Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Sáng Đêm Dài

Chương 5: Học trưởng, tôi sai rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Là một một đô thị sầm uất với dân số mười lăm triệu người, Bình Châu không phải là việc dễ dàng để gặp lại bạn bè cũ hai lần trong vòng một tháng.

Bạch cho rằng mình và Chu Lãng Dạ tình cờ gặp nhau trong tòa nhà Hằng Hâm một lần, đã là khó có được, không nghĩ tới bọn họ ở câu lạc bộ Gilt lại không ngờ gặp lại.

Hôm nay Bạch Huy đã đến khách sạn Hilton để thăm đạo diễn Trần Ích Tinh. Đạo diễn này là một trong những nhà đạo diễn thế hệ thứ sáu nổi tiếng, đang chuẩn bị cho bộ phim võ hiệp mang tên "Bình minh" sẽ khởi quay vào mùa hè, có một vai rất quan trọng cần tìm một diễn viên trẻ.

Bốn năm mươi người đến vòng thử vai đầu tiên, tất cả đều bị ông ta loại hết. Hoặc là ngoại hình không đủ tuấn tú, hoặc là kỹ năng diễn xuất quá khoa trương, lại là khí chất không phù hợp với nhân vật, tóm lại là Trần Ích Tinh có con mắt kén chọn, những nhân vật chính khác từng bước được xác định, nhưng nhân vật đóng vai thích khách này vẫn chưa được quyết định.

Sau đó, tại cuộc họp trù bị, một nhà sản xuất điều hành đã nhắc đến Bạch Huy. Năm đó, Bạch Huy tham gia một bộ phim độc lập với tư cách nghiệp dư, sau đó được đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại Liên hoan phim quốc tế Tokyo. Chỉ là gia đình cậu phản đối việc cậu gia nhập làng giải trí, cộng thêm bộ phim bị cấm chiếu ở Đại lục do đề tài nhạy cảm, từ đó lại yên lặng vài năm.

Trần Ích Tinh cũng trùng hợp xem qua bộ phim này, hình tượng Bạch Huy thoáng cái nhảy vọt trước mắt, hắn chợt cảm thấy tinh thần chấn động, lập tức bảo giám chế liên hệ với Bạch Huy để đến thử vai.

Cứ như vậy, Bạch Huy nhận được điện thoại của đoàn làm phim, sau nhiều lần xác nhận đối phương không phải kẻ lừa đảo, cậu đã đồng ý đến khách sạn gặp Trần Ích Tinh vào đêm cuối tuần.

Hôm đó, Trần Ích Tinh vừa vặn đang phỏng vấn vòng hai, khi Bạch Huy được một trợ lý dẫn đến trước mặt ông ta, hắn vừa bị một nhóm diễn viên trẻ trình độ không đồng đều làm cho nóng nảy.

Bạch Huy mặc áo phông trắng của Balenciaga, quần jean đen, chân mang giày trắng McQueen, thần thái tự nhiên cúi đầu một chút, chào hỏi Trần Ích Tinh, "Xin chào, đạo diễn Trần.”

Trần Ích Tinh ở trong giới lăn lộn mấy chục năm, quen nhìn đủ loại mỹ sắc, vẻ mặt không tráng điệu của Bạch Huy vẫn là làm cho trong lòng ông ta chấn động.

Ông ta nghĩ, đây thực sự là một gương mặt được sinh ra mà chuẩn bị cho màn ảnh rộng—đôi mắt, đường nét và thái độ, tất cả đều có chỗ động lòng người.

Sau đó ông ta bảo Bạch Huy ngồi xuống, Bạch Huy ngồi ngay ngắn ở một bên bàn dài.

Hắn hỏi một vài câu hỏi, Bạch Huy trả lời từng câu một. Hắn lại yêu cầu nhân viên lấy lời thoại đến cho cho Bạch Huy, Bạch Huy im lặng xen trong vài phút, sau đó đặt cuốn sổ xuống, đứng lên lùi lại hai bước, rất lưu loát thực hiện một đoạn đối thoại ngắn.

Trần Ích Tinh nhìn nhìn cậu mơ hồ toả sáng, người điều hành sản xuất ngồi bên cạnh cũng âm thầm gật đầu. Nhưng Trần Ích Tinh không có ngay tại chỗ đưa ra quyết định, ngược lại ông ta mời Bạch Huy đi cùng bọn họ lên tầng cao nhất, câu lạc bộ Gilt, ngồi một chút.

Bạch Huy trong lòng do dự, nhưng thấy có vài nhà sản xuất và giám chế nổi tiếng trong giới đều có mặt, cậu cũng không thể phất mặt Trần Ích Tinh ở trước mặt mọi người, cho nên cắn răng đi theo mấy ông lớn đi thang máy lên tầng cao nhất, một bên nghĩ phải làm thế nào để tạo ra một cái cớ hợp lý mới có thể nhanh chóng thoát thân.

Câu lạc bộ Gilt có hai cánh cửa đông tây, Bạch Huy đi bên cạnh Trần Ích Tinh, từ một cánh cửa phía đông đi vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chu Lãng Dạ cùng một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da đi vào từ của phía tây.

Đã hơn một tháng kể từ lần gặp lại lần trước ở tòa nhà Hằng Hâm. Trong khoảng thời gian này, Bạch Huy đè nén nỗi nhớ nhung của mình, ngoại trừ lần đó gửi tin nhắn mời Chu Lãng Dạ đi xem biểu diễn, cậu cũng chưa bao giờ chủ động liên lạc với Chu Lãng Dạ.

Chu Lãng Dạ đi được mấy bước mới chú ý tới Bạch Huy.

Bóng người trong câu lạc bộ trôi nổi, ánh đèn mờ ảo. Bạch Huy không thích hợp ở một nơi như vậy, giữa một đám trung niên nhân có chút dầu mỡ, cậu tỏ ra tinh khiết và cô độc trong sự vụng về.

Chu Lãng Dạ trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Huy, ánh mắt Bạch Huy vừa rời khỏi khuôn mặt anh, bởi vì Trần Ích Tinh đột nhiên nói một câu, Bạch Huy liền quay đầu đáp lại.

Phản ứng đầu tiên của Chu Lãng Dạ là kinh ngạc, sau đó sinh ra lửa giận mơ hồ.

Anh cũng không nói được tại sao mình lại tức giận, nhưng sự xuất hiện của Bạch Huy trong một dịp xã giao quá mức người lớn như vậy khiến anh đột nhiên cảm thấy không vui - giống như một khối mỹ ngọc đặt trong tay, bị mấy người không biết tốt xấu mạo muội đem đi chơi đùa.

Thẩm Trác đi bên cạnh anh, theo hướng tầm mắt anh nhìn thoáng qua mấy người đối diện, hỏi anh: "Làm sao vậy? Biết nhau không?”

Chu Lãng Dạ còn chưa nói chuyện, Thẩm Trác lại nói: "Người kia hẳn là Trần Ích Tinh chứ? Một đạo diễn rất nổi tiếng."

Chu Lãng Dạ lúc này đã đối diện với Bạch Huy, Bạch Huy vừa rồi cố gắng trấn định rải rác khắp nơi, toát ra sự bối rối có thể thấy được bằng mắt thường. Thẩm Trác còn đang tiếp tục phân tích: “Đứa nhỏ kia có phải là người mà Trần Ích Tinh muốn nâng đỡ hay không?”

Chu Lãng Dạ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Tùy hắn."

Thẩm Trác quen biết Chu Lãng Dạ nhiều năm, biết anh rất kỳ quặc, nghe ra sự kỳ quặc trong lời này, đầu tiên là "Ồ" một tiếng, lại cách đám người phập phồng nhìn Bạch Huy nhiều hơn vài lần, mới không quá xác nhận nói, "Luôn cảm thấy có chút quen mặt, là...? ”

Chu Lãng Dạ trầm giọng, nghe không ra cảm xúc gì, "Tiểu công tử Bạch gia. ”

Bạch Huy đi theo đám người Trần Ích Tinh đám người vào một chỗ, Chu Lãng Dạ cùng Thẩm Trác ngồi xuống một cái bàn ở góc đối diện bọn họ.

Chu Lãng Dạ tới đây cùng Thẩm Trác thương lượng công việc, lợi dụng câu lạc bộ vốn là loại địa điểm che mắt người khác, thuận tiện ra vào. Anh và Thẩm Trác mỗi người gọi một ly cocktail, Thẩm Trác đẩy ly rượu sang một bên, lấy máy tính bảng ra và cho Chu Lãng Dạ xem tỷ lệ sở hữu của Trường Giang Công Nghiệp.

Đây là một công ty dưới tên chú của Chu Lãng Dạ là Cố Viễn Hàng, đồng thời cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch về nước của Chu Lãng Dạ. Mà Thẩm Trác bên này đã chuẩn bị toàn diện và âm thầm thu mua cổ phần của Trường Giang Công Nghiệp từ mấy tháng trước bắt đầu tiến hành.

Chu Lãng Dạ bình tĩnh chú ý tới động tĩnh bên Bạch Huy, đồng thời nói với Thẩm Trác: “Những cổ đông lớn tuổi đó không trụ được lâu, bắt đầu từ bọn họ trước. Về phần Cố Viễn Hàng, tôi còn cách khác để sử dụng ông ta, muốn đánh hắn trở tay không kịp."

Lúc đó Cố Thiền vào Chu gia, anh trai là Cố Viễng Hàng cũng đứng sau hỗ trợ. Giờ đây Cố Thiền đã ra đi, Chu Lãng Dạ quyết tâm khiến những kẻ đã làm tổn thương mẹ mình phải đền bù từng cái. Cố Viễng Hàng, công ty xuất nhập khẩu này nhiều năm dựa vào thế lực của Chu gia ở Bình Châu, sau khi Chu Lãng Dạ sau khi bày mưu tính kế toàn cục chuẩn bị bắt đầu từ nó. Chính anh ngại thân phận, không tiện đích thân ra mặt nên đã sắp xếp để Thẩm Trác ở Yến Thành liền kề Bình Châu đăng ký một công ty, dùng để thực hiện toàn bộ kế hoạch.

Anh cùng Thẩm Trác nói chuyện ước chừng nửa tiếng, Bạch Huy đã được đưa cho hai ly rượu.

Trần Ích Tinh thích người trẻ tuổi, nhưng luôn trả lại điểm mấu chốt thân là đạo diễn nổi tiếng, không đến mức muốn làm gì thì làm. Bạch Huy bị ông ta nắm tay cũng vuốt ve lưng, dù đã giữ khoảng cách an toàn nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng. Thêm hai ly rượu, đầu óc Bạch Huy dần mờ mịt, vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Lãng Dạ đang ngồi ở phía xa.

Chu Lãng Dạ biết Bạch Huy bị mắc kẹt trong đó không cách nào phản kháng, việc cậu cầu cứu anh chỉ là vấn đề thời gian. Ở đây anh đang nhàn nhã trò chuyện với Thẩm Trác, sau đó Bạch Huy liên tiếp đưa mắt nhìn, giống như là không chịu nổi nữa, chờ đợi anh tới cứu cậu.

Anh ấy mới nói với Thẩm Trác: "Tôi đi qua một chuyến."

Thẩm Trác lắc đầu thở dài: "Anh cũng thật sự bình tĩnh lại."

Mặc kệ vị tiểu công tử Bạch gia kia cùng Chu Lãng Dạ có quan hệ gì, dựa vào Thẩm Trác hiểu biết Chu Lãng Dạ, rất ít người có thể làm cho Chu Lãng Dạ phân tâm lo lắng khi chuyên chú làm việc - Bạch Huy là một ngoại lệ.

Chu Lãng Dạ không nhanh không chậm đi về phía họ, chưa kịp đến gần thì nhà sản xuất Từ Thấm đã nhìn thấy anh, lập tức đứng lên, cao giọng nói: "Chu tổng, bên này! Sao lại trùng hợp như vậy?"

Chu Lãng Dạ mỉm cười, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Trần Ích Tinh, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Huy, "Vừa vặn nhìn thấy một đứa trẻ quen biết, lại đây chào hỏi."

Lời này nói có vài phần ái muội, mấy người ngồi ở ghế tọa tai thông minh, nghe nói đều ngẩn người. Bạch Huy chắc chắn chính là "đứa trẻ" mà Chu Lãng Dạ nói, Chu tổng có thể di chuyển gia thế hiển hách tự mình đến chào hỏi, cho nên quan hệ giữa Bạch Huy và anh ấy có chút hấp dẫn.

Chu gia phát triển ở Bình Châu nhiều năm, có nền tảng vững chắc, ngay cả công ty điện ảnh Hoa Tấn đầu tư vào bộ phim Trần Ích Tinh cũng có cổ phần của Chu gia. Chu Lãng Dạ vừa xuất hiện, nhà sản xuất Từ Thấm càng cẩn thận hơn, thuận thế nói: “Thì ra Bạch Huy cũng là bạn của Chu tổng. Đạo diễn Trần của chúng ta đánh giá rất cao về tài năng của cậu ấy, bộ phim mới lần này sẽ cho cậu ấy một vai trò quan trọng.”

Mặc kệ Trần Ích Tinh có đồng ý hay không, dù sao cũng đã có mối quan hệ giữa Từ Thấm và Chu Lang Dạ được thiết lập.

Bạch Huy còn trẻ, bị mắc kẹt giữa một nhóm người lớn có tâm tư sâu xa, nhất thời không biết ứng phó như thế nào. Ngược lại, Chu Lãng Dạ, ngồi xuống uống một ly với Từ Thấm, còn bắt tay Trần Ích Tinh ở bàn, nói: “Tôi đã xem phim của đạo diễn Trần ở Liên hoan phim Toronto, tiết tấu tường thuật nhanh mà không loạn, phong cách rất độc đáo.”

Trần Ích Tinh biết địa vị của anh không nhỏ, cũng cùng anh bắt chuyện vài câu.

Chu Lãng Dạ không còn nhắc đến Bạch Huy nữa, bất quá cũng không ai dám để Bạch Huy uống rượu nữa. Sau đó, Chu Lãng Dạ đứng dậy cáo từ, ánh mắt mang theo một chút, Bạch Huy cũng theo đó đứng dậy. Chu Lãng Dạ hai tay đút trong túi đứng sang một bên, nhìn Bạch Huy lịch sự cảm ơn đám người Trần Ích Tinh.

Cách đó không xa Thẩm Trác đã thức thời rời đi trước, Chu Lãng Gia dẫn Bạch Huy ra khỏi câu lạc bộ.

Dọc theo đường đi Bạch Huy đi theo phía sau anh không dám nhiều lời, Chu Lãng Dạ sắc mặt nặng như nước, không rõ trong lòng đang nghĩ gì. Mãi cho đến khi bọn họ đi ra khỏi thang máy, tiến vào bãi đỗ xe, Chu Lãng Dạ lấy chìa khóa bấm mở khoá xe, thấy xung quanh không có ai, Bạch Huy ỷ vào rượu mạnh dại, thoáng cái đưa tay kéo Chu Lãng Dạ lại.

Chu Lãng Dạ lúc này đã dừng ở bên cạnh xe, Bạch Huy không khống chế được sức lực của mình, vừa kéo anh đã loạng choạng một bước, suýt chút nữa đè Chu Lang Dã lên xe.

Chu Lãng Dạ đỡ vai bả cậu, ý đồ đẩy cậu ra cũng không rõ ràng lắm, mà dường như sợ cậu sẽ ngã. Bạch Huy đè nén nhiều ngày suy niệm tan rã, buột miệng nói: "Học trưởng, tôi sai rồi, anh đừng tức giận."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.
« Chương TrướcChương Tiếp »