Chương 19

Edit: Tiểu Lăng

Cứ thế, họ đến với nhau.

Không thể nói là ai thích ai trước, cũng chẳng thể biết là ai tỏ tình trước.

Từ đó, những nhung nhớ khi chia xa và nỗi lo lắng lúc gặp mặt đều đã có đáp án.

Trước tuổi hai mươi, cô yêu đương.

Cửa ái cuối năm tới, càng ngày càng nhiều khách hàng tới tiệm của Nghiêm Hi Quang đặt quần áo, vải đỏ hết cực nhanh, gần như mỗi tuần anh đều phải lái xe đến Ôn Châu hai lần.

Mỗi lần tới trường nhìn cô, Nghiêm Hi Quang đều chạy xe đến dưới ký túc xá của cô, rồi đi vòng ra sau, chuyển hòm đồ ăn ra đặt ở cửa vào, lại châm một điếu thuốc, đợi cô xuống tầng.

Mấy thứ đồ ăn này bao gồm sữa đóng hộp, táo đóng hộp, nước uống có ga đóng hộp mà cô thích, v.v…

Sau này Thẩm Mộc Tinh cười anh, cô nói, Nghiêm Hi Quang, anh làm nghề buôn à? Mỗi lần đều mua nhiều như thế, giờ bạn cùng phòng của tôi còn mong anh đến hơn cả tôi đấy.

Anh không cho là đúng, hít một hơi khói, nói: Tôi giống mẹ của tôi, mỗi lần mua đồ ăn đều thích mua nhiều.

Thẩm Mộc Tinh rất hiếm khi nghe thấy anh nhắc đến mẹ của mình, đó là lần duy nhất.

Hồi Nghiêm Hi Quang và cha vừa tới trấn Thủy Đầu*, Thẩm Mộc Tinh đang từng nghe mẹ mình nói chuyện với người khác một lần về chuyện này, họ nói, mẹ của Nghiêm Hi Quang vứt bỏ chồng con đi theo đầu rắn* đến Pháp, nhưng đến Pháp lại không có giấy (thân phận hợp pháp), sợ bị bắt bèn tìm một người Ả Rập có quyền tạm trú mười năm tại Pháp để kết hôn, thỉnh thoảng gọi về nhà, còn chưa từng trở lại lần nào.

(*) trấn Thủy Đầu: là một trấn thuộc thành Nam An, thành phố Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc

(*) đầu rắn: là những người kinh doanh và điều khiển hoạt động di dân phi pháp, phí đầu rắn là thu nhập đầu vào chủ yếu của họ.

Lúc anh nhắc tới mẹ, cũng vẫn cứ mỉm cười, nhưng lại kết thúc đề tài này rất nhanh, có thể thấy trong lòng Nghiêm Hi Quang vẫn còn tình cảm với mẹ anh ấy.

Tất cả vẫn ở quỹ đạo vốn có, nhưng bởi có thêm Nghiêm Hi Quang, cuộc sống cũng không còn dài dòng nhàm chán nữa.

Rốt cuộc mẹ cũng không nhờ Nghiêm Hi Quang đưa hoành thánh cho cô, có lần Thẩm Mộc Tinh thật sự quá thèm, mẹ đáp ứng cô nhờ người gửi qua cho, ai ngờ người đưa đến lại là Hạ Thành.

Ai cũng nói đại học là thẩm mỹ viện, không giả chút nào.

Chỉ vẻn vẹn một học kỳ, Hạ Thành đã từ một thiếu niên tầm thường của một thị trấn nhỏ biến thành một thanh niên đẹp trai ngời ngời, ít liên lạc với nhau, lâu lâu mới thấy lại cậu, cảm giác hơi lạ lẫm.

“Sao cậu lại tới đây? Được nghỉ à?”

Lúc nghỉ trưa, Thẩm Mộc Tinh bưng hộp cơm, tản bộ cùng Hạ Thành trên cái bãi tập nhỏ đến thương cảm kia của trường.

Hạ Thành chắp tay sau lưng, thoạt trông có vẻ trưởng thành hơn cô, nói: “Không, hôm nay chỉ có một tiết, trốn về thăm nhà một chút.”

“Oa, thoải mái quá vậy? Cả ngày có mỗi một tiết thôi á?”

“Học kỳ đầu tiên của lữ quản rất ít tiết, tiết duy nhất hôm nay còn là thể dục chiều thứ 5 và thứ 6 nữa.” Cậu luôn thích nói ngành quản lý du lịch của mình thành “lữ quản”, nghe rất buồn cười.

Thẩm Mộc Tinh nói: “Thể dục mà cậu cũng trốn à? Phí của trời quá! Tớ bây giờ muốn học thể dục cũng chẳng có tiết mà học đấy chứ!”

Hạ Thành gãi gãi đầu, cười: “Đây là sự khác biệt giữa cấp 3 và đại học, môn thể dục muốn học nhất hồi trước, lên đại học lại thành môn khó trốn nhất.”

Hai người ngồi xuống ở bậc thang cạnh bãi tập, Thẩm Mộc Tinh mở hộp cơm ra, cởi túi nilon mẹ buộc canh gà, rót vào trong mì hoành thánh, bắt đầu ăn chậm rì rì.

Thẩm Mộc Tinh vừa ăn mì hoành thánh vừa lười biếng nói: “Gần đây thế nào rồi? Báo cáo nghe cái coi!”

Hạ Thành nhìn cô ăn, tay chống lên đầu gối, nâng má: “Trở thành lớp trưởng, vào hội học sinh, còn tham gia câu lạc bộ Mộng Vũ gì đó, trưởng câu lạc bộ bọn tớ trừ cái mặt trông đẹp trai thì tứ chi ngố như koala ấy.”

“Không biết xấu hổ.” Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, gắp một đũa hoành thánh lên: “Ăn không?”

“Ăn.”

Hạ Thành đưa mặt lại gần, cắn miếng hoành thánh trên đũa cô đi, hài lòng nhai và nuốt xuống, nhìn cô cười ngây ngô.

Thẩm Mộc Tinh cảm thán: “Ôi, bỗng dưng xa nhau, đúng là nhớ thằng bạn cũ cậu quá đấy.”

Hạ Thành nói: “Thế coi đi, tình hữu nghị cách mạng vững như sắt thép.”

Từ lần cô ngả bài với cậu, hai người chưa từng chung đυ.ng tự nhiên như vậy bao giờ.

Thẩm Mộc Tinh hỏi: “Thành thật khai báo đi, có phải yêu đương rồi không?”

Hạ Thành kinh dị nói: “Sao cậu biết?”

Thẩm Mộc Tinh ra vẻ thần cơ diệu toán, cười lạnh: “Đêm qua tớ xem thiên tượng, bấm tay tính rằng cậu yêu đương, xem mấy cọng tóc trên đầu cậu kìa, còn phun gel nữa kia.”

“Đẹp trai không?” Hạ Thành tự luyến quăng qua một ánh mắt quyến rũ, không e dè tý nào đáp: “Hẹn hò với một người bạn gái rồi.”

“Diệp Hiểu Phù hử?”

Hạ Thành há hốc mồm: “Aiz, không phải chứ… cậu định bày quầy xem bói thật à?”

Thẩm Mộc Tinh cười cười: “Chắc thế.”

“Nói thật, sao cậu biết tớ hẹn hò với Diệp Hiểu Phù?”

Thậm Mộc Tinh đặt đũa vào hộp, rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Cô ấy nhắn tin cho tớ, nhưng điện thoại bị bà già tịch thu rồi.”

Hạ Thành nhướng mày: “Nhắn tin cho cậu? Thế nói gì?”

“Nói hai cậu… ấy ấy rồi.” Cô trả lời rất thẳng thắn.

Hạ Thành ngẩn cả người ra: “Cô ấy chủ động nói cho cậu à? Không thể nào… Cô ấy không phải loại con gái như thế…”

“Có gì là không thể nào.” Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: “Cậu tin tớ hay là tin cô ấy?”

Hạ Thành không chút do dự nói: “Đương nhiên là tin cậu.”

“Sao lại không được? Nhưng tớ khuyên cậu kiềm chế tý đi, nếu cậu thích người ta thì phải một lòng một dạ đối xử cho tốt, không thích thì đừng có ậm ừ, nghe rõ chưa?”

“Tớ còn cần một học sinh trung học như cậu dặn dò cái này à? Cậu thì sao? Báo cáo đi.” Hạ Thành ngồi thẳng tắp, như một cán bộ kỳ cựu, nói.

Thẩm Mộc Tinh nghe cậu hỏi vậy, hình như nghĩ tới điều gì, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Hạ Thành hiểu cô nhất, thấy mặt cô ửng hồng, sóng mắt nhộn nhạo, biết ngay là có biến, búng một cái bạo lực lên đầu cô: “Đừng bảo cậu hú hí với tiểu nam sinh nào đó trong trường rồi nhá? Thế nào rồi?”

“Cút CMN đi! Hú với hí cái gì!” Thẩm Mộc Tinh xoa xoa đầu, trừng cậu một cái.

“Được rồi, mau thành thật khai báo!”

Thẩm Mộc Tinh để đũa xuống, ra vẻ thần bí nói: “Thế nào ấy à… Ừ thì có một người, nhưng phải tạm thời giữ bí mật, chờ thời cơ chín muồi, tớ sẽ nói cho cậu đầu tiên.”

Hạ Thành nghi ngờ nhìn cô: “Rốt cuộc là ai vậy? Ai có thể túm được cậu?”

Thẩm Mộc Tinh kiêu ngạo nheo mắt lại: “Một người đàn ông khiến tớ mê muội…”

Hạ Thành bĩu môi: “Thế tớ cũng khuyên một câu cảnh báo cậu, cậu cũng kiềm chế tý đi, đừng để chịu thiệt đấy.”

“Thế nào là chịu thiệt, mà thế nào lại là không chịu thiệt?”

“Là… là biết tiếc mình ấy!”

“Thế sao cậu lại không tiếc mình thế?”

“Sao tớ lại không tiếc mình?”

“Cậu ngủ với người ta còn gì!”

“Tớ là con trai, cậu là con gái!”

“Dựa vào đâu mà lũ con trai các cậu không tiếc mình thì gọi là chiếm tiện nghi, mà con gái bọn tớ không tiếc mình lại gọi là chịu thiệt?”

“Vì… Vì…”

“Đi đi đi, đưa cơm xong thì đi đi! Sống hai mươi năm rồi mà cậu vẫn cứ lắc lư bên cạnh tớ là sao! Thấy cậu là phát phiền!”

“Vừa rồi vẫn còn có ai nói nhớ thằng bạn cũ tớ đây kia mà!”

+++

Có rất nhiều chuyện khi yêu đương với Nghiêm Hi Quang mà không tài nào nhớ nổi, trí nhớ cứ vụn vụn vặt vặt, như một bức tranh bị đạp loạn.

Chỉ nhớ hồi đó thật sự rất thích anh, mỗi ngày đều phải chờ anh nhắn tin chúc ngủ ngon mới ngủ được, còn hờn dỗi vì anh nhắn lại chậm; vui nhất là khi anh gọi điện nói đến gặp cô; khó khăn nhất là khi chia lìa với anh ở gần trường học.

Dưới ký túc xá có một ngõ nhỏ, trong ngõ nhỏ có một khối đá xanh, anh thường ngồi đó đợi cô đi ra.

Đó là nơi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên.

Nhớ hôm đó là một buổi hoàng hôn, Thẩm Mộc Tinh nhận được tin nhắn của anh, vui vẻ chạy xuống tầng, vừa ra khỏi cửa ký túc xá đã thấy anh ngồi đó. Anh lấy một viên phấn trắng từ trong túi áo ra, vẽ gì đó trên tảng đá.

Ánh tà màu cam chiếu lên người anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngoài khoác một chiếc gi-lê len màu nâu đậm, trông có vài phần mùi vị phục cổ của thân sĩ người Anh, vừa gọn gang và đẹp mắt.

Dùng từ tịch mịch với anh, tuyệt đối không phải thổi phồng.

Thẩm Mộc Tinh đi tới, cầm chiếc Nokia vỡ của mình, chụp anh một tấm. Hồi đó không có yêu cầu cao với pixel, chỉ cần chụp được người vào màn hình, mặc kệ có rõ hay không, đều có thể giữ lại làm hình nền.

Nghiêm Hi Quang phát hiện cô đã tới, nhích người, Thẩm Mộc Tinh chụp lệch.

“Ê, anh đừng cử động chứ! Đừng nhúc nhích!”

Anh định đứng lên, lại thật sự ngồi về, nhìn cô.

“Nghiêm Hi Quang! Anh đừng có nhìn em! Anh cứ vẽ trên tảng đá như vừa rồi đi, em muốn chụp gò má, gò má rất đẹp.”

Nghiêm Hi Quang cúi đầu, nhìn mấy nét sổ màu trắng trên tảng đá.

Một…

Hai…

Ba…

Bốn…

Tổng cộng có mười nét.

Mười ngày.

Trước năm mới đơn đặt hàng của anh xếp kín, mười ngày tới e là ngủ cũng phải ngủ trước máy khâu, những mười ngày không được thấy cô.

Thẩm Mộc Tinh đưa di động tới gần anh, làm nũng nói: “Ôi, anh đừng cử động nha, em muốn chụp mắt, mũi của anh thêm mấy tấm, mỗi ngày đổi một hình nền.”

“Chụp xong chưa?”

“Chưa, anh vừa nhúc nhích đã hỏng ảnh rồi, cái pixel nát này! Không phải những 300 nghìn à?”

Thẩm Mộc Tinh hơi cong người, trắng trợn muốn chụp môi của anh, đang định nhấn nút chụp, tay đã bị một lực kéo lại!

Lúc này đúng là hoàng hôn, gần đó không một ai đi đường.

Sức anh rất lớn, chỉ kéo nhẹ một cái, đã dễ dàng túm cô ngồi lên đùi mình.

Bỗng nhiên gần gũi khiến trong lòng Thẩm Mộc Tinh như có một chú nai con phát điên, cứ liều mạng đυ.ng vào tim. Anh không cho cô chút cơ hội nào để tránh né, ôm eo cô, cằm nhấc lên, hôn lên môi cô.

Nụ hôn của cô dày đặc như mưa, sâu sâu cạn cạn, hôn đến mức cô trời đất quay cuồng.

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.

Mi Nghiêm Hi Quang rất dài, lúc hôn môi mắt sẽ khẽ nhắm, và mi hơi run run; cô lại thích lén mở to mắt, thưởng thức dáng vẻ ý loạn tình mê vì mình của anh.

Mới đầu còn không biết đáp lại cô thế nào, vậy mà cuối cùng lại là người khó kìm lòng nổi.

Cô ngồi lên đùi anh, từ từ chìm đắm vào tình dịu dàng của anh, bất giác ôm lấy cổ anh, tất cả rụt rè đều biến mất theo nắng, chỉ còn lửa nóng triền miên như rang chiều.

Anh như cá lặn đáy biển, cô tựa chim bay chân trời, anh ngẩng đầu lên, cô cúi môi xuống, chạm nhau nơi mặt biển.

Trước tuổi hai mươi, cô yêu đương.