Chương 22: CHIẾC ÁO MỚI CỦA HOÀNG ĐẾ [1]

Diêu Khởi Vân giúp cô thu dọn bữa tiệc đến đêm khuya, trong khi Tư Đồ Quyết cũng không đi tìm cậu “tâm sự” thẳng thắn. Thấy dưới lầu không động tĩnh gì cô mới nhắn tin cho cậu: “Anh đừng nghe mẹ em, những gì bọn họ nói không có đâu.”

Đợi lâu sau cậu mới trả lời một câu: “Không sao. Mệt rồi, nhanh ngủ đi, ngủ ngon.”

Tư Đồ Quyết nhìn tin nhắn ngắn ngủi này đã thấy bất an, càng thêm thất vọng.

Kỳ thật cô thà Diêu Khởi Vân tỏ ra bất mãn, thậm chí giận dỗi cô cũng tốt. Nếu cậu nghi ngờ, cô tình nguyện giải thích, thậm chí có thể móc cả trái tim ra cho cậu xem. Hoặc cậu buồn rầu cũng chẳng sao, ít nhất như vậy còn có nghĩa cậu quan tâm cô. Nhưng cậu lại không như vậy, cậu dùng cách tránh né lặng lẽ để xua tan sự xúc động nóng lòng muốn giải thích của cô.

Vài ngày sau đó, Diêu Khởi Vân vẫn giữ dáng vẻ như cũ, mọi cử chỉ hành động đều không khác thường, một tí dáng vẻ tức giận cũng không có, bất kể ở nhà hay ở chỗ chỉ có hai người, đối xử với Tư Đồ Quyết cũng vẫn quan tâm như mọi khi, ngay cả buổi sáng cũng không quên mang một phần ăn sáng cho cô, cứ như “cuộc gặp thông thường” buổi tối hôm đó dường như không liên quan gì đến cậu.

Tuy nhiên, dù vẻ ngoài của cậu có thể gạt hết tất cả người trên thế giới thì sao có thể qua mặt Tư Đồ Quyết được? Tư Đồ Quyết quá hiểu Diêu Khởi Vân, cô giống như vật kí sinh ẩn bên trong vẻ ngoài, ăn sâu vào trong máu cậu, đã ẩn náu ngày tháng lâu dài, dễ dàng hiểu rõ sự bất an dè dặt và sự không đồng nhất trong biểu hiện và suy nghĩ của cậu. Cậu càng giả vờ như không vướng bận, mọi chuyện bình thường, thì càng chứng tỏ trong lòng cậu đang có vấn đề.

Trong những ngày này, cô cố ý đối nghịch với cậu ở từng chút chuyện nhỏ trong cuộc sống, cố tình khıêυ khí©h cậu. Nếu là ngày xưa, cậu không đấu võ mồm với cô thì cũng sẽ “trừng trị một chút”, nếu không dung túng nuông chiều cô thì rồi hai người ồn ào ầm ĩ cũng sẽ qua. Nhưng hôm nay cậu luôn nhẫn nại, luôn luôn nhường nhịn, bất kể cô quá đáng thế nào, phiền phức bao nhiêu, cậu cũng ở trước mặt cô duy trì sự khiêm nhường, thân thiện ở mức lớn nhất, điều này khiến Tư Đồ Quyết cảm thấy được sự bất hoà và xa lánh khó hiểu.

Lí do cậu “vội” càng ngày càng nhiều, lí do không đợi cô càng ngày càng phong phú, nào là có bài kiểm tra, làm thí nghiệm, luận văn… dù sao cũng không thể chống lại, dù sao… nghe có vẻ đều quan trọng hơn việc ở cạnh cô. Lúc này Ngô Giang đã thanh toán hết nợ nần với Tư Đồ Quyết, nhưng Tư Đồ Quyết lại lừa Diêu Khởi Vân là thẻ cơm của mình không có tiền, muốn đợi cơm trưa của cậu. Vừa nghe thấy thế, cậu lại lặng lẽ đem thẻ cơm và tiền tiêu trong vòng một tuần của mình đặt trên bàn trang điểm trong phòng cô.

Thời điểm nhìn thấy chiếc thẻ cơm kia, Tư Đồ Quyết đã bị cậu làm cho nổi điên lên rồi, con giun xéo mãi cũng oằn, không thể nhịn được nữa, cô cầm chiếc thẻ cơm kia đến thẳng viện y học lâm sàng, kéo Diêu Khởi Vân đang làm thực nghiệm bệnh lý học từ trong phòng thực nghiệm ra. Diêu Khởi Vân sao mà không hiểu tính tình cô, nếu cậu không ngoan ngoãn nói rõ ràng, chắc chắn cô có thể ở trước mặt tất cả những người trong phòng thực nghiệm nói ra tất cả những gì muốn nói.

Bọn họ đi đến hòn non bộ phía sau toà nhà thực nghiệm thì dừng lại.

Diêu Khởi Vân lắc lắc đầu: “Em nổi nóng rồi, có chuyện gì không thể về nhà hẵng nói sao?”

Tư Đồ Quyết không lắm lời: “Hãy chấm dứt việc đó đi, Diêu Khởi Vân, anh là đồ dối trá, trong lòng anh không thoải mái thì nói đi, trước mặt em còn giả vờ gì chứ?”

Cậu cười gượng ngồi lên bề mặt đá vây quanh hòn non bộ: “A Quyết, em làm gì vậy? Anh không có gì không thoải mái cả, từ đâu mà em lại nói lên như vậy!”

“Anh nói dối!”

“Xem như anh mở rộng tầm mắt rồi, lẽ nào em mong trong lòng anh không thoải mái thì em mới vui vẻ, đạo lý gì vậy?”

Tư Đồ Quyết tức nổ đom đóm mắt: “Được, anh hãy ở trước mặt em thề với trời đi, nói rằng anh tuyệt không để ý chuyện ngày hôm đó.”

“Thề là việc không phải hao phí gì cả, lại không khó gì, anh nói rồi thì em sẽ tin sao?” Diêu Khởi Vân không đồng ý.

“Đúng, anh nói thì em sẽ tin là thật, nếu ngay cả lời thề cũng là giả, vậy thì em thật sự nhìn lầm anh rồi, phạt em mù hai mắt cũng được.”

Cô đợi cậu nói, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói, chỉ suy nghĩ, rồi cúi đầu chậm rãi nói: “Em cần gì phải nói những lời này để ép anh. Coi như trong lòng anh có gì đó không thoải mái, vậy có ý nghĩa sao?”

Tư Đồ Quyết khó có thể tin, cô liền nói: “Em và Ngô Giang chỉ là bạn tốt, anh ấy không có ý gì với em cả, em thì lại càng không có gì với anh ấy. Người khác có thể hiểu lầm, lẽ nào ngay cả anh cũng không hiểu hay sao?”

“Đương nhiên anh hiểu.” Giọng nói của Diêu Khởi Vân vẫn bình thản như cũ: “Không chỉ anh, có thể ngay cả mẹ em cũng đều hiểu, e rằng hiểu lầm chỉ có bố mẹ của Ngô Giang thôi… A Quyết, không phải anh giận gì em, em không sai, nếu anh giận lây sang em thì thật không đúng. Nhưng, mẹ em là người tinh tế vô cùng, những lời ngày hôm đó, cô ấy hoàn toàn có thể đóng cửa nói chuyện riêng với em, nhưng vì sao cô ấy lại ở ngay trước mặt mọi người nói ra, em vẫn chưa hiểu sao, chính là mẹ em muốn nói với anh đấy thôi. Cô ấy sợ anh vẫn chưa tỉnh ngộ nên mới một lần nữa ngăn ngừa anh thôi, cô ấy muốn thứ tình cảm kia của anh phải chết hoàn toàn, giữa anh và em hoàn toàn không thể được, dù là một chút nhỏ nhoi cũng không thể được.”

Tư Đồ Quyết nghe vậy nhất thời bất động, thái độ và cách đối nhân xử thế của bà cô biết rõ, chỉ cần cô suy nghĩ sâu xa một chút đã có thể phát hiện khả năng mà Diêu Khởi Vân nói là thật. Cậu sáng suốt hơn cô nên nhận ra được điều này, đó không phải vì cô ngốc, mà vì tình cảnh của cậu ép cậu phải nhạy cảm thôi.

“Mẹ em là mẹ em, chúng ta mặc kệ mẹ đi.” Tư Đồ Quyết ngồi xuống cạnh Diêu Khởi Vân, khẩn khoản nhìn cậu.

“Anh cũng muốn mặc kệ. Em không biết đâu, đã có lúc anh tự an ủi mình, tưởng tượng mẹ em là một người xấu, cản trở mọi đường, như thế anh có thể có vài giây dễ chịu một chút. Nhưng thực tế mẹ em một chút cũng không phải là người xấu, anh có thể nhận ra ngay lúc bắt đầu cô ấy đã không tán thành việc anh đến nhà này, sở dĩ sau này không nói gì nữa vì cô ấy để ý đến cảm nhận của bố em, những năm nay cô ấy đã rất khách khí và khoan dung với anh rồi, anh rất cảm kích cô ấy. Nhưng lời hôm đó cô ấy nói rất đúng, A Quyết, nếu anh có một cô con gái giống như em, anh cũng lựa chọn giống mẹ em thôi, anh thành thực muốn con gái mình có thể tìm được một gia đình vững chắc, môn đăng hộ đối, lấy cho nó một người chồng xứng đôi và hoà hợp như em với Ngô Giang vậy, yên ổn sống hết cả cuộc đời, mà không phải với một người nghèo khó, hai bàn tay trắng, ăn nhờ ở đậu, mỗi một đồng tiền, một bữa ăn đều dựa vào người khác.”

“Nhưng em tình nguyện ở cùng anh, em cảm thấy như thế này rất tốt rồi.” Tư Đồ Quyết nghẹn ngào nói.

“Vấn đề là anh cảm thấy như thế không tốt!” Diêu Khởi Vân không ngừng lại tiếp thu lời cô, lời lẽ sắc sảo cậu chưa từng nói khiến Tư Đồ Quyết kinh hoàng: “A Quyết, em giống như một miếng ngọc quí báu vô cùng, rất trong suốt, rất đẹp, khiến cho người ta yêu thích không muốn buông ra. Đúng, anh đã động lòng, anh là người thô tục, nhìn thấy vật đẹp thì không khống chế được muốn có nó. Nhưng anh không dám giữ nó trong lòng bàn tay mình vì anh sợ nó sẽ vỡ, sợ không có cách nào tìm được nơi đặt nó, trân trọng nó, càng sợ tất cả mọi người, trong đó có anh, cho rằng anh không xứng có được nó. Dù anh có thể vượt qua muôn vàn khó khăn để giữ nó bên cạnh, thì cũng chỉ ngày ngày lo sợ, anh cảm thấy mình giống như một tên trộm vậy.”

“Anh đã trộm gì chứ, lẽ nào em không làm chủ được cuộc đời mình sao?”

Đằng sau làn nước mắt trong suốt của Tư Đồ Quyết đều là sự mong đợi. Cô gái cậu khát vọng có tấm lòng son sắc trong sáng vô tư, Khởi Vân không nghi ngờ vào thời khắc này chỉ cần cậu gật đầu là cô có thể cùng cậu đi đến chân trời góc bể. Nhưng chân trời góc bể ở đâu? Chẳng phải nó còn vô biên vô hạn hơn hiện thực xám xịt này?

“Em có thể làm chủ cuộc đời mình, nhưng anh được không? Ơn nghĩa của bố mẹ em cả cuộc đời này anh cũng không thể trả hết, em không cảm thấy họ đã nuôi lớn anh mà anh lại làm tổn thương tâm ý của họ, đánh cắp cô con gái bảo bối đáng quí nhất của họ, như vậy còn vô liêm sỉ hơn cả trộm cướp không? Quá đẹp không phải là lỗi của ngọc, lo lắng mất đi cũng không phải là lỗi của người nghèo khó, lỗi lầm chính là không nên ở cạnh nhau. Chuyện trước kia đều tại anh, chi bằng nhân lúc, nhân lúc…”

Cậu cố gắng nói ra nhưng vài lần vẫn không thể nói ra câu này, Tư Đồ Quyết thay cậu nói tiếp.

“Nhân lúc anh vẫn còn chưa yêu em đến thế, nhân lúc anh còn chưa nói ra câu đó, nhân lúc anh vẫn còn chưa làm việc gì phải chịu trách nhiệm, chúng ta cứ như vậy quên đi, đúng không?”

Diêu Khởi Vân khó khăn rời mắt đi, cậu không dám nhìn thẳng vào nước mắt và nỗi buồn của cô. Cô đã nói câu mà cậu có cắn răng một nghìn lần cũng không thể nói ra, nói chính xác những gì cậu muốn nói, nhưng vì sao khi nghe những lời như vậy lại khiến cậu kinh sợ đến thế?

Cậu đã nhiều lần tự khuyên chính mình, không có sự từ bỏ nào mà không đau đớn, ngươi đang làm đúng, làm đúng, cô ấy rồi sẽ tốt thôi!

“Diêu Khởi Vân, anh đừng dùng lời quang minh chính đại để che dấu một con người nhát gan trong anh, anh không xứng với em không phải vì anh không chăm sóc được một miếng ngọc mà vì ngay cả dũng khí tranh giành nó anh cũng không có, chỉ có thể như con rùa rụt đầu trong mai oán hận. Nếu anh cứ như vậy, anh không có tư cách có được bất cứ cái gì tốt cả, cả một đời này đã định trước là người nghèo, từ trong ra ngoài đều nghèo. Em chúc anh hai bàn tay trắng tự ti đến già!”

Tư Đồ Quyết lau khô nước mắt bỏ đi, mãi đến khi hình dáng cô hoàn toàn biến mất, Diêu Khởi Vân mới phát hiện hai tay mình đã nắm chặt lại, giống như chỉ cần buông lỏng một chút sẽ phá vỡ lý trí, sẽ lập tức chạy đi kéo cô lại, giữ chặt cô. Cậu bỏ găng tay cao su ra, vất mạnh lên hòn non bộ, một lúc sau mới chậm rãi nhặt chúng lại, hít thở thật sâu, trở về phòng thực nghiệm, tỉ mỉ làm hết những việc nên làm.

Diêu Khởi Vân không đoán sai, Tư Đồ Quyết đương nhiên “rồi sẽ tốt”, cô chưa bao giờ là một người gặp phải chuyện không vui thì đóng chặt cửa khóc lóc. Cô có vô số bạn bè, rất nhiều hoạt động, các cuộc hẹn đi không hết. Nỗi buồn trong nháy mắt có thể bị tính cách vui vẻ của cô làm bốc hơi không còn chút dấu vết.

Cô vui vẻ đi chơi, khi về nhà cũng vẫn nói chuyện vui cười trên bàn ăn, làm nũng với bố mẹ, khi nhàn rỗi sẽ buôn điện thoại với bạn học đến khuya, cuối tuần nếu không rời khỏi gường thì cũng hẹn mấy bạn gái đi dạo phố. Lịch học của cô được sắp xếp hoàn toàn không cùng với Diêu Khởi Vân, rõ ràng hai người vẫn thường gϊếŧ thời gian trong thư viện, nhưng một toà nhà to như vậy sao có thể dễ dàng ngẫu nhiên gặp nhau. Bỗng nhiên Khởi Vân cảm thấy thực ra Tư Đồ Quyết không phải cố ý thay đổi, giống như cách sống trước nay của cô vẫn vậy, chẳng qua trước nay cô luôn có cách sắp xếp thời gian và tạo ra cơ hội mới khiến cậu cảm thấy cô có mặt khắp nơi.

Người cô đơn xưa nay là cậu chứ không phải Tư Đồ Quyết, “con người vướng víu” của cô ấy chẳng qua chỉ vì nhân nhượng sự lạnh lùng của cậu nên mới thế.

Buổi tối trước khi đi ngủ, không có người nhắn tin cho cậu chỉ để nói những lời vô nghĩa nữa. Trước kia cậu luôn cảm thấy phiền phức và buồn cười, nhưng hiện giờ không ngủ được cậu lại lật tới lật lui cái điện thoại, nghi ngờ nó sẽ không chịu nổi sự im lặng của chính mình mà chết sớm mất.

Lúc ăn cơm, cậu cũng không cần vì cái nháy mắt kì dị của cô mà lo lắng, hiển nhiên cũng không có người lén lút đá chân cậu nữa. Một lần, cậu phát hiện cẳng chân mình bị mũi chân nhỏ chạm vào, cậu liền giống như hòn đá nhỏ rơi vào hồ nước tĩnh lặng, bập bềnh không tự chủ được, nhưng khi trái tim cậu đang loạn nhịp, nhìn sang thấy Tư Đồ Quyết vẫn thần sắc như thường, ngay sau đó thì nghe thấy câu “Xin lỗi”, hoá ra là chú Tư Đồ bắt chéo chân quá cao.

Chỉ cần bố mẹ không ở nhà ăn cơm, Tư Đồ Quyết đều giải quyết bữa tối ở ngoài, không cần để ý đến ai, cô Diêu nấu những món mà cô không thích ăn, có thể chịu nổi cô ấy sao? Về chuyện trong tay không có tiền và cần giúp đỡ chỉ là chuyện cười, bất kể Ngô Giang mượn tiền cô thế nào, cô chỉ cần ở trước mặt bố mẹ làm nũng, nói là ngắm được bộ quần áo rất đẹp, ông Tư Đồ và Tiết Thiểu Bình lại quở trách, nhưng làm sao mà không thể cho cô tiền?

Còn có… Khi cậu chuyên tâm đọc sách, cô liền trêu đùa, hôn cậu như chuồn chuồn lướt nước; khi điều hoà hỏng, mặt đầy mồ hôi, trò đùa quái đản của cô là ôm chằm lấy cậu; những lời ngọt ngào cằn nhằn lải nhải trên miệng của cô – tất cả những điều này đều không còn nữa, cho dù có tái diễn thì đối tượng kia cũng không phải là cậu.

Kì nghỉ hè năm hai đến rất nhanh, theo sự sắp xếp của Tư Đồ Cửu An, Diêu Khởi Vân vào Cửu An Đường thực tập. Tư Đồ Quyết thì không chịu sự đày đoạ này, cô nói cả một đời người ít nhất phải làm việc ba mươi năm, sau này khắc có cơ hội làm việc vất vả, hà tất phải nóng lòng ngay hiện tại làm gì.

Vừa mới tiếp xúc với công việc của công ty, quả thật không đơn giản, mãi đến khi Diêu Khởi Vân thích ứng công việc rồi, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mong muốn nói chuyện với A Quyết, dù cụ thể nói gì cậu cũng không biết, chỉ là cậu bị thôi thúc, hoảng sợ không biết nên làm thế nào. Cậu giống như người cực khát nước nghĩ đến một cốc nước, dù bạn nói trong nước có chất độc thủng ruột, cậu cũng sẽ kêu gào muốn uống cạn cốc, chỉ cần nó xuất hiện ở ngay trước mặt cậu.

Đến khi cậu hạ quyết tâm đi gõ cửa phòng cô thì mới biết cô đã nhận lời mời của Tiểu Căn, cùng một đám học sinh đi chơi về nhà Tiểu Căn ở vùng núi, lúc này vừa đi rồi, và đi luôn tám ngày.

Khi Tư Đồ Quyết trở về mang theo một ba lô các đồ vùng núi, những thứ này không lạ gì với Diêu Khởi Vân, cô cũng không định chia cho cậu, nếu tìm phải tìm người chung chí hướng ấy. Ngô Giang đã ra vào nhà Tư Đồ quen thuộc rồi, mấy lần Diêu Khởi Vân từ công ty về nhà nhìn thấy hai người họ đang cùng nghiên cứu cái l*иg tre đựng dế mèn, đầu đυ.ng phải nhau. Cậu về phòng, nhắm mắt làm ngơ, đờ đẫn ngồi xem sách một hồi lâu, sau nhịn không được lại mở cửa đi ra thì kinh ngạc thấy bọn họ đã chuyển chiến trường lên phòng cô trên lầu, một hai lần còn đóng chặt cửa.

Cô Diêu lẩm bẩm với cậu rằng thanh niên bây giờ hư không tưởng nổi. Diêu Khởi Vân rất ghét nghe những lời này, buồn bực bỏ đi không đáp lời, nhưng ngay cả khi chú Tư Đồ ở nhà nhìn thấy những điều này cũng vẫn ở trong phòng khách điềm tĩnh đọc báo, giống như trước mắt ông căn bản không có chuyện gì “không hợp” xảy ra.

Khởi Vân đành phải nghĩ ra cách đi gõ cửa phòng cô.

“A Quyết, ăn cơm thôi.”

“A Quyết, mẹ em hỏi em có muốn xuống lầu ăn súp không?”

“A Quyết, báo tối qua có ở trong đó không?”

“A Quyết, cho anh mượn kim từ điển của em một chút.”

Mới đầu cô còn lạnh nhạt đáp ứng cậu, sau này ngay cả ý định mở cửa cũng không có, coi cậu như trong suốt, cậu giống như con tò te đứng ngoài cửa, thi thoảng nghe thấy tiếng cười đùa nho nhỏ của hai người.

Ai mà không quí trọng danh dự của mình? Diêu Khởi Vân lại đặc biệt là người như thế, giống như con chim quí trọng bộ lông vũ duy nhất che đậy cơ thể của nó. Nhưng nếu bên trong xá© ŧᏂịŧ chỉ là sự trống rỗng thì cậu còn cần danh dự làm gì?

Cậu cũng nghĩ Ngô Giang và cô chỉ là “anh em”, là bạn bè, tuyệt không thể phát sinh tình cảm. Nhưng cậu dựa vào cái gì mà kết luận như vậy, hai người trong một phòng, phong nhã hào hoa, trai tài gái sắc, sao lại không thể bỗng nhiên động lòng? Dù trong lòng họ đều đã có người khác, nhưng ai lại biết có thể xảy ra chuyện một lúc nhất thời mê đắm, đầu óc mơ màng.

Khi Khởi Vân muốn vạch rõ giới hạn với Tư Đồ Quyết, giữ trọn cho nhau, cậu cũng đã từng nghĩ qua chuyện “mê đắm” này, nhưng hôm nay cậu lại sợ từ này, khi cô từ tình cảm mãnh liệt đã tỉnh táo lại thì cậu vẫn còn khốn khổ không cách nào thoát ra được, sự ý thức này khiến chân tay cậu lạnh toát. Cậu biết hiện giờ nhìn mình rất ti tiện, không trách được cô coi thường, nhưng tật xấu lớn nhất của con người không phải ở chỗ tin tưởng và không ngừng theo đuổi kết quả mình cho là đúng, mà chính là sau khi thực hiện rồi lại phát hiện kết quả kia rất xa với những gì mình có thể chấp nhận.

Cô Diêu cũng nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ của cháu mình và Tư Đồ Quyết, nhận ra tâm trạng đi xuống tận cùng của cậu. Khởi Vân và Tư Đồ Quyết chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trước mặt bất kì ai, cô Diêu đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng bà không phải là kẻ ngốc, sự giả vờ của bọn họ có thể giấu diếm Tiết Thiểu Bình thông minh bận rộn, nhưng sao có thể ở trước mặt bà cô già giúp việc này giấu diếm được. Trong mắt bà, Tư Đồ Quyết là một cô gái con nhà giàu hoàn toàn không có định kiến, có lẽ còn có chút lẳиɠ ɭơ, Khởi Vân ngốc nghếch lại nhảy vào mê hồn trận của cô ta, điều này thật khiến bà đau lòng.

Sau khi Tư Đồ Cửu An cũng ra ngoài, dưới lầu chỉ còn lại bà cô và Diêu Khởi Vân với tâm trạng buồn bã đang cố gắng che đậy. Cô Diêu đi đến phòng của cháu, thay cậu lau sàn, chỉ thấy cậu vô cảm ngồi đó, tay cầm quyển từ điển lật tới lật lui. Người cô thấy thế liền chống cây lau nhà, quay đầu đóng cửa phòng.

“Cháu nhìn bộ dạng như mất hồn của cháu đi. Con nha đầu Tư Đồ Quyết ngoài khuôn mặt dễ nhìn ra thì có gì đang để cháu phải như thế này?”

“Cô à, cô nói những lời này làm gì ạ?” Diêu Khởi Vân nhíu mày nói. Cậu thậm chí cũng không phủ nhận và giải thích nữa.

Cô Diêu ngồi ở mép giường cậu: “Khởi Vân, cháu đã chịu khổ nhiều rồi, không dễ dàng mới có ngày hôm nay, cháu càng phải trân trọng hơn nữa, không thể để mặc mình suy nghĩ lung tung. Đạo lý lớn cô không thể nói, nhưng cô muốn nói với cháu tình tiết khuê nữ nhà đại gia đêm hôm gặp thư sinh nghèo trong phim được biên tập ra chỉ để lừa gạt người thôi, cháu đừng mơ mộng như vậy, con gái chân chính đứng đắn sẽ không như thế, nếu cháu thật sự gặp cảnh đó cũng đừng quên rằng: đêm nay cô ta đến tìm cháu thì ngày mai cô ta cũng có thể ngủ cạnh người khác.”

Máu toàn thân Diêu Khởi Vân trào dâng, cậu ném đồ trong tay đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, sợ kinh động đến người trên lầu nên thấp giọng, gằn từng chữ nói: “Cô à, cô nói cháu thế nào cũng được, nhưng em ấy không phải người như thế, có những lời không thể tuỳ tiện nói được.”

“Được, cô không tuỳ tiện nói nữa, cứ coi như nó là một đứa trẻ ngoan đi. Đạo lý “Tề đại phi ngẫu”[2] người nông dân như ta cũng hiểu, cháu đọc nhiều sách như vậy lẽ nào không hiểu? Lời của mẹ nó hôm ấy cháu cũng nghe rồi, Khởi Vân, cháu rất thông minh, không thể không nghe ra ý của bà ấy. Các cháu thật sự muốn bưng bít cùng nhau, nhưng giấu diếm không được lâu đâu. Sau khi mẹ nó biết chuyện của các cháu thì sẽ như thế nào với cháu, cháu đã nghĩ chưa? Tư Đồ Quyết là khuê nữ nhà người ta, dù sai thế nào thì cũng là máu thịt của bà ấy, còn cháu, cháu là gì trong cái nhà này? Nếu bọn họ nhẫn tâm, trong nháy mắt cháu sẽ mất hết tất cả, cái gì cũng không có, cháu mới học đại học hai năm, vốn căn bản còn chưa tốt, lẽ nào cháu muốn trở lại như trước đây? Trong mắt cô Diêu chất chứa lo âu.

Diêu Khởi Vân lạnh lùng nói: “Vợ chồng chú Tư Đồ đối với cháu như thế nào cháu rõ hơn ai hết. Cháu sẽ báo đáp ơn nghĩa nhà Tư Đồ, làm trâu làm ngựa cũng có thể, đợi khi cháu tốt nghiệp rồi cháu sẽ có thể làm tất cả, để họ an hưởng tuổi già, đồng thời, cháu cũng có thể đối xử tốt với A Quyết.”

Cô Diêu chỉ cười lạnh một tiếng, đều là người một nhà, huyết thống tương liên, sự mỉa mai của bà cũng giống Diêu Khởi Vân: “Nói như vậy cháu thật giống như mẹ nó đã nói, một lòng một dạ muốn làm con rể ở nhà người ta? Nhà họ Diêu chúng ta nghèo, không cho cháu được cái gì, nhưng cháu đừng quên, bố cháu cả một đời rất kiên cường, đến chết cũng không mất đi cốt cách làm người, còn cháu, lấy tiểu thư có tiền nhà người ta, những ngày tháng tốt đẹp sẽ đến, nhưng cả nhà bọn họ cả đời sẽ giẫm trên đầu cháu, cháu sẽ không thể nói được gì, bởi vì tất cả những gì cháu có đều là người ta bố thí cho cháu, cháu vì bọn họ mà làm đến chết thì công lao cũng không thuộc về cháu, còn Tư Đồ Quyết tính khí nóng nảy kia, cháu muốn làm nô bộc cho nó, làm con chó ngoan ngoãn bên chân nó sao?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.”

“Cháu sợ nghe, nhưng hiện giờ cháu cần một liều thuốc mạnh. Khởi Vân, đợi đến khi công việc học hành của cháu có thành quả, tiền đồ tươi sáng đang chờ cháu, cháu có thể làm một bác sĩ giỏi, hoàn toàn có thể độc lập mưu sinh, tạo ra địa vị cho mình. Báo đáp gia đình họ có rất nhiều cách, làm sao phải đem cả đời mình để báo đáp, cả ngày phải để ý ánh mắt của người ta mà sống?”

“Cháu nói cháu nghe đủ rồi.” Toàn thân Khởi Vân phát run lên, cậu bỗng cảm thấy lời nói của A Quyết không sai, chính mình cho rằng không ai coi trọng mình mới thật sự là người cả đời nghèo không thay đổi được. Người thật sự có danh dự sẽ không ngày ngày đặt hai chữ “danh dự” trên miệng, bọn họ không cần những thứ đồ “vượt trội nổi bật”, “không chịu thua kém”, như chiếc áo khoác ngoài khí thế bao bọc chính mình, vì bọn họ chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu mất nó.

“Khởi Vân à, cô vì ai chứ…”

“Cháu biết cô muốn tốt cho cháu. Trong lòng cháu hiểu rõ.” Cậu cứng rắn nói, không nhìn tới người cô đang tận tình khuyên bảo, mãi đến khi cô thở dài rời đi.

Bọn họ cũng không biết những lời này còn có một người nữa nghe thấy. Đó chính là Tư Đồ Quyết cố tình không để ý Diêu Khởi Vân, lại chịu không được chuyện giật dây của Ngô Giang nên lén lút xuống dưới xem dáng vẻ quẫn bách của cậu. Trước khi cô Diêu đi ra, cô vội đi vào trong bếp, giả vờ tìm hoa quả trong tủ lạnh, sau đó cầm hai quả hồng lạnh lên lầu. Lúc đi qua phòng khách, cô quay đầu liếc mắt thấy một hình bóng đang ra sức lau kính.

[1] Đây vốn là tên một truyện cổ tích của Andersen. Vì dài quá nên bạn Đông không thể footnote ở đây được. Bạn nào muốn hiểu nội dung tên chương này thì có thể tìm đọc truyện đó, được dịch ra tiếng Việt dưới cái tên “Ông Vua ở chuồng”

[2] Thành ngữ lấy từ chuyện của Thái tử Hốt nước Trịnh. Thời Xuân thu, Tề Hi Công nước Tề muốn gả con gái cho Thái tử Hốt của nước Trịnh, nhưng Thái tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có đối tượng riêng của mình, Tề là một nước lớn, không phải đối tượng của ta.” Sau này khi nước Tề nhờ nước Trịnh chi viện, Thái Tử Hốt đã giúp Tề thắng trận, Tề Hi Công lại nhắc đến chuyện này nhưng Thái tử Hốt vẫn từ chối: “Ngày trước ta không có công trạng gì với Tề mà con từ chối. Huống hồ nay ta phụng mệnh phụ thân đem binh giúp Tề, vừa thắng trận đã nói chuyện hôn nhân, e thiên hạ chê cười ta là kẻ lợi dụng.” Thành ngữ này có ý nói dòng dõi hoặc vị thế của mình hèn mọi, không dám trèo cao