Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Sáng Nhạt

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Cố đi tới cửa nhà trọ thì loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng chuông di động, anh đưa tay sờ sờ túi, không phải của anh.

Tràn đầy nghi hoặc mở cửa đi vào nhà, liền thấy người vừa mới dọn đi cách đây không lâu Lục Phồn Tinh đang ngồi dưới đất ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Di động ở trên bàn trà kêu vang, cô đơn.

“Xảy ra chuyện gì?” Anh cầm chìa khóa vứt vào chỗ để trên bệ cửa.

Cô quay đầu nhìn anh, không đáp.

Vẻ mặt anh trầm xuống, đưa tay tới công tắc đèn.

“Đừng bật đèn.” Cô đột nhiên mở miệng.

Anh rầu rĩ ngồi xuống cái sô pha đối diện cô, lắc lắc mái tóc dài, cau mày nhìn di động liên tục vang lên: “Ngươi định để cho nó ẫm ĩ tớibao giờ?”

“Không gọi ………. Sẽ không vang nữa………” Cô nhỏ giọng nói.

“Ngươi ………. ” Anh hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh, ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy hai bả vai của cô, “Vậy lần này ngươi lại chuẩn bị trốn đến bao giờ?”

Cô kinh hoàng nhìn anh.

Không đúng ………… Không giống như anh tưởng tượng ……….

Anh nghĩ rằng anh sẽ thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của cô, giống như trước kia, tựa như linh hồn bị hút hết ra khỏi cơ thể, nhưng mà không phải, cô đang sợ, thật sự đang sợ, đang rối loạn, dáng vẻ yếu ớt như vậy, anh ngược lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Anh phẫn nộ buông cô ra, bực bội vò tóc: “Tùy ngươi, ta đi mua cơm.” Dù sao cũng có người sẽ biết nên làm thế nào bây giờ.

Cửa mở, lại đóng.

Tiếng chuông liên tục vang lên, một lần lại một lần.

Không biết trôi qua bao lâu, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, di động nằm im lìm giống như tượng, không còn phát ra âm thanh gì.

Cô vùi mặt vào đầu gối.

Thật hỗn loạn. Đầu đau, trái tim rối bời, cả người giống như phát điên.

Ngoài cửa sổ, bầu trời tờ mờ tối cũng đã trở lên đen đặc, màn đêm đã được gọi tới.

Cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra, vài dải sáng từ hành lang hắt vào.

Một bóng người cao lớn giẫm trên dải sáng ngiêng dài đi tới trước mặt cô, hơi ngồi xổm xuống, cúi đầu đạm mạc gọi tên cô: “Phồn Tinh.”

Ai? Là ai?

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, tới lúc nhìn rõ người ở trước mặt mình, lập tức bị dọa.

Anh sao lại ở đây? Cô không hề chuẩn bị tâm lý để gặp anh nha!

Cô nhanh chóng bò lên khỏi mặt đất, chạy ngay ra ngoài.

Động tác của anh nhanh nhẹn, hai ba bước đã bắt cô lại, kéo lưng cô ôm vào trong ngực, cánh tay gắt gao níu lấy eo cô.

“Thả em ra!” Cô hoang mang giãy dụa.

Cánh tay anh càng níu chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh vẫn còn đầu óc!” Nếu không phải bởi vì hiểu lầm cô vì Kiêu Ngạo mà suy sụp, anh làm sao lại ngốc tới mức để cô chạy trốn như vậy. Loại sai lầm này, tuyệt đối sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Cô không nói gì chỉ giãy dụa, anh cũng không nói gì cứ giam cầm cô, đến tận khi cô mệt mỏi, không còn sức lực mà chạy trốn.

Anh xoay người ở trong l*иg ngực mình lại, nhưng không buông ra, nghiêm túc hỏi: “Vì sao muốn chia tay?”

“Chia tay?” Cô hoảng hốt nhìn anh, vừa nói xong hai chữ này, hai giọt nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, nước mắt cứ như vậy chảy không ngừng, “Em không phải……….Em không phải muốn chia tay………” Cầm di động soạn lại xóa dòng chữ ” game over”, một lần soạn là một lần khóc, làm sao cũng không thể gửi đi được, chỉ có thể dùng ” pause”. Anh là ánh sáng của cô nha, nếu rời khỏi anh, cô làm sao có thể sống sót? Nhưng mà cô ở bên cạnh anh, có thể làm cho anh hạnh phúc sao? Cô rất rối bời, cho nên mới trốn đi để cố gắng suy nghĩ cho rõ ràng.

Cô không phải muốn chia tay ………….

Ánh mắt anh âm u, sự tức giận vốn giúp anh chống đỡ suốt từ lúc đó bỗng nhiên hoàn toàn tan biến, cả người thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh mới phát giác chính mình vẫn luôn sợ hãi đến mức run rẩy.

Anh ôm cô thật chặt, ngả đầu trên vai cô, giọng nói bởi vì trong lòng vẫn sợ hãi như cũ mà có chút thiếu lưu loát: “Vậy, vì sao …….PAUSE………” Anh rất sợ cô sẽ rời bỏ mình, sợ cái dòng pause kia chẳng qua chỉ là cái cớ để rời đi không trở lại, anh cũng sợ dù cố gắng như thế nào, bày tỏ như thế nào cũng đều không thể khóa được bước chân bay nhảy của cô. Cô cũng là ánh sáng của anh a, là ánh sáng ông trời đã cho anh vào lúc anh đã nghĩ mình không thể nào lại yêu một lần nữa, sẽ phải sống cô độc đến giây phút cuối đời.

Cô cố sức lau sạch nước mắt, nghe thấy tiếng tim anh đập, rất nhanh.

Cô vòng tay ôm anh: “Thật xin lỗi………..” Bởi vì không biết phải nói như thế nào, cho nên đã làm anh sợ là cô sai……….

“Vậy em sẽ không rời đi có phải không?” Anh đòi hỏi sự hứa hẹn của cô, anh vẫn sợ, sợ khi mình nghĩ tới ngày mai, lại phát hiện ngày mai thật ra chỉ có sự cam chịu.

“…………..Nhưng mà em còn chưa suy nghĩ xong…………….” Đầu thật sự đau quá, cô đưa tay lên day day thái dương.

Anh phát hiện cô đau đầu, buông cô ra, ngón tay thon dài giúp cô xoa bóp huyệt Thái Dương, dỗ dành: “Vậy không cần nghĩ nữa. Hoặc là để anh nghĩ giúp em.”

Cô khẽ chấn động, thật sự muốn nói với anh sao………….Tất cả mọi chuyện vùi sâu ở đáy lòng, dơ bẩn, không thể cho ai biết…….

Ánh mắt anh chờ mong mơ hồ có chút sợ hãi rồi lại trở lên kiên định mà nghiêm túc.

Nói với anh ấy đi, ngoài anh ấy ra, mày còn có thể nói với ai?

Trên mặt Phồn Tinh hiện lên nụ cười tự giễu nhàn nhạt: “Có người nói ……….. Em căn bản là không nên sinh ra………Em là kẻ dư thừa ……… Em không xứng có được cái gì…………”

“Ai nói?” Ai có thể nói với cô những lời nhẫn tâm như vậy?

“Một người

mà em phải gọi một tiếng cha.” Cô tự giễu nhìn về phía anh, “Anh rể của anh.”


Tất cả mọi chuyện đều xảy ra vào năm thứ tư đại học.

Đề cương luận văn của cô bị đạo, bị bạn thân lừa gạt.

Cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ những gì Tina đã thét lên với cô: “Nhà cô có tiền! Cô lại có thiên phú! Cô cái gì cũng có! Cô còn có rất nhiều cơ hội! Lần này không thể nhường cho tôi sao? Tôi chỉ không muốn phải về nông thôn sống cả đời! Chẳng lẽ ngay cả như vậy cô cũng không thể thông cảm cho tôi sao?”

Trong nhà có tiền, có thiên phú, cái gì cũng có, nên bị phản bội sao?

Lúc đó cô rất suy sụp, không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì, chỉ muốn quay về một chỗ chữa vết thương, cái nơi ấy tên là, nhà.

Thật ra khi còn nhỏ, cô cũng từng hoang mang không biết gia đình mình có phải là hạnh phúc không.

Bố mẹ cô thường xuyên nói vài câu không hợp là vung tay, ném đồ đạc linh tinh, nhưng mà khi bọn họ trở lên ngọt ngào thì đến cô cũng cảm thấy buồn nôn. Cô bị quản giáo rất nghiêm khắc, đánh mắng không hề nương tay, nhưng mà lúc thương yêu cô, lại làm cô cảm thấy mình giống như công chúa.

Từ từ lớn lên, rốt cuộc cô chấp nhận lý luận của mẹ, khắc khẩu cũng là một cách trao đổi tình cảm, cũng đã quen với gia đình như vậy, cho rằng mình hạnh phúc, vì thế liền thản nhiên coi gia đình làm cột trụ tinh thần, che chắn hết mọi gió mưa.

Nhưng mà cô không ngờ được rằng, lần đó về nhà, chờ đợi cô là mưa gió còn lớn hơn nhiều.

Lục Vĩ nɠɵạı ŧìиɧ.

Từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng những tình tiết trong sách, trong TV lại xảy ra đối với mình.

Đàn ông có gia đình bình thường đi nɠɵạı ŧìиɧ không phải đều sẽ khúm núm chỉ cầu mong người nhà cho mình một cơ hội sao?

Cha của cô lại, thật đương nhiên muốn theo đuổi tình yêu của ông ta, muốn ly hôn.

Thật là vĩ đại.

Chúc Cầm đương nhiên không chịu buông tay, vì thế cãi nhau túi bụi.

Cô từng khuyên Chúc Cầm, mẹ, ly hôn đi, níu kéo như vậy không phải làm hại chính mình sao?

Chúc Cầm trợn mắt nhìn cô: “Mày muốn giúp đỡ hắn ta sao? Tao nuôi mày lớn như vậy, mày lại giúp hắn ta? Tao vì sao phải ly hôn, vì sao phải để hắn được phong lưu khoái hoạt?”

Vốn muốn về nhà để nhận sự che chở, không nghĩ tới về nhà lại là để mỗi ngày đối mặt với chiến trường lộn xộn ở khắp nơi.

Ngày đó cũng chẳng có gì quá khác biệt so với những ngày khác, bọn họ ở phòng khách cãi nhau, khác nhau lớn nhất chính là, đại khái là Lục Vĩ sắp xếp hành lý chuẩn bị bỏ đi.

Cô ở một góc phòng khách, nhìn bọn họ không biết làm sao.

Ánh mắt Chúc Cầm cháy bừng lửa giận, sắc nhọn khác thường, bà ấy giữ chặt vali của ông ta, giọng nói khàn khàn vỡ vụn: “Anh không được đi!”

“Bỏ tay ra!” Ông ta lôi kéo vali.

“Anh không cần đứa con gái này nữa có phải không? Tôi sớm biết mà! Ngay lúc nó vừa sinh ra anh đã ghét bỏ nó không phải là con trai!”

Cô đột nhiên mở to mắt, ngừng thở, từ trước đến nay cô biết baba luôn nhìn con trai của người khác rất hâm mộ………..Có giọng nói ở trong lòng cầu nguyện, đừng thừa nhận, đừng thừa nhận……….

“Lục gia chúng tôi đều là mấy đời độc đinh, có trách thì trách cô không biết cách tranh thủ!” Lục Vĩ đã bị Chúc Cầm làm phiền nhiều ngày, cũng đã quên mất con gái còn ngay bên cạnh, miệng không suy nghĩ đã nói lung tung, thầm muốn giải quyết nhanh chóng.

Cô bịt tai, không muốn nghe tiếp, nhanh chóng lui lại từng bước từng bước.

Chúc Cầm chậm rãi chậm rãi nở nụ cười, càng cười càng điên, cơn thịnh nộ và sự đau thương hòa trộn lại thành vẻ mặt tan nát cõi lòng, bàn tay vẫn không chịu buông hành lý của ông ta ra.

Lục Vĩ bực bội, một đạp đá văng bà ấy ra.

Trán Chúc Cầm va trúng bàn, máu chảy ròng ròng.

Lục Vĩ không thèm nhìn bà một cái, kéo hành lý bước đi.

Trong mắt Chúc Cầm chỉ còn sự tuyệt vọng, oán hận, bi thương, điên cuồng hòa trộn ———- “Anh đừng đi!” Bà ấy cầm dao gọt hoa quả trên bàn chạy tới bên cạnh con gái của chính mình, lấy dao đặt ở ngực con gái, “Nếu anh dám đi, tôi sẽ gϊếŧ nó, dù sao anh cũng không cần.”

Cô chẳng nhớ là mình phải bịt tai nữa, bình tĩnh,

ngơ ngác nhìn người phụ nữ bên cạnh mình. Người phụ nữ này ……….. Là mẹ của cô sao? Là người mẹ vui tươi kiên cường hào phóng của cô sao?


Lục Vĩ phát hỏa, lại còn dám dùng đến chiêu này uy hϊếp ông.

Ông ta nghĩ rằng bà ấy chỉ dọa nạt mình mà thôi, đi nhanh tới, cũng vươn tay lên chuôi dao phụ giúp: “Cô gϊếŧ đi, tôi cũng không tin cô dám gϊếŧ!”

Cô hoàn toàn ngây ngốc. Người đàn ông này ………….. là cha của cô sao?

“Anh nghĩ rằng tôi không dám? Tôi gϊếŧ cho anh xem!”

“Cô gϊếŧ đi!”

“Đừng cho là tôi không dám!”

…………

Chúc Cầm vốn quả thật chỉ là muốn dọa ông ta mà thôi, lại hận ông ta có thể hiểu hết như thế, giằng co vài cái, bà ấy cũng không thèm chống cự lại lực đẩy mạnh của tay ông ta, tới thẳng phía trước ——–

Phốc ——-

Tiếng dao đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra.

Không đau, không hề đau chút nào.

Cô đã sớm chết rồi, không còn đau đớn chút nào.

“Về sau khi vết thương lành lại tốt lắm rồi, lại chuẩn đoán ra em bị chứng uất ức, bọn họ liền đưa em đến Hàng Châu.” Cô hít sâu, hi vọng có thể ngăn được dòng lệ, nhưng mà thật quá khó khăn, nước mắt như có ý thức tự chủ không ngừng tuôn rơi, “Ngày đó xuất viện, bọn họ không một ai tới đón ….. Bọn họ thật sự đã vứt bỏ em ……….” giọng nói của cô vỡ vụn, “Em trở lại trường học, bạn học sớm đã rời đi hết, em không có bằng tốt nghiệp, không có giấy chứng nhận sức khỏe, không tìm nổi việc, tiền cũng không có ……….. Em chỉ có thể đi ăn xin ……….” Tina nói cô cái gì cũng có ………. Cô có cái gì?

Anh không đành lòng hôn lên nước mắt của cô, vuốt tóc cô vỗ về: “Đã qua rồi, đều đã qua rồi.” Chuyện như vậy, mỗi ngày đều xảy ra trên thế giới này. Khi ở một nơi nào đó,bạn bè thân thích đem tới cho người thân của mình những lời chúc tụng vì đã tìm được một nửa của đời mình, liệu có người nào nghĩ tới, cũng ở đó bọn họ còn đem tới biết bao thương tổn cho một người khác.

Anh biết chị họ của mình từng dùng tự sát để bức bách Lục Vĩ ly hôn, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao Phồn Tinh lại chán ghét những người dùng tự sát để bức bách người khác nhận tình cảm của mình như vậy.

“Sau đó …………” Cô hít sâu, ngước nhìn anh, ” Sau đó em gặp anh ……… Em nghĩ mọi chuyện đều đã là quá khứ ………… Nhưng mà ngày hôm qua em nhìn thấy ông ta ……….. Em lại nghĩ đến ………. Trên người em chảy dòng máu của hai người bọn họ …….. Em sợ có một ngày sẽ rời bỏ anh mà đi ……… Cũng sợ có một ngày sẽ lại điên cuồng giống như mẹ …….. Em không muốn làm tổn thương anh………”

Anh giật mình, tất cả sự hỗn loạn sợ hãi của cô, đều là sợ sự di truyền trên người mình, sợ mình sẽ bị di truyền sự phụ bạc cùng sự điên cuồng tàn nhẫn, sau đó làm những chuyện tổn thương đến anh, cho nên cô chạy trốn, nhưng mà cô lại không thể buông anh ra, chỉ có thể nói “PAUSE”.

Nhớ tới vẻ mặt bất lực của cô khi nghe hai chữ chia tay, đáy mắt anh tràn đầy sương mù.

Cô thật sự vô cùng yêu anh phải không?

Vậy thật tốt, anh thân thiết hôn làn môi bởi vì kiềm nén cảm xúc mà run rẩy, bởi vì anh cũng như vậy.

“Sẽ không.” Anh áy náy, áy náy chính mình chưa cho cô đủ cảm giác an toàn, “Chúng ta sẽ không như vậy, anh sẽ không biến em thành như vậy.”

“Thật sao?” Cô chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ rất cần sự đảm bảo.

Anh cho cô một nụ cười an tâm: “Vẫn là anh không thể làm cho em tin tưởng, Tiểu Tinh ngốc nghếch? Hay là em muốn trừng phạt anh vì trước em anh đã từng thích một người khác, đã ghim cho anh cái tội danh không giữ được khí tiết đến hết đời?”

“Sao có thể như vậy!” Cô bật thốt lên trả lời.

Đúng nha, sao có thể như vậy ……….. Cô luôn rất rõ ràng anh một lòng một dạ như thế nào, rất rõ ràng anh giữ mình trong sạch, cô sao lại ngu ngốc như vậy toàn nghĩ linh tinh những chuyện không thể xảy ra, nếu là anh sẽ không có chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, mặc dù cô có dòng máu điên cuồng như thế nào, cũng sẽ không làm ra những chuyện tổn thương đến anh.

Cái mũi cô đỏ hoe, nở nụ cười có chút ngượng ngùng.

Anh véo véo cái mũi cô: “Bây giờ là mưa gió đã qua trời lại quang đãng sao?”

“Không phải………còn đang xem xét ………..” Chán ghét nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, hừ. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô lại trở lên lo lắng, “Em không muốn gặp ông ta ……… Nhưng mà ông ta lại là họ hàng của anh…….”

“Việc này không quan trọng.” Anh lập tức có câu trả lời, thật sự, so sánh với cô, việc này không có gì quan trọng, “Em không thích gặp ông ấy, chúng ta sẽ rời khỏi Hàng Châu. Trung Quốc lớn như vậy, luôn luôn có nơi không gợi nhớ những ký ức không vui. Dù sao cũng phải mở chi nhánh ở Nam Kinh, rất cần người đến đó quản lý. Chúng ta đi Nam Kinh có được không? Những ký ức không vui đã qua, sẽ không trở lại, anh sẽ mang đến cho em thật nhiều ký ức vui vẻ, sẽ lấp đầy không gian của em, sẽ làm cho những ký ức đã qua không bao giờ có cơ hội quay về, có được không?”

Không phải chuyện gì cũng đối mặt mới có thể giải quyết, rất nhiều lúc, chúng ta có thể bỏ qua quá khứ. Không phải khúc mắc gì cũng cần phải đối mặt, có thể bỏ nó lại, liệu pháp kí©h thí©ɧ rất dễ dàng gây ra bệnh tâm thần. Nếu có chuyện gì có thể trốn tránh đến cùng, có thể hoàn toàn quên đi, cũng là một loại hạnh phúc.

“Có thể chứ?” Trong mắt cô vẫn đong đầy nước mắt, giọng nói đáng thương như vậy, giống như đứa bé con nhìn thấy kẹo lại sợ không được ăn.

“Đương nhiên có thể.” Anh hôn xuống mũi cô, cười với cô cam đoan, giọng nói trong trẻo làm cho người ta cảm thấy thật yên ổn.

“Nhưng mà ……..” Đứa bé con lại có vấn đề làm mình làm mẩy, cô nhăn nhó mở miệng, “Lợn tiết kiệm bị vỡ mất rồi …….. Em vốn muốn đợi khi nó đầy sẽ cầu hôn anh……….” Mỗi đồng tiền xu là một phần tình yêu, một phần dũng khí một phần chắc chắn, khi tình yêu dũng khí và sự chắc chắn đầy chật, cô mới có tự tin nói với anh, cô mới có thể mãi bên anh.

Cái này giải quyết rất dễ dàng: “Anh cầu hôn em là được rồi.”

“Nhưng mà ……..” Người nào đó tiếp tục làm mình làm mẩy, ” Em không nhất định sẽ đồng ý nha……..”

“Lục, Phồn, Tinh!”

Tất cả khúc mắc đều được nói hết một lần, bầu trời lại sáng bừng lên.



Bọn họ bắt đầu tích cực chuẩn bị mọi thứ để đi Nam Kinh, chỉ là chính cô cũng không nghĩ tới, trước khi đi, cô lại đồng ý gặp mặt Lục Vĩ và Chúc Cầm.


Lôi Húc Minh là bởi vì Đinh Ái Nhiên cầu tình cho nên tùy tiện đề cập giúp Lục Vĩ, vốn nghĩ rằng cô sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới cô lại có thể đồng ý, còn nói đã gặp một người không bằng gặp cả hai.

Địa điểm gặp mặt được định ở một ghế lô ở Hoan Trường, khi Lục Vĩ đến, Phồn Tinh đã ngồi ở bên trong, thu chân ở trên ghế sô pha, ôm đầu gối nhìn bên ngoài cửa sổ.

“Tinh Tinh.” Ông ta thử gọi cô một tiếng trước.

Cô quay đầu nhìn ông ta một cái, vẻ mặt lãnh đạm.

Ông ta có chút xấu hổ cười, ngồi xuống sô pha đối diện cô.

“Con có khỏe không?” Ông ta mất tự nhiên hỏi.

Phồn Tinh không trả lời, vẫn chỉ lẳng lặng thản nhiên nhìn ông ta.

Ông ta bất an ngồi thẳng lên, cười gượng, không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc Lôi Húc Minh dẫn Chúc Cầm đến.

Chúc Cầm vừa vào cửa đã thấy Lục Vĩ, sắc mặt trầm xuống: “Sớm biết cái người này đang ở đây, tôi đã để lúc khác đến.”

Lục Vĩ vốn là người đàn ông tự cao, mới vừa rồi lại bị con gái coi như không khí, nghe thấy liền vỗ bàn đứng lên: “Làm sao! Tôi không thể gặp con gái chắc! Năm năm qua bà đều ngăn cản không cho tôi gặp nó có phải không? Chính bà cũng đã tái giá còn gì!”

Phồn Tinh trào phúng khẽ hừ một tiếng, sớm biết bọn họ sẽ có kết quả như vậy.

“Cái gì mà tôi ngăn cản? Không phải ông không cho tôi gặp con gái sao?” Chúc Cầm cũng không chịu nhượng bộ.

Hai người gào thét với nhau xong mới thất thần, gần như cùng lúc lên tiếng: “Vậy năm năm qua con gái ở với ai?”

Phồn Tinh quét mắt liếc nhìn bọn họ, ánh mắt rét lạnh.

“Tôi nghĩ ông sẽ đi đón……….” giọng điệu Chúc Cầm mềm đi.

“Ai, làm ra chuyện như vậy, làm sao còn có mặt mũi gặp con gái.” Lục Vĩ phẫn nộ ngồi xuống.

“Tôi cũng vậy …….. Cho nên ……..”

Lôi Húc Minh ngồi xuống bên cạnh Phồn Tinh, rõ ràng phát hiện khi cô nghe đoạn đối thoại này thân thể chấn động.

Hóa ra, chân tướng là như thế này…………Không phải vứt bỏ, mà bởi vì áy náy không dám đối mặt lại nghĩ rằng đối phương sẽ đi đón, sau đó làm cho người từng là kết tinh tình yêu của bọn họ lưu lạc đến nông nỗi phải đi ăn xin.

Lục Vĩ và Chúc Cầm không tiếp tục đối chọi gay gắt, áy náy cùng lúc phát sinh cuốn lấy bọn họ khiến họ sắp nghẹt thở, ngồi yên một lát, nói rất nhiều lời giải thích, cuối cùng nhìn Phồn Tinh không nói một lời mà thất vọng ra về.

Đã đi rồi, đều đã đi hết rồi.

Phồn Tinh thở một hơi dài thật dài, tựa người vào vai Lôi Húc Minh: “Hai người họ đều già đi rất nhiều.”

Anh nghe thấy sự mềm lòng trong lời nói của cô.

“Thật ra em không cần bọn họ giải thích……….” Chuyện cô để ý nhất đã không còn nữa, cô không hề bị vứt bỏ, chỉ là vì một sự hiểu lầm buồn cười như vậy mà bị đày ải, “Em chỉ muốn làm con gái thôi………..” Cha mẹ đối với con gái tràn đầy áy náy, mối quan hệ như vậy, thật sự không giống tình thân.

“Vẫn luôn tự nói với mình

rằng phải hết hy vọng đối với bọn họ, phải quên hết những điều tốt đẹp họ đã từng mang lại cho mình, chính là sợ mình sẽ nảy sinh hy vọng đối với bọn họ, có hy vọng sẽ có ham muốn, sau đó sẽ vì hy vọng mà sa vào, quay cuồng trong sự thất vọng, rất khó chịu ……….”


“Tha thứ cho bọn họ không?” Anh vuốt mái tóc dài cô.

Cô ở trên vai anh lắc lắc đầu: “Chưa hề. Thật khó chịu………..người mình yêu và người mình hận lại cùng một người, thật là khó chịu……….”

“Vậy đừng suy nghĩ nữa.” Anh vỗ về ấn đường của cô, ” Quên hết yêu lẫn hận đi, một ngày nào đó em muốn hãy lại nghĩ tiếp.” Để mọi chuyện cho thời gian quyết định là được rồi.

“Vâng.” Cô gật gật

đầu.


Mưa đã rơi rất nhiều ngày rốt cuộc cũng tạnh.

Kiêu Ngạo cũng giống như kỳ tích đã trở về “Đương Quy”.

“Kiêu Ngạo——-” Người xưa nay không thích nó nhất Sát Sát cũng nhào tới điên cuồng hôn nó mãi không thôi.

Âu Dương Đông Tây cũng ôm nó, lấy tạp dề trộm lau đi nước mắt, thân thể ấm áp kia, bộ lông trơn bóng, đúng là Kiêu Ngạo của cô, Kiêu Ngạo của cô đã trở về.

“Không bình thường nha.” Lục Phồn Tinh ở bên cạnh nghiên cứu, “Vì sao Kiêu Ngạo đi ra ngoài chịu khổ lâu như vậy, lại béo hơn?”

“Liệu có phải mắc bệnh nan y hay không?” Sát Sát nói ra lời nói không hay.

Âu Dương Đông Tây tặng cho cô ấy một cái lườm dữ tợn, nhưng mà trong lòng cũng có lo sợ, lập tức liền đem Kiêu Ngạo đi gặp bác sĩ thú y, lúc trở về vẻ mặt đần độn.

Sát Sát cùng Phồn Tinh đều rất quan tâm chạy qua hỏi xem đến tột cùng là bị làm sao.

Âu Dương Đông Tây viết vài chữ lên tấm bảng: “Mang thai!”

Sát Sát và Phồn Tinh đồng thời thét ra tiếng.

Sát Sát: “Kiêu Ngạo là cɧó ©áϊ?”

Phồn Tinh: “Cho nên ngày đó nó chạy ra ngoài không phải do bị cái gì không tốt ảnh hưởng mà là do phát xuân.”

Thật sự là mất công lo lắng bao lâu, hừ!

Thét chói tai xong, ba người lại ôm nhau cười lớn, nhảy nhót, ồn ào.

Sát Sát có vẻ như cảm thấy còn chưa đủ chấn động, thốt ra một câu: “Quên không nói với các ngươi, ta cũng mang thai.”

Động tác của Âu Dương Đông Tây và Phồn Tinh đồng loạt ngừng lại, muốn hỏi gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi gì cả. Cha của đứa bé là ai không quan trọng, quan trọng là………., bây giờ khi mang thai trên mặt Sát Sát là vẻ tươi cười.

Sát Sát vuốt ve bụng mình, vẻ mặt thỏa mãn: “Ta sẽ có một cục cưng thật ngoan.”

“Ta là mẹ nuôi của bảo bối ngoan ngoãn!” Phồn Tinh ỷ mình nói chuyện nhanh hơn so với Đông Tây viết chữ, chiếm trước vị trí có lợi.

Đông Tây phát hỏa, trực tiếp viết: “Ta là mẹ nuôi mẹ nuôi!”

Ba người cùng cười rộ lên.

Lúc Lôi Húc Minh tới đón Phồn Tinh, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này: “Có chuyện gì vui vẻ như vậy?”

“Anh yêu——-” Phồn Tinh nhào vào lòng anh, ồn ào với anh, “Sát Sát và Kiêu Ngạo đều mang thai, không bằng chúng ta cũng có một đứa để chơi đùa đi! “

“Được.” Anh rất thẳng thắn đồng ý, “Nhưng mà anh yêu cầu làm theo quy trình kỹ thuật bình thường.” Cái gọi là quy trình kỹ thuật bình thường là, trước tiên phải có giấy chứng nhận kết hôn, sau đó mới lại gϊếŧ heo, à không, mang thai.

Cô bĩu môi, trợn mắt nhìn anh, rất là bất mãn, rõ là keo kiệt.

Là cô nhụt chí trước: “Được, cho anh một cơ hội, ngày mai em sẽ ở một nơi nào đó ở Hàng Châu, nếu anh tìm được em, em sẽ đồng ý.”

Anh có thể tìm được cô không?

Cô ngồi ở cửa bệnh viện năm đó, nhàm chán chơi đùa với ngón tay.

Vấn đề này cô không hề thấy lo lắng chút nào, thật sự.

Tâm tình bây giờ hoàn toàn không giống với năm đó, cô rất tin tưởng, người cô yêu nhất kia, tuy rằng không có đám mây ngũ sắc, không có Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, nhưng anh sẽ đến mang cô đi.

Giống như giờ phút này vậy.

Bàn tay thon dài xinh đẹp đưa tới trước mắt cô, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nho nhã tuấn tú của anh.

Cô yên tâm đặt tay mình vào bàn tay anh, tùy anh dắt cô đi.

Anh nghiêng người hôn xuống những nốt tàn nhang nho nhỏ vênh vang trên chóp mũi cô: “Em biết không, tàn nhang còn có một tên khác, là dấu hôn của ánh mặt trời. Người đã từng bị ánh mặt trời hôn qua, nhất định sẽ bị ánh mặt trời tìm được.”

Cô nở nụ cười, ánh sáng hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt, lại thẹn thùng không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ cười ngốc nghếch của mình, nhảy lên ôm lấy cổ anh: “Cõng em về nhà đi.”

“Vì sao muốn anh cõng?”

“Lần trước uống rượu ấn tượng không sâu sắc lắm, nhanh lên nhanh lên!”

Lôi Húc Minh một bên vẫn nghi hoặc “Vì sao”, một bên lại ngồi xổm xuống.

Cô trèo lên lưng anh, anh cõng cô đi.

Anh sẽ không bao giờ buông tay cô, trong mộng, trong hiện thực, đều sẽ không. Từ trước đến nay anh đã nói được thì sẽ làm được, bởi vì cô là ánh sáng của anh, là vật báu anh quý trọng.

“Em đang hát cái gì?” Anh nghe thấy cô đang khẽ hát.

Cô lập tức hát lớn lên: “……. Em không chờ mong sáng lạn rực rỡ, chỉ cần ánh sáng nhạt có thể ngăn gió lạnh, là tự nguyện sẽ không sợ mọi khó khăn, không tự nguyện sớm lên tiếng khóc lớn, em muốn anh đừng bao giờ từ bỏ, quật cường biến dũng cảm mờ mịt biến thoải mái, là bằng lòng cho nên có thể mỹ mãn, không bằng lòng mới có bi thương, em yêu anh trái tim rất mềm yếu,

bình thản không lời nói lãng mạn vẫn thật ấm áp……..”


Cô lại đang quanh co lòng vong. Anh hơi hơi nhếch khóe môi.

“Êm tai chứ!” Cô hát xong rồi, đòi khen thưởng.

“Ừ.” Anh ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu, “Cũng không tệ lắm. Sau này bữa tối sau khi rửa bát chúng ta liền thêm vào 10 phút biểu diễn sau khi ăn của em đi.”

Ha, còn biểu diễn sau khi ăn. Cô bị anh chọc cười, tụt từ trên lưng anh xuống.

Anh cũng cười lên.

Trước tiên cô thu lại tiếng cười khoa trương, đứng thẳng lên, mỉm cười, chủ động nắm tay anh.

Nắm tay rồi, hôm nay nhất định cùng bước đi.

Anh hiểu sự hứa hẹn của cô, nâng hai bàn tay đang nắm chặt lên, cười yếu ớt hôn vào tay cô.

Bọn họ đi về phía tương lai, đón ánh sáng.

KẾT THÚC

Cô bất lực ngồi ở trên mặt đất trước cửa bệnh viện.

Thật bắt mắt, bởi vì cô sợ người mình chờ không thể nhìn thấy mình ngay.

Thật nhiều người ra ra vào vào bệnh viện.

Không ai để ý tới cô.

Đôi mắt cô rất mệt mỏi nhưng vẫn cố mở thật to, bởi vì cô sợ bỏ lỡ người mình đang chờ đợi.

Thời gian cứ vậy trôi qua từng giây từng giây.

Sắc trời cũng đã bị một cái bút lông khổng lồ nhuộm thành màu đen.

Người cô chờ vẫn không hề xuất hiện.

Rõ ràng đang là mùa hề, cô lại cảm thấy thật lạnh.

—– trong giây lát.

Bầu trời bị tách ra, hé lộ tia sáng ở phía chân trời xa xa.

Có người bước ra từ cửa sổ bầu trời, đi tới cúi người, vươn tay về phía cô.

Cô ngẩn ngơ.

Anh liền cười nói với cô: “Còn ngẩn ngơ cái gì?”

“Anh là ai?” Cô đã quên đi sự đau lòng của mình.

“Tôi là Peter Lôi.” Anh rất xấu xa trả lời.

“Chưa từng nghe qua.” Cô thật thành thật.

Anh có chút mất kiên nhẫn: “Cô có tuổi thơ hay không a?”

“Tôi chỉ nghe qua Peter Pan.” Hơn nữa Pan nghe cũng hay hơn.

Anh nhíu mày lại: “Không đúng, lời thoại chỗ này không phải như thế này?”

“Vậy thì như thế nào?” Cô giống như đứa trẻ nhỏ, nghiêm túc xin chỉ dạy.

“Cô phải nói là ‘Tuổi thơ thế nào? Nếu là giống như anh thế này, quả thật không có.’ “

Cô bật cười trong cơn mơ.

“Làm sao vậy?” Anh nhập nhèm mở mắt, hôn hôn cái trán cô.

“Mộng đẹp.”

“Có anh không?”

“Chính là vì có anh?”

Anh thỏa mãn nở nụ cười, lại nhắm mắt lại.

Cô chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cùng em ngắm mặt trời mọc được không?”

Anh ngáp một cái: “Được.” Đưa tay sờ sờ kính mắt bên giường.

Anh làm việc quá mệt mỏi, vừa mới tới Nam Kinh bận bịu rất nhiều việc, cô thật sự không nên kéo anh dậy.

“Bỏ đi.” Cô kéo anh nằm xuống, “Chúng ta tiếp tục ngủ.”

“Không sao.” Anh ôm cô đứng dậy, ngồi xuống thảm phía trước cửa sổ, “Chúng ta ở đấy ngắm, ngắm xong lại ngủ tiếp.”

Bầu trời ngoài cửa sổ từ từ, từ từ sáng bừng lên.

Rạng sáng, thật sự là một từ ngữ êm tai.

Rõ ràng không hề có tiếng động, nhưng mà cô lại nghe thấy được.

Một tiếng “Xoạt” kia, giống như tiếng một người xé bỏ tờ lịch ố vàng của ngày cũ

đi, làm hiện ra một ngày mới tinh trong trẻo sạch sẽ.


Mặt trời dần dần dâng lên trên tòa cao ốc.

Cô không chú ý đến.

Ánh mắt của cô chỉ dán chặt vào người đàn ông bên cạnh mình.

Kính mắt của anh phản xạ những ánh sáng nhạt màu vàng óng.

Chỉ một chút như vậy thôi, so với mặt trời tỏa sáng muôn trượng ngoài kia thật là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng vì chút ánh sáng nhạt bình thường này, cô có thể phấn đấu quên mình, dũng cảm tiến tới.

~~ THE END ~~
« Chương TrướcChương Tiếp »