Chương 13

Chương trình ghi hình đầu tiên được phát sóng trong ba tập, và dữ liệu nền của hai tập tiếp theo cũng không có sự bứt phá.

Thời gian để quay ngoại cảnh tập luyện của ban nhạc Mây Tận Thế được quyết định vào 5 giờ chiều ngày thứ 5.

Ngồi trong xe trên đường đến nơi luyện tập của Mây Tận Thế, Trần Gia trong tổ chương trình nói chuyện với Tần Thanh Trác về quá trình ghi hình: "Em đã thảo luận trước với ban nhạc rồi, giờ này chắc họ đang ở địa điểm luyện tập đợi chúng ta, lát anh đến anh chỉ cần đi vào làm quen với các thành viên trong ban nhạc rồi xem ban nhạc luyện tập và đưa ra vài lời nhận xét là được."

Tần Thanh Trác gật đầu: "Không thành vấn đề."

"Anh còn chuẩn bị cả quà sinh nhật trước cơ à?" Trần Giai nhìn thoáng qua thấy Tần Thanh Trác mang theo một chiếc đàn guitar, cười nói: "Anh Thanh Trác thật là quá chu đáo, nếu như sau này các ban nhạc khác không nhận quà, liệu có phải là do anh thiên vị không?"

Thân là đạo diễn ngoại cảnh và đạo diễn thực hiện, Trần Gia như phân thành hai người và trạng thái làm việc có thể được nhìn thấy dễ dàng bằng mắt thường lúc này cô đang thoải mái hơn rất nhiều.

"Tổ chương trình cố ý chọn quay vào ngày sinh nhật của hát chính không phải là muốn nhìn thấy anh thiên vị sao?" Tần Thanh Trác cười đáp lại.

Trần Gia híp mắt cười: " Anh Thanh Trác đúng là rất hiểu rõ thủ đoạn của chương trình."

Xe dừng ở góc đường Hồng Lộc Tà, Tần Thanh Trác xuống xe và nhìn xung quanh.

So với con đường sầm uất cách đó không xa, con hẻm ngoằn ngoèo này có vẻ hơi quá yên tĩnh. Hai bên con ngõ hẹp dài trồng mấy cây liễu thân rậm rạp, trời đang ở độ cuối hè, ve sầu ẩn nấp dưới tán liễu sum suê kêu ve ve làm con hẻm nhỏ trở nên không quá ảm đạm.

Cửa của các quán bar bên đường trên con hẻm nhỏ lúc này đã đóng lại, họ đang nghỉ ngơi hồi phục sức lực để đón chờ cuộc sống về đêm bởi vậy toàn bộ con hẻm lúc này dường như đang ở trong trạng thái ngủ say giấc.

Theo lý mà nói, trong một hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, âm thanh buổi luyện tập của ban nhạc nên hiện lên khá rõ ràng mới đúng nhưng hiện tại hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của buổi luyện tập.

Tần Thanh Trác ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Bar Hồng Lộc" trên cửa thầm những kiến trúc trên con hẻm này trông khá cổ và cũ kỹ vậy mà cách âm tốt đến thế sao?

Trần Gia cũng cảm giác được có cái gì không đúng, vừa đi lên bậc thang vừa lẩm bẩm: "Có chuyện gì thế nhỉ, không lẽ chúng ta đến vào đúng lúc họ đang nghỉ ngơi sao?"

Cửa kính không khóa, Trần Gia đẩy cửa mở ra, theo sau là Tần Thanh Trác và ba người quay phim mang theo thiết bị trên tay.

Quán bar ở tầng một trống không, trang trí không khác gì quán những quán bar bình thường, sân khấu và quầy bar vắng tanh, Tần Thanh Trác đi theo Trần Gia đến phía trong cùng của tầng một nơi có một cầu thang tối dẫn lên tầng hai.

Khoảnh khắc lòng bàn chân bước lên cầu thang, một dãy đèn ngủ màu vàng ấm áp trên vách tường sáng lên.

"Bọn họ nói địa điểm luyện tập là ở trên tầng hai." Trần Giai vừa nói vừa bước lên, nóng lòng muốn xem vì sao ban nhạc lại không tập luyện.

Tần Thanh Trác chậm rãi theo cô lên cầu thang ngắm nhìn những bức tường cũ được đèn tường chiếu sáng, anh đoán rằng quán bar này đã được mở nhiều năm.

Khi còn cách tầng hai vài bước thang, anh nghe thấy giọng nói của Trần Gia từ trên tầng: " Không phải đã nói trước hôm nay sẽ tập chung ở đây luyện tập ghi hình sao? Tại sao mọi người không luyện tập? Giang Ngập đâu?"

Tần Thanh Trác đi lên tầng hai, cô gái chơi bass với mái tóc công chúa đang ngồi trên ghế sô pha tập trung gõ gõ bàn phím laptop, khi thấy tổ chương trình đến cô đặt máy tính xuống và đứng dậy chào hỏi Trần Gia: "Chị Gia, Giang Ngập có việc phải làm em ấy vẫn chưa đến."

"Chưa đến? Vậy khi nào mới đến?" Trên mặt Trần Giai lộ ra một chút ủ rũ: "Chẳng lẽ lại để thầy Tần với ba vị quay phim ở đây chờ một mình cậu ấy sao?"

Tay trống Chung Dương bỏ trò chơi đang tới đoạn căng thẳng trên tay xuống lon ton chạy đến dẫn Trần Gia đến một bên ghế sô pha: "Đang trên đường đến, đang trên đường đến rồi, chị Gia, chị bình tĩnh lại, Giang Ngập chỉ là gặp phải chút chuyện trên đường nên mới tới trễ."

Trần Gia thở dài một hơi xoay người hướng về phía Tần Thanh Trác xin lỗi: "Anh Thanh Trác, thật xin lỗi anh xem ra phải để anh chờ một chút."

"Không sao đâu." Tần Thanh Trác thoải mái ngồi ở trên sô pha "Không vội."

Máy tính của Bành Khả Thi vẫn đang mở, anh vô tình liếc nhìn nó và cười hỏi: "Làm bài tập à?"

"Vâng." Bành Khả Thi cười đáp lại.

"Em học năm mấy rồi?" Tần Thanh Trác nói chuyện với cô ấy.

"Năm 3 ạ." Bành Khả Thi thu dọn máy tính đứng dậy lấy một chai nước khoáng đưa cho Tần Thanh Trác " Anh Thanh Trác, nước."

Tần Thanh Trác nhận nó và cảm ơn cô.

Lần trước anh có lướt qua thông tin của ban nhạc, hát chính và tay trống 19 tuổi còn tay bass 21 tuổi. Từ ngoại hình, tay trống Chung Dương trông có vẻ hơi nhỏ con thoạt nhìn giống như một đứa trẻ vị thành niên. Còn cô gái trông có vẻ trưởng thành thậm chí còn có khí chất trưởng thành vượt xa tuổi của mình.

Sau khi Bành Khả Thi đưa nước cho Tần Thanh Trác, cô bước đến bên bàn bi-a và đứng cùng Chung Dương. Dựa vào bàn bi-a, hai người nhìn vào điện thoại thì thầm có lẽ là gọi cho Giang Ngập.

Tần Thanh Trác đảo mắt nhìn không gian trên tầng hai — diện tích tuy lớn nhưng bài trí đơn giản và cũ nát hơn nhiều so với tầng một, tường trắng loang lổ và xám xịt khắp bốn phía. Sau các hàng bàn bi-a, không gian còn lại là nơi để ban nhạc tập luyện dường như chỉ vỏn vẹn chưa đến mười mét vuông.

"Họ tập luyện ở nơi này sao?" Tần Thanh Trác dựa vào lưng ghế sô pha thầm nghĩ "Đây không phải là một nơi tốt để tập luyện."

Bình thường các ban nhạc sẽ thuê một địa điểm đặc biệt chuyên để luyện tập nhưng nơi trước mặt họ giống như một địa điểm được dựng lên tạm thời.

Hai người nhìn điện thoại di động hồi lâu không có trả lời, Trần Gia không nhịn được nóng lòng hỏi: "Không gọi được sao?"

"Chị Gia đừng vội" Chung Dương quay đầu lại "Giang Ngập hẳn là đang đi xe nên tạm thời không nghe điện thoại được."

Trần Gia nhìn thời gian trên điện thoại, lắc đầu và lại thở dài: "Giang Ngập này. . ."

*

Giang Ngập đang đi nhanh qua các con hẻm để tìm kiếm bóng dáng của Giang Bắc.

Không ai thông thuộc tất cả các con ngõ hẻm quanh phố Hồng Lộc Tà hơn cậu, cậu đã tìm khắp mọi con hẻm mà vẫn không tìm thấy Giang Bắc. Trong lòng Giang Ngập tràn ngập sự tức giận xen lẫn sự lo lắng trên ánh mắt.

Lâu lâu Giang Bắc lại biến mất, tắt điện thoại tắt không để lại dấu vết gì như bốc hơi khỏi thế gian. Lần đầu tiên, Giang Ngập đã phải mất 2 tuần mới tìm thấy con bé trong một quán nét đang sờ vào túi của người khác. Sau đó, số lần biến mất của Giang Bắc tăng lên nhiều lần hơn, Giang Ngập cũng dần dần rút ra được vài kinh nghiệm nên rút ngắn được thời gian tìm kiếm Giang Bắc.

Nhưng trong quá trình tìm kiếm người cậu vẫn vô cùng bực dọc xen lẫn sốt ruột bởi vì nếu cậu không tìm thấy Giang Bắc, con bé sẽ không bao giờ quay lại. Giang Bắc không phải chơi trò trốn tìm với anh, cô bé đúng là có ý định biến mất.

Giang Bắc có kỹ năng sinh tồn và kỹ năng sinh tồn của cô bé chính là "Ăn cắp", cô tự học, tự mày mò trong công việc này và cô bé hình như cũng rất có năng khiếu.

Nhưng một cô bé chỉ dựa vào việc trộm vặt thì có thể sống ở bên ngoài được bao lâu, Giang Ngập không biết điều đó, cậu chỉ biết vận may của Giang Bắc sẽ không thể đến được nhiều lần và đến mãi. Nửa năm trước, vào một lần khi tìm lại được Giang Bắc, cô bé bị đánh người ta đánh cho mặt mũi sưng vù. Sau đó cậu ra lệnh cho Giang Bắc không được ăn cắp nữa, cũng đã dùng mọi cách cảnh cáo và đe dọa nhưng Giang Bắc vẫn liên tục tái phạm.

Giang Ngập cau mày, ngay vào lúc cậu chuẩn bị mở rộng khu vực tìm kiếm đi về phía đường cái cách đó không xa, cậu đột nhiên cảm nhận được ai đó dường như đang đi theo cậu nhưng khi quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai.

Ánh mắt Giang Ngập quét qua bốn phía sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Gần đây cậu thường cảm thấy có người theo dõi mình nhưng mỗi lần quay đầu lại đều không thấy ai.