Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“ANH SẼ YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN” bắt đầu từ một câu chuyện tình yêu trên mạng. Sau khi “ly hôn” (trong trò chơi) với Chân Thủy Vô Hương – một cao thủ của game Gi­ang Hồ Mộng Du, Bối Vi Vi - hoa kh …
Xem Thêm

Chương 4: Trước lễ cưới
Nại Hà rất điềm tĩnh đánh một hàng chữ: “Ừ, tam tẩu của các cậu trước kia đã lỡ cưới người không tốt, mọi người đừng kì thị cô ấy.”

Nếu đã quyết định kết hôn rồi thì mọi người xem như đã quen biết nhau vậy.

E hèm, logic của câu này hình như hơi kỳ kỳ…

Thế là hai ngày tiếp sau, Vi Vi đều bám theo Nhất Tiếu Nại Hà, còn gia nhập vào nhóm cố định của anh, trong đội của Nại Hà cũng đều là cao thủ, có hai người trong đó Vi Vi từng PK với họ, nhưng sự quen biết cũng chỉ giới hạn ở việc biết ID mà thôi.

Vi Vi lần đầu gặp họ là thế này.

Hầu Tử Tửu: “Hoho, người mới.”

Ngu công leo núi: “Nại Hà, em gái này là ai đó?”

Nhất Tiếu Nại Hà: “Vợ sắp cưới của tớ.”

Anh nói thật quá tự nhiên, Vi Vi choáng một lúc rồi gõ mặt cười: “Chào cả nhà ^_^”

Mô-za-a: “Woa, tam tẩu.”

Ngu công leo núi: Khỉ thật, độc thân suốt kiếp cũng sắp kết hôn rồi.”

Mọi người lao nhao nói chuyện hồi lâu, chúc mừng hồi lâu, bỗng nhiên có người nói: “ID của tam tẩu hơi quen quen.”

“Cậu nói thế làm tớ cũng thấy vậy, tam tẩu hình như đã từng được lên bảng?”

Hầu Tử Tửu tâm thẳng miệng nhanh: “Tớ nhớ ra rồi, Lô Vĩ Vi Vi, chẳng phải là vợ trước của Chân Thủy Vô Hương đó sao?”

Trong đội bỗng chốc lặng phắt, không khí có vẻ kỳ quặc. Vi Vi vừa định nói họ kết hôn là vì cuộc thi PK thì đã thấy Nại Hà rất điềm tĩnh gõ ra một hàng chữ: “Ừ, tam tẩu của các cậu trước kia đã lỡ cưới người không tốt, mọi người đừng kì thị cô ấy.”

Vi Vi nghẹn khoai.

Từ đó Vi Vi đã giác ngộ ra: Lúc đánh quái vật làm nhiệm vụ với Nại Hà huynh, nhất định không được ăn vặt không được uống nước. Lỡ như anh ấy nói câu kinh người, cô không bị nghẹn thì màn hình cũng bị phun.

Diệt boss làm nhiệm vụ với nhóm người này đương nhiên là cực vui, đầu tiên là mọi người hòa hợp với nhau, kế tiếp là hiệu quả cũng cực kỳ cao. Con boss cũ trước kia Vi Vi và các bạn trong bang phái muốn diệt, ở đây chỉ vài lần đã làm xong. Nói đến đây nhất thiết phải nhắc đến Đại Thần, chức vụ của anh là Cầm Sư. Chức vụ Cầm Sư này thì, có vẻ hơi kỳ quặc trong Mộng Du Giang Hồ, thuộc loại cái gì cũng biết một chút nhưng chẳng có gì giỏi. Nói đơn giản là biết đơn độc tấn công, biết đánh phối hợp, biết trợ công, biết trị thương, nhưng đánh nhau thì không bằng đao khách kiếm khách, trợ công trị thương không bằng trợ thủ chuyên nghiệp, quả thực là có chút “bỏ thì thương mà vương thì tội”.

Nhưng đối với Nhất Tiếu Nại Hà thì khác.

Chức năng trị liệu vết thương của Nại Hà Đại Thần không hề thua kém bác sĩ chuyên nghiệp, sau đó thao tác giỏi, các vị trí đều nắm vững, các bạn trong nhóm hoàn toàn yên tâm, cũng không cần phân tâm chăm sóc anh. Có một lần, khi boss đánh cũng bầm dập rồi, Nhất Tiếu Nại Hà nãy giờ vẫn luôn đóng vai bác sĩ đột ngột rút một thanh kiếm từ cây đàn cổ ra, một chiêu “cầm trung kiếm” đâm thẳng vào chỗ chí mạng của boss, trên đầu boss hiện ra chữ đỏ cực lớn rồi đổ “rầm” xuống.

“Cầm trung kiếm” là chức năng công kích duy nhất có thể xem như sở trường của Cầm Sư, Vi Vi cũng nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ thấy lực sát thương mạnh đến thế, đã đuổi kịp cô rồi, Vi Vi ghen tị đến mức muốn khóc, nhất định là do trang bị của anh quá mạnh rồi aaa!!!

Việc đó đã là trước kia, đợi đến khi Vi Vi nhìn thấy vật cưng của Nhất Tiếu Nại Hà, cô đã không còn ý nghĩ đó nữa.

Vật cưng của Nại Hà là một con mèo trắng nhỏ.

Vật cưng của Vi Vi là một con hổ oai phong.

Khi hổ vẫn không đánh thắng nổi mèo con, Vi Vi còn có thể nghĩ gì được nữa.

Vẫn là Nại Hà, sau khi nhìn thấy vật cưng của Vi Vi xong ngẫm nghĩ một lúc lâu, sau đó nói: “Đợi chúng ta kết hôn rồi thì cho bọn nó cưới nhau luôn thể.”

Vật cưng có thể kết hôn là một chức năng đặc biệt khác với mọi game khác của Mộng Du Giang Hồ, nam nữ game thủ có thể cưới nhau, sau đó chủng tộc vật cưng lại giống nhau thì có thể kết hôn, rồi sản sinh ra một chức năng nhỏ nào đó, nghe nói khi hòa hợp đến một điều kiện nhất định rồi còn có thể sinh ra hậu thế nữa.

Vi Vi nói: “Nhưng chủng tộc bọn nó khác nhau mà.”

Nhất Tiếu Nại Hà nói: “Con của ta chỉ là hổ con biến dị thôi.”

Thì ra con mèo nhỏ này cũng là hổ kia à, thảo nào trên trán có hoa văn chữ “vương”, Vi Vi cuối cùng đã tìm thấy lại chút lòng tự tôn, hổ thua hổ, cũng không xem là mất mặt lắm.

“Được thôi được thôi, để chúng kết hôn đi.” Vi Vi vui mừng hớn hở, mèo con của người ta là cấp thần thú, hổ nhà cô chẳng qua là một con hổ bình thường mình tự chọn, nghĩ gì thì cũng là trèo cao, Vi Vi buột miệng hỏi, “Mèo con của huynh là cái à?”

“Không, đực.”

“…… Hổ nhà muội cũng là đực.”

Vi Vi buồn rầu, quả nhiên, con dâu thần thú không dễ cưới tí nào…

********************

Hôm kết hôn là thứ bảy, mới sáng sớm Vi Vi đã chạy đến thư viện tự học theo thói quen. Nói ra thì bạn Vi Vi cũng thật khắc khổ, không khắc khổ thì không được, ở một trường đại học thế này, ở một khoa như khoa Công nghệ thông tin này, học sinh nào không nhanh nhẹn, hơi tụt hậu tí là bị đánh ngay.

Tự học đến hơn bốn giờ chiều, Vi Vi đã hơi nhấp nhổm không yên, liên tục xem đồng hồ, vừa đến năm giờ là thu dọn hết sách vở rồi chạy như bay đến nhà ăn. Ăn xong cơm về đến ký túc vào game chơi, Nhất Tiếu Nại Hà không ở đó, tên những người khác trong nhóm cũng xám xịt, Bối Vi Vi thăng cấp chóng mặt tự vác đao đi chém quái, đang chém rất happy thì bạn cùng phòng lục tục kéo về.

Ký túc của Vi Vi là phòng 4 người, ngoài cô ra, còn có Hiểu Linh, Ty Ty và Nhị Hỷ, đều là bạn cùng khoa Công nghệ thông tin, và bốn người các cô cũng là 4 nữ sinh duy nhất năm thứ hai của khoa này.

“Vi Vi, đừng chơi nữa, sáu giờ là khoa chúng ta đấu bóng rổ với khoa Sinh Hóa đó, cùng đi xem nhé.” Hiểu Linh vừa thay đồ vừa nói.

Vi Vi vừa chém quái vừa lắc đầu: “Các cậu đi đi, hôm nay tớ có việc.”

“Đùa, cậu mà có việc gì, chỉ chơi game thôi mà, đi đi, Đại Chung nói hôm nay Tiêu Nại sẽ đến đó.”

“A! Thật không? Tiêu Nại!!” Ty Ty và Nhị Hỷ cùng hét lên.

Vi Vi cũng mắt sáng rực quay đầu lại.

Hiểu Linh tuy cần hiệu quả như vậy nhưng thấy bạn mình thế thì, “Chịu không nổi các cậu, mê trai gì mà kinh thế, nhìn Vi Vi kìa, trấn tĩnh biết bao.”

Vi Vi lật đật giơ tay: “Đừng nói oan tớ, tớ cũng mê.”

Nói thực thì bốn cô nữ sinh phòng Vi Vi đã được xem là rất không mê trai rất không mê trai rồi, nhưng trên thế giới này cũng có một dạng nhân vật mà bảo người ta không mê thì rất không bình thường.

Chẳng hạn như Tiêu Nại.

Tiêu Nại của khoa Công nghệ thông tin, nhân vật phong vân đẳng cấp nhất Đại học A, nếu trường mà cũng làm một bảng xếp hạng như trong game thì no.1 chắc chắn cũng về tay Tiêu Nại chứ không lẫn vào đâu được. Trước tiên khoan nói đến chuyện chàng là thiên tài trong lĩnh vực phần mềm khiến người ta bàng hoàng thảng thốt, và cả chuyện mang về vinh quang cho trường khi vào học được hơn ba năm đã dẫn đội đi tham gia cuộc thi lớn về lập trình quốc tế ACM, chỉ riêng chuyện chàng tinh thông đàn tranh cờ vây, còn từng là tuyển thủ bơi lội đại diện cho trường tham gia thi đấu giành giải vàng v.v… đã khiến đám học sinh đủ hít khói rồi. Ngoài ra tướng mạo cũng rất tuấn tú ưu nhã, phong thái tuyệt đỉnh, quả khiến người ta không xiêu vẹo cũng khó.

Có điều mê thì mê chứ con gái trong khoa chẳng ai dám vượt lên theo đuổi chàng, một mặt là do chàng rất ít khi đến trường, tuy cùng một khoa nhưng không thân quen, mặt khác là, chàng đứng ở một nơi quá cao, và cũng quá ngạo mạn, trong thần thái luôn toát lên vẻ hờ hững thờ ơ khiến người khác không dám đến gần.

Vi Vi chỉ có ít lần đứng xa xa nhìn thấy anh, trong đó có lần thấy anh từ chối một cô bạn ở khoa khác, cô nàng ấy chặn anh lại để đưa một thứ gì đó kiểu thư từ, chắc là thư tình, kết quả đừng nói là người ta không nhận mà còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, bước chân cũng không hề chậm tí nào, cứ thế mà lướt qua.

Kỳ quặc là, anh ta ngạo mạn thế, nhưng quan hệ với bọn con trai thì rất tốt, nam sinh trong khoa đều rất phục anh, nghe nói anh đã lập công ty riêng từ lâu, không ít cao thủ trong khoa đã bị chính anh khoét đi mất.

Truyền thuyết về Tiêu Nại còn rất nhiều mà phần lớn cũng từ các thầy cô mà ra, vì cha mẹ anh là giáo sư khoa khảo cổ và lịch sử của trường. Nghe nói cha mẹ Tiêu Nại đều bản tính thanh cao và thanh bần truyền thống, đến Tiêu Nại thì bỗng đột biến gene, mới học cấp hai đã biết hợp tác với ông chú mở tiệm internet, khi ấy máy tính còn chưa phổ cập, đúng vào thời điểm các tiệm internet ăn nên làm ra nhất, còn có lời đồn anh bán nhà bán cửa để chơi cổ phiếu kiếm tiền bạc tỉ, loạn xạ cả lên, không biết đâu thật đâu giả.

Chỉ là một con tôm nhỏ trong khoa, Vi Vi đương nhiên cũng rất hâm mộ Đại Thần, mấy phần mềm nhỏ rất dễ sử dụng trong máy tính của cô là tác phẩm làm chơi của Đại Thần n năm trước đây. Đại Thần nay đã là sinh viên năm cuối, sau này càng không thể thấy được anh trong trường rồi, Vi Vi nhìn vào game, biểu tượng của Nhất Tiếu Nại Hà vẫn xám xịt, lại nhìn đồng hồ, 5 giờ 40, thế là nhân đó tắt máy tính, chạy đến nhà thi đấu bóng rổ với đám bạn cùng phòng.

Lúc đến đó thì không khí đã huyên náo lắm rồi, bạn trai của Hiểu Linh là Đại Chung đứng trước cửa đón các cô, đưa vào chỗ ngồi đã để dành trước.

Hiểu Linh vừa đi vừa nói: “Đại Chung, Tiêu Nại đâu, anh nói là anh ấy sẽ ra sân mà?”

Đại Chung bất mãn: “Em đến để xem anh hay xem anh Tiêu?” Đại Chung là hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ khoa Công nghệ thông tin, hôm nay chắc chắn phải ra sân.

Hiểu Linh không chịu thua: “Đương nhiên là đến xem Tiêu Nại rồi, anh có gì đáng xem đâu.”

Ba cô còn lại cũng gật đầu, Đại Chung tuyệt vọng, ủ rũ hồi lâu mới nói: “Anh Tiêu chắc chắn không thi đấu đâu, còn có đến xem hay không thì chưa biết, hình như có chuyện đột xuất.”

Đám con gái bỗng thấy thất vọng, nếu vừa nãy ánh mắt còn lóe lên ánh sáng 100W thì giờ chỉ còn lại chừng 10W, có điều vẫn may, không khí cuồng nhiệt trong nhà thi đấu rất nhanh đã làm các cô hưng phấn trở lại.

Đang lúc đợi trận đấu bắt đầu thì một cậu chàng cao to khoác áo đồng phục thi đấu của khoa Công nghệ thông tin bước đến trước mặt các cô, nói chính xác là, bước đến trước mặt Vi Vi, đầu cúi thấp, dáng vẻ lúng túng không nói nổi câu nào, tai đã đỏ nhừ lên.

Bọn Hiểu Linh lúc đó trong lòng dội lên ba chữ - lại nữa rồi!

Quả nhiên, ngần ngừ một lúc lâu, cậu chàng cao lớn khỏe mạnh ấp úng nói: “Vi Vi sư tỉ, nếu bọn em thắng thì em có thể mời chị đi ăn khuya không?”

Vi Vi vẻ trấn tĩnh nhìn lại cậu ta, hỏi ngược lại: “Cậu có thua không?”

“Tất nhiên là không!” Cậu chàng bị khích, ngẩng đầu lên.

“Vậy cố lên nhé!” Vi Vi nở nụ cười cưng chiều như trưởng bối (?), rất chi là đại tỉ khuyến khích tiểu sư đệ.

“Vâng! Sư tỉ! Em nhất định sẽ thắng!”

Tiểu sư đệ ôm quả bóng rổ rất phấn khích chạy vào sân.

“……”

“……”

“……”

Bên trên là tiếng lòng của ba người Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty.

Nhị Hỷ nói: “Tiểu sư đệ này dễ lừa thật đó.”

Ty Ty phản bác: “Ghét nhất kiểu bọn nhóc ranh này, lấy thắng thua trong trận đấu ra ép người, nếu Vi Vi từ chối thì lại chẳng thua rồi còn đổ thừa ấy chứ.”

Hiểu Linh: “Thủ đoạn từ chối của Vi Vi nhà ta càng ngày càng lợi hại!”

Vi Vi cười hì hì, vờ làm ra vẻ khiêm tốn: “Quá khen quá khen, làm nhiều rồi cũng thành quen ấy mà.”

Tiếp theo là một người nào đó bị đánh một trận không thương tiếc, thiếu nợ đòn điển hình mà!

Thêm Bình Luận