong, bố tôi giơ tay định tát tôi.

Mẹ tôi theo bản năng che chắn cho tôi, bảo vệ tôi ở sau lưng: “Ông dám!”

"Sao tôi lại không dám? Trịnh Vận Như, nếu bà mà cản thì có tin tôi đánh cả bà hay không?"

"Ha!" Lúc này, một giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt từ bên ngoài phòng bệnh truyền đến. "Thật buồn cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người cha không thể đứng nhìn con gái mình sống tốt đấy."

12.

Tôi quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Chàng trai trẻ có đường nét thanh tú, khác biệt rõ ràng và đẹp trai một cách lạ thường.

Vết xước ở khóe mắt và vết máu tươi ở khóe miệng không những không làm tổn hại đến vẻ đẹp trai mà còn tăng thêm vẻ quyến rũ.

Tuy nhiên, trong mắt anh hiện rõ vẻ thù địch, toát ra phong thái hung hãn.

Đó là bạn học cấp ba của tôi, Tần Trụ.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không gặp nhiều bạn cùng lớp cấp 3 nữa.

Lý do cảm thấy anh quen thuộc là vì tôi tình cờ gặp anh một lần trước khi tôi tái sinh.

Lúc đó, tôi đang tan sở như thường lệ thì bị hai người đàn ông chặn lại.

Tần Trụ xuất hiện trên một chiếc ô tô sang trọng, bấm còi inh ỏi khiến hai người đó sợ hãi bỏ chạy.

Khi tôi cảm ơn Tần Trụ, anh nói: “Không cần cảm ơn tôi, bạn học cũ.”

Chỉ có một vài mảnh ký ức liên quan đến Tần Trụ được lôi ra từ sâu trong ký ức của tôi.

Trong khi biết ơn, tôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Các bạn cùng lớp cấp ba của tôi cũng học rất giỏi, nhưng tôi...

Trở về từ những dòng suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhìn lại khuôn mặt trước mặt mình.

Anh không còn vẻ trưởng thành như trước khi tôi tái sinh trở về, trông trẻ trung hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn đẹp trai.

"Mày là cái thá gì hả thằng nhóc này? Chuyện gia đình nhà tao không cần một thằng nhóc như mày can thiệp! Hôm nay tao phải dạy con gái tao một bài học!" Bị người ngoài chế giễu, bố tôi vốn có cái tôi cao ngất lại càng cảm thấy mất mặt hơn.

Xắn tay áo lên, bố lại định đánh tôi.

Mẹ tôi che chắn trước mặt cho tôi nhưng cái tát của bố vẫn không dừng lại.

Ông ta thực sự định đánh mẹ tôi!

Tôi lao tới đỡ cái tát của bố nhưng có một bàn tay lao tới trước, giữ chặt cánh tay bố.

Là Tần Trụ.

Người bố tức giận của tôi cũng muốn dạy cho Tần Trụ một bài học, nhưng tay ông đã bị Tần Trụ chặn lại, không thể cử động được.

Hai người đối đầu nhau, Tần Trụ có vẻ thoải mái, còn sắc mặt bố tôi lại tái mét.

Cuối cùng, nhân viên y tế cũng nhận thấy sự náo động, lao vào phòng bệnh để hòa giải, bố tôi rút tay lại, quay lại nhìn Tô Nhu.

Khi tôi quay lại định cảm ơn Tần Trụ thì phát hiện anh đã rời đi.

Ở cuối hành lang dài, bóng dáng anh lẻ loi một mình.

Trông thật cô độc.