Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Sao Phương Nam

Chương 2: Đến khám bệnh tại nhà (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh trăng hôm nay rất rõ, chiếu đốm nhỏ xuống đường. Úc Nam Tinh ngồi trong xe ngựa, bấm tay tính thời gian… Đã qua giờ Tý, cũng là mùng tám tháng bảy, đây là ngày giỗ của mẫu thân, cũng là sinh nhật hai mươi tuổi của y.

Úc gia ở An Thành, Huy Châu, vốn là y học thế gia, thuộc vọng tộc danh môn ở địa phương, năm xưa có chút thế lực, không muốn đi tới đỉnh cao, nếu thịnh vượng đỉnh cao tất sẽ suy tàn, gia cảnh khốn đốn, từ đó về sau, đời này không bằng đời trước, truyền tới đời phụ thân của Úc Nam Tinh, lại chỉ còn chỗ dựa là một y quán nho nhỏ, để lại một mình ông ngồi ở đó, khám cho dân chúng những bệnh nhẹ như đau đầu, cảm sốt, kiếm ít tiền tạm đủ sống qua ngày.

Phụ thân của Úc Nam Tinh, Úc Vân Hải thuở nhỏ đã đọc đủ thi thư, là người rất có tài văn chương, chỉ là thường coi trọng chuyện lễ giáo, nên khó tránh khỏi sẽ có chút cổ hủ không thay đổi. Thân mẫu của Úc Nam Tinh là Kỷ thị, khiêm tốn, nhu thuận, ôn hòa, lương thiện, đoan trang nhã nhặn, sau khi xuất giá, hai phu thê tình sâu nghĩa nặng, quan tâm lẫn nhau, dù cuộc sống chưa tới giàu sang phú quý, nhưng cũng bình an vui vẻ, có một hương vị khác.

Năm Nguyên An thứ mười ba, thoáng cái đã vào tháng bảy, mặt trời đỏ rực nhô lên cao thiêu đốt vạn vật, chỉ có một gốc cây đại diệp dành dành trong đình viện Úc trạch, cành lá xum xuê, thổi ra từng đợt gió mát mẻ. Lúc này Kỷ thị đã mang thai được chín tháng, Úc Vân Hải mới làm cha, khó tránh khỏi vừa phấn khích vừa sốt sắng.

Để đón thê tử lâm bồn, ông đã sớm sắp xếp phòng sinh ổn thỏa, dụng cụ thùng chậu, sâm dược đường đỏ, đầy đủ mọi thứ, chất đầy trong phòng, thậm chí còn tìm đến tận bốn bà đỡ phụ trách đỡ đẻ.

Úc Vân Hải vốn là đại phu, dù không thông thạo bệnh phụ khoa, nhưng cũng hiểu được chút ít. Chỉ là thời đại lễ giáo, nam nữ đại phòng, thụ thụ bất thân, dù là đại phu, cũng có cách nói “Thà chữa mười người đàn ông, không chữa một người phụ nữ”, vả lại nơi nữ nhân sinh con, khí bẩn dày đặc, bị cho rằng có rất nhiều thứ không sạch, đặc biệt kiêng kỵ nam tử ra vào, để tránh nhiễm tai ương.

Úc Vân Hải cân nhắc nhiều lần, vẫn quyết định giao phó chuyện sinh nở của Kỷ thị cho mấy bà đỡ, còn bản thân thì đợi bên ngoài phòng sinh, đi tới đi lui, không biết đã giẫm lên bao nhiêu hoa cỏ.

Chỉ là đợi một lần, đã đợi suốt một ngày một đêm. Nước ối của Kỷ thị đã vỡ, vị trí bào thai bị lệch, bà bị giày vò đến mức chết đi sống lại, vẫn luôn cứ không được giải thoát.

Tiếng hét tan nát cõi lòng giống như một con dao nhọn, toàn bộ xuyên vào trong lòng Úc Vân Hải, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của ông như một mảng máu thịt lẫn lộn.

Mắt thấy giọng Kỷ thị hét càng ngày càng yếu, sợ là đã bước một chân vào cửa địa ngục, rốt cuộc Úc Vân Hải bất chấp mọi thứ, lập tức đẩy cửa xông vào.

Kỷ thị đã hấp hối trên giường sinh, huyết sắc trên mặt đã mất hết, còn tái nhợt hơn mặt giấy. Lúc này, cho dù là đại phu có kinh nghiệm đi chăng nữa, nhìn thấy tình cảnh này, cũng khó có thể giữ bình tĩnh. Huống chi vị trước mắt này là thê tử kết tóc của ông, mẫu thân của hài tử chưa ra đời mà đã đứng bên vực thẳm, một thân hai mạng, dù là cấm kỵ của thiên đại, Úc Vân Hải cũng phải kiên trì chống chọi.

Bà đã uống liền mấy chén thuốc giục sinh, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu sinh con, trong tình thế cấp bách, ông dùng rượu mạnh vọt tay, dứt khoát thăm dò cửa sinh, định xoay người đứa trẻ, sau một phen lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng kéo nhi tử ra, không ngờ Kỷ thị lại không ngừng chảy máu, đã thử qua đủ biện pháp, nhưng vẫn không thể cứu vãn, bỏ lại hai cha con ông, buông bỏ thế gian.

Kỷ thị vừa đi, Úc trạch giống như bị rút cạn sinh mệnh, mắt thường có thể thấy được sự tiêu điều. Lưu thẩm ở phòng bếp, đau lòng tiểu thiếu gia vừa mới sinh ra đã không có mẹ, tốt bụng đón đường muội của bà ấy ở nông thôn lên cho bú, một ngụm sữa một ngụm cháo, xem như miễn cưỡng nuôi nấng đứa bé.

Từ đó về sau, cuộc sống của Úc Vân Hải càng như một mảng u tối. Sinh thần của nhi tử trở thành ngày giỗ của thê tử, ông không nỡ giận chó đánh mèo với nhi tử, nên điên cuồng trừng phạt bản thân. Đáng tiếc ông hành nghề y nhiều năm, chữa bệnh cho vô số người, kết quả lại không cứu được người trong lòng của mình. Nỗi đau tang thê khiến ông buồn bực sầu não, suốt ngày mượn rượu giải sầu, cứ như một cái xác không hồn suốt năm năm, tích tụ thành bệnh, cuối cùng ngã xuống.

Trên giường bệnh, Úc Vân Hải tự biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa nên gọi nhi tử đến bên cạnh, thấy y yếu ớt nhỏ gầy, đột nhiên nhớ ra, bây giờ y đã năm tuổi, ngoại trừ nhũ danh “Khang nhi”, ngay cả một cái tên đứng đắn cũng không có.

Ông tràn đầy áy náy nắm tay nhi tử, nhớ lại Kỷ thị từng nói bà chỉ thích họ thiên nam tinh*: “Cành lá thanh tú, hoa nở âm thầm, tên lại dễ nghe…”

(*) Một họ thực vật một lá mầm, trong đó hoa của chúng được sinh ra theo một kiểu cụm hoa được gọi là bông mo. Tiếng Việt là họ Ráy.

Vì thế ông gắng gượng đứng dậy, gọi Uông bá và Lưu thẩm đã đi theo ông nhiều năm đến, phân phó giấy bút, viết từng nét ra ba chữ “Úc Nam Tinh”, chỉ cho làm tên của nhi tử, lại gắng sức viết thêm một bức thư dài, run rẩy gói thư thật kỹ, mở miệng nói: “Cả đời này của ta, có lẽ đến đây là hết, nhưng kiếp này, ta sống thật thất bại, trên thẹn với tổ tông, dưới lại tiếc nuối với thê tử đã mất, lần này ta đi, có lẽ sẽ được giải thoát, nhưng e là lại liên lụy Khang nhi phải chịu khổ theo.”

Uông bá và Lưu thẩm rưng rưng nước mắt đồng loạt quỳ xuống, nghe Úc Vân Hải thở dài nói: “Hai vị đã đi theo ta nhiều năm, sớm đã là thân nhân của Úc gia ta, đợi sau khi ta chết, kính xin hai vị làm phiền bán tòa trạch này đi, trả lại nợ nần những năm gần đây ở bên ngoài, phần còn lại, hai người cứ lấy chia đi, sau này về quê làm ruộng, mua mảnh đất an dưỡng tuổi già, cũng không uổng công mấy năm nay theo ta chịu khổ vất vả. Chỉ là còn một chuyện, cần phải xin hai vị giúp đỡ, khụ… khụ…”

Úc Vân Hải ho đến mức toàn thân run rẩy, lúc này mới nói tiếp: “Trước kia ta có một bạn thâm giao, mở y quán ở Hấp Châu, rất có danh tiếng ở địa phương, người này họ Trình, tên Bác Hâm, là người hào phóng trọng nghĩa. Mong hai vị nhất định nghĩ cách dẫn Khang nhi đi, cầm phong thư này của ta, giao tận tay cho Trình y sư, xin ông ấy nhận Khang nhi làm đồ đệ. Trên dưới Úc gia ta, bây giờ chỉ còn lại một huyết mạch này, kính xin Uông bá và Lưu thẩm có tấm lòng Bồ Tát, lại giúp đỡ chăm sóc nó đoạn đường này…”

Nói tới đây, sức lực Úc Vân Hải đã không còn nữa, hai mắt Lưu thẩm đỏ hoe ôm Nam Tinh ngồi phịch xuống đất, khóc không thành tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »