Chương 27: Đó rốt cuộc là cảm xúc gì?

Nói cách khác, Giang Ngập đã chuẩn bị xong bài hát cho vòng biểu diễn thứ hai này nhưng tại sao mấy ngày sau đó cậu và ban nhạc không luyện tập với nhau? Có thật sự chỉ vì không coi trọng cuộc thi này không?

Điện thoại đặt trên bàn uống nước rung lên, Tần Thanh Trác bị kéo về thực tại sau khi chìm đắm trong bản nhạc. Có lẽ anh đã xem bản nhạc quá lâu và quá chú tâm nên không biết Quý Trì tắt máy từ lúc nào rồi gọi lại.

Tần Thanh Trác nghe máy, Quý Trì nói: “Phía em im ắng quá, có chuyện gì thế?”

Không sao” Tần Thanh Trác đáp “Em để quên đồ trên xe, tài xế mang đến cho em.”

“Vừa nãy em bảo đã nói chuyện với nhạc sĩ kia rồi, sau đó thì sao? Bàn bạc thế nào?”

Nhìn bản nhạc trong tay, Tần Thanh Trác rơi vào im lặng. Lúc ở trên xe anh đã nghĩ kỹ nên thương lượng chuyện này với Quý Trì như thế nào, nhưng bây giờ đối diện với bản nhạc trước mắt, dường như những ý nghĩ kia đều trở nên vô tác dụng.

Không nghe thấy Tần Thanh Trác trả lời, Quý Trì nói tiếp: “Trao đổi không suôn sẻ hả? Thanh Trác, hay chúng ta gọi cho Chu Tụng, em kể đầu đuôi câu chuyện cho anh ta, để anh ta xem nên xử lý thế nào?”

Rõ ràng ở cửa quán bar đã quyết định ném chuyện này cho Chu Tụng giải quyết, nhưng có lẽ vì nỗi buồn xen lẫn trong bản nhạc này quá lớn, nghĩ đến cảnh tượng mình chứng kiến trên tầng hai quán bar, Tần Thanh Trác không thể không xúc động, cũng không có cách nào thuyết phục mình giữ vững ý kiến ban đầu. Lại là một hồi im lặng ngắn ngủi, anh lên tiếng: “Tạm thời đừng để Chu Tụng tham gia, cứ để em xử lý đã.”

“Được rồi” Vẫn có thể nghe ra sự lo lắng trong giọng Quý Trì, hắn dừng một lát lại nói “Em chắc chắn không cần hả? Chuyện này nên giải quyết càng sớm càng tốt, kéo dài lâu quá khó tránh khỏi sẽ xuất hiện biến số. Dù sao Chu Tụng cũng là người đại diện chuyên nghiệp, có kinh nghiệm xử lý chuyện này hơn.”

“Ừm.” Tần Thanh Trác đáp “Em hiểu rõ.”

Cúp điện thoại, Tần Thanh Trác ngồi xuống sofa, lại lật xem hai bản nhạc nhiều lần.

Mấy phút sau, anh cầm lấy điện thoại của mình, tìm số Hạ Ỷ trong danh bạ rồi gọi đi.

Điện thoại kết nối, Tần Thanh Trác đứng lên khỏi ghế sofa, bước đến bên cửa sổ: “Alo, Hạ Ỷ, về nhà chưa? Nếu bây giờ em có thời gian, anh muốn nói chuyện với em về Giang Ngập.”

*

Lúc Giang Ngập đi lên tầng hai, Giang Bắc đang nằm trên sofa dùng chiếc điện thoại tồi tàn như từ mấy thế kỷ trước của em chơi trò rắn săn mồi.

Thấy Giang Ngập quay về, Giang Bắc rời mắt khỏi màn hình điện thoại trong chốc lát, nhìn cậu một cái tò mò hỏi: “Người kia là người nổi tiếng thật ạ? Sao anh lại quen biết người nổi tiếng?”

Giang Ngập không để ý tới cô bé, ngồi xuống bên kia sofa, ném điện thoại sang: “Gọi đồ ăn đi.”

Giang Bắc lập tức ném điện thoại cục gạch của mình sang một bên, hai giây sau “con rắn” trên màn hình đã đâm thẳng vào khung trò chơi chữ “game over” nhảy ra chiếm hết màn hình, nhấp nháy với tần suất cao.

Ngồi dậy cầm lấy điện thoại của Giang Ngập, cô bé thành thạo ấn mật khẩu mở app gọi đồ ăn ra. Cô đưa ngón tay lướt trên màn hình cực nhanh, lại hỏi: “Tại sao vừa rồi không cho chú ấy mời chúng ta một bữa?”

Không nhận được câu trả lời của Giang Ngập, cô tự nói tiếp: “Trông chú ấy rất giàu, chắc chắn sẽ mời chúng ra một bữa ngon.”

Giang Ngập rút một điếu trong hộp thuốc lá ra, dùng bật lửa đốt cháy, lúc này mới lên tiếng, thái độ chẳng tốt chút nào: “Em là ăn mày xin cơm à?”

Khoảnh khắc đầu lọc thuốc lá chạm vào môi, trong đầu cậu hiện lên vẻ mặt Tần Thanh Trác khi rút điếu thuốc ra khỏi kẽ ngón tay cậu. Cau mày, thoạt nhìn rất tức giận, nhưng vì khoảng cách gần nên cậu có thể thấy rõ sự thương hại chợt lóe lên trong ánh mắt kia.

Sự bực bội trong lòng sâu hơn, Giang Ngập gần như rít mạnh một hơi thuốc.

“Ăn chùa thì ngu sao không ăn.” Giang Bắc bĩu môi “Với lại chú ấy muốn mời anh mà.”

Giang Ngập vẫn phớt lờ cô, Giang Bắc không nhận được đáp án, sau khi đặt đồ ăn xong thì cầm điện thoại anh trai mình bắt đầu chơi Vương giả vinh diệu.

Giang Ngập chống cùi chỏ lên đùi, nửa người trên nghiêng về phía trước, im lặng rít từng hơi thuốc, từ đầu tới cuối không gạt đi được nỗi bực bội trong lòng.

Đúng rồi, một bữa cơm thôi mà, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, tại sao không nhận?

Ngoài ra, bức ảnh kia, rõ ràng mục đích ban đầu là lừa một khoản từ Tần Thanh Trác, nhưng tại sao khi Tần Thanh Trác bảo tăng giá cho bức ảnh đó mình lại không nhận?

Giang Ngập kéo gạt tàn thuốc ở giữa bàn tới, gõ tàn thuốc, ngay chính bản thân cậu cũng không biết đáp án của câu hỏi này.

Cậu dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại muốn yên tĩnh một lúc, nhưng đôi mắt kia lại chớp thời cơ hiện lên trong tâm trí.

Trong đó chứa đựng điều gì nhỉ, dường như dùng “Thương hại” để miêu tả lại không đúng cho lắm. Đó là một cảm xúc rất gần với thương hại, nhưng lại quá xa lạ, khiến cậu cực kỳ bài xích và kháng cự ngay khi nhìn rõ.

Đó rốt cuộc là cảm xúc gì? Tại sao lại khiến mình chán ghét như thế? Trong một thoáng, sâu thẳm tâm trí cậu chợt xuất hiện rất nhiều đôi mắt như bóng hình vụt qua…

Đó là chuyện cách đây bao lâu rồi? Trong nhà bừa bộn khắp nơi như một bãi chiến trường vừa bị cướp sạch, hàng xóm tầng trên tầng dưới vừa rồi còn đóng chặt cửa, không biết đã đẩy cửa ra vây xung quanh từ khi nào.

Đáng thương quá.”

“Mẹ góa con côi, đứa trẻ còn nhỏ như thế…”

“Đám khốn nạn này, mất lương tâm rồi.”


Khi chống đất đứng lên, khập khiễng bước tới đóng cửa, Giang Ngập đã nhìn ra cảm xúc trong mắt những người kia, cậu biết nó gọi là “Thương hại”.

Nhưng vừa nãy Tần Thanh Trác nhìn chằm chằm vào mình, cảm xúc trong đôi mắt kia có vẻ không giống lắm. Đó không phải là sự thương hại của kẻ trịch thượng không liên quan đến bản thân, mà là…

Cảm thông… ư?

Khoảnh khắc từ này nảy ra trong đầu, Giang Ngập đã mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm lớp da tường sắp sửa bung tróc ra, lung lay gần rơi trên trần nhà.

Mấy giây sau, cậu cảm thấy mình có vẻ buồn cười. Học sinh tiểu học à, mất nhiều thời gian như vậy, lại chỉ để tìm một từ gần nghĩa cho từ “Thương hại” này? Điên rồi đúng không, rảnh quá phải không?

Hút hết một điếu thuốc, nỗi bực bội lại không mảy may được xoa dịu, Giang Ngập phiền lòng dụi tắt điếu thuốc, lại lấy điếu còn sót lại trong hộp thuốc lá ra. Lần này chẳng những đôi mắt Tần Thanh Trác hiện lên trong đầu, mà ngay cả giọng nói của anh cũng vang lên bên tai…

Giờ nên xử lý bức ảnh kia thế nào, chính Giang Ngập cũng không thể đưa ra một đáp án khiến mình hài lòng. Cậu cúp điện thoại, Giang Bắc duỗi tay về phía cậu muốn lấy lại điện thoại tiếp tục chơi game, nhưng Giang Ngập đã cất điện thoại, không để ý tới em.

Kinh Mắt kiên nhẫn gọi lần thứ ba, điện thoại rung liên tục, Giang Ngập hơi bực bội nghe máy: “Alo?”

“Chú em, là anh lão Hoàng đây.” Giọng điệu của Kính Mắt rất thân thiện “Cậu cân nhắc chuyện bức ảnh kia thế nào rồi?”

“Chưa cân nhắc.” Giang Ngập nói với giọng lạnh lùng.

“Cảm thấy anh ra giá thấp quá đúng không? Nếu không cậu đưa ra một cái giá mong muốn đi, chúng ta thương lượng thêm?”

Nghe thấy thái độ của Kính Mắt rõ ràng ôn hòa hơn lần trước, Giang Ngập không nhịn được mỉa mai một câu: “Không phải trong tay anh có nhiều ảnh kiểu này, không thiếu bức của tôi sao?”

“Haiz, nói thật với cậu vậy, đúng là anh có rất nhiều ảnh tương tự, nhưng góc chụp thực sự không bằng bức của cậu. Đứng trên góc độ bạn bè, anh cảm thấy cậu tùy tiện bán đi thì tiếc lắm.”

Đứng trên góc độ bạn bè? Giang Ngập cười khẩy trong lòng. Giọng điệu giả dối và kinh tởm này của Kính Mắt khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn.

“Vả lại, mặc dù bức ảnh của cậu có góc chụp đẹp, nhưng độ phân giải hơn mờ, cầm bức ảnh này đi đàm phán với người của Quý Trì, căng hết cỡ cũng chỉ được mấy chục nghìn. Nhưng nếu bức ảnh trong tay hai chúng ta đặt chung với nhau thì có thể trực tiếp moi trực tiếp chuyện yêu đương của Quý Trì và trợ lý của hắn. Cầm đống ảnh này đi đàm phán với Quý Trì, chắc chắn có thể thương lượng được một khoản lớn. Tôi đảm bảo chia phần cuối cùng cậu sẽ không chịu thiệt đâu. Thế nào, gặp nhau nói chuyện chứ?”

“Tôi không rảnh.” Nói xong Giang Ngập chuẩn bị tắt điện thoại.

“Này, tôi đã hỏi nhân viên quán bar của cậu rồi, cậu đang trên tầng hai còn gì? Tôi đang ở tầng một quán bar, xuống nói chuyện đi. Nếu cậu không xuống, tôi sẽ lên tầng tìm cậu đấy?”

“Khỏi.” Giang Ngập nhíu mày “Đợi dưới đó đi.”

Cúp điện thoại, Giang Ngập tiếp tục bực bội hút điếu thuốc trong tay.

Ngay từ đầu cậu chưa từng nghĩ đến việc hợp tác với Kính Mắt, đến bây giờ cậu cũng không muốn bán bức ảnh trong tay cho y.

Ảnh chụp của Quý Trì và trợ lý đã có thể khiến Kính Mắt vọng tưởng “thương lượng được một khoản lớn”, nếu bị y phát hiện bức ảnh trong tay mình là Quý Trì và Tần Thanh Trác, y không mừng như điên mới lạ?

Hút xong thuốc, Giang Ngập cất điện thoại, dụi tắt đốm lửa trong gạt tàn thuốc rồi đứng dậy đi xuống tầng.