Chương 15

Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều sắp xếp nghỉ phép vào tháng mười một, chính là thời điểm kinh doanh không được thuận lợi, công ty của Lục Quan Triều cũng không phải nhiều việc bộn bề, anh vắng mặt hai mươi ngày, chuẩn bị với Nguyễn Ưu cùng nhau nghỉ phép.

Kì nghỉ được sắp xếp ở một hòn đảo nhỏ phía Nam, đi máy bay chỉ cần mấy giờ liền có thể đến. Nguyễn Ưu sớm chọn vài địa điểm đẹp, lúc đưa cho Lục Quan Triều tham khảo, Lục Quan Triều quyết định chọn hòn đảo này, thế là Nguyễn Ưu đặt trước vé máy bay và khách sạn, chỉ còn chờ Lục Quan Triều bắt đầu nghỉ phép, hai người liền có thể cùng nhau xuất phát.

Thời tiết thành phố đã là đầu mùa đông, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều mặc áo khoác xuất phát, lúc đến bị một hơi nóng phả vào trên mặt, Lục Quan Triều đưa Nguyễn Ưu đi và cởϊ áσ khoác của mình ném ở trong xe, hỏi: "Đi đến khách sạn trước hay là lái xe hóng mát?" Lục Quan Triều cởϊ áσ khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rộng rãi, kính râm của anh gác trên sống mũi cao, ở trong hơi nóng cùng gió biển phía dưới, có một loại cảm nhận phóng khoáng khó tả.

Nguyễn Ưu háo hức không thôi, nói: "Hóng mát đi."

Đường lớn hòn đảo Tân Hải được tu sửa rộng lớn bằng phẳng, vào thời điểm kinh doanh không tốt du khách trên đảo cũng không nhiều. Lục Quan Triều đạp chân ga, gió vù vù thổi vào, đây là xe thể thao Lục Quan Triều sớm chuẩn bị, Lục gia ở trên đảo có vài căn bất động sản, vẫn luôn có người quét dọn, nhưng Lục Quan Triều vẫn lựa chọn cùng Nguyễn Ưu ở khách sạn.

Anh nói nếu đến căn nhà trên đảo ở thì sẽ không giống là đang đi du lịch, không bằng ở khách sạn nhẹ nhõm tự tại.

Nguyễn Ưu tóc bị thổi lên, tốc độ xe rất nhanh, cậu có chút khẩn trương nắm lấy dây an toàn, tiếng cười của Lục Quan Triều theo tiếng vang của động cơ cùng tiếng gió phấp phới truyền tới, một loại vui sướиɠ không chân thực: "Em sợ sao?" Nguyễn Ưu vội vàng buông tay ra, cũng lớn tiếng trả lời anh: "Không sợ!" Lục Quan Triều nói: "Vậy thì nhanh hơn chút nữa!" Xe thể thao phi nhanh trên đường lớn Tân Hải trống trải, bên tay phải Nguyễn Ưu chính là đại dương bát ngát, vào lúc giữa trưa bãi biển yên tĩnh lạ thường, nước biển chậm rãi trào lên bãi cát, dưới ánh mặt trời hiện ra sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt biển.

Nguyễn Ưu ánh mắt chỉ có thể vội vàng lướt qua mặt biển cùng bãi biển, khoé miệng Lục Quan Triều dường như mang theo nụ cười, hai người liếc nhìn nhau, tay Nguyễn Ưu đặt trước lên tay Lục Quan Triều.

Dọc theo đường lớn Tân Hải lao vùn vụt một vòng, Lục Quan Triều dừng xe trước một khách sạn sang trọng. Hình dáng bên ngoài khách sạn giống như hình giọt nước xanh thẳm, cùng không khí đảo Tân Hải toàn bộ hòa làm một thể, Lục Quan Triều xuống xe, lại mở cửa xe cho Nguyễn Ưu.

"Đói bụng không?" Lục Quan Triều hỏi.

Nguyễn Ưu nói: "Có chút đói."

Lục Quan Triều nói: "Vào trong khách sạn ăn một chút trước, buổi tối chúng ta đi ăn quà vặt đường phố trên đảo."

Nguyễn Ưu đi theo sau lưng Lục Quan Triều, nói: "Anh thường tới đây sao, bộ dạng giống như rất quen thuộc."

Không biết có phải Nguyễn Ưu ảo giác hay không, cậu cảm thấy nghe đến câu này vẻ mặt ung dung nhẹ nhõm mới đầu của Lục Quan Triều dường như không còn, lại thay đổi giọng điệu khách khí kia, nói: "Không có, chỉ là từng đi công tác nên đến."

Nguyễn Ưu nhân tiện nói: "A, vậy cũng xem như từng đến, nếu như chọn địa điểm chưa từng đi qua, có thể càng có cảm giác mới lạ."

Lục Quan Triều lại thoải mái mà cười lên, rất dáng vẻ thân thiết: "Vậy nếu như em muốn đi địa điểm mới lạ, chúng ta ở chỗ này chơi mấy ngày, lại bay qua địa điểm khác là được rồi?" Nguyễn Ưu nghe vậy, hỏi Lục Quan Triều: "Như vậy cũng được sao? Chúng ta không phải đem khách sạn vé máy bay đều đã đặt xong sao?" Lục Quan Triều dùng ngón tay kẹp lấy mũi cậu nhéo nhéo, nói: "Dời lại không phải là được rồi sao, đồ ngốc."

Động tác và ngữ khí như này đều là thân mật lạ thường, Nguyễn Ưu trong lòng nhẹ nhõm, cậu nhảy hai bước nhón lại gần Lục Quan Triều, kéo cánh tay của anh nhẹ gật đầu, nói: "Được!" Nguyễn Ưu cùng Lục Quan Triều dùng cơm trưa tại khách sạn, sau đó trở lại gian phòng đã đặt trước, hành lý đã sớm được đưa đến, đây là phòng lớn kiểu khu nhà, góc quan sát là 270 độ, đẩy ra cửa sổ liền có thể trông thấy biển cả mênh mông bên ngoài cửa sổ. Nguyễn Ưu dạo qua một vòng trong phòng, có chút cẩn thận hỏi Lục Quan Triều xem có hài lòng hay không.

Lục Quan Triều đứng bên cửa sổ, gió biển làm mái tóc cắt ngang trán của anh bay lên, ánh nắng vừa vặn, soi vào khiến anh hơi nhíu mày lên, bộ dáng rất tiêu sái.

Anh gật đầu, nói: "Cực kì hài lòng."

Lục Quan Triều nói như vậy khiến Nguyễn Ưu an tâm, đều nói cùng nhau đi ra ngoài du lịch là khảo nghiệm lớn nhất đối với quan hệ vợ chồng, Lục Quan Triều lại đem một việc như vậy giao cho Nguyễn Ưu an bài, Nguyễn Ưu biết Lục Quan Triều bắt bẻ làm khó, nếu như trong thời gian du lịch bởi vì bản thân sơ hở gặp vấn đề gì, cậu sợ lúc đó không cách nào ăn nói với Lục Quan Triều.

Nghĩ tới đây Nguyễn Ưu cảm thấy mình đối mặt Lục Quan Triều giống như là thời học sinh đối mặt với giáo viên dạy toán nghiêm khắc nhất.

Mà giáo viên toán học của Nguyễn Ưu là một beta nam tính cực kỳ hà khắc, trong trường học mọi người đều nói lúc ông ấy đang dạy học sinh khí thế một chút cũng không thua alpha.

Có liên tưởng như vậy, Nguyễn Ưu không khỏi khúc khích cười ra tiếng.

Lục Quan Triều nhìn thấy Nguyễn Ưu một mình đứng trong phòng khách cười ngây ngốc liền muốn trêu cậu, chậm rãi bước lại, còn chưa mở miệng, Nguyễn Ưu liền có linh cảm không ổn, vội vàng nói: "Thay quần áo khác, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi."

Lục Quan Triều thấy thế liền không còn đùa cậu, chỉ nói: "Cũng được, thay quần áo khác, chúng ta đi bờ biển lặn xuống nước đi."

Hai người bộ quần áo khác nhẹ nhàng, quần áo trước khi đi đều là Nguyễn Ưu chuẩn bị, mỗi người một cái quần đùi hoa to, Lục Quan Triều mặc dù rất ghét bỏ, nhưng vẫn là miễn cưỡng mặc lên.

Nguyễn Ưu không biết lặn xuống nước, cậu ngay cả kỹ thuật bơi lội đều hết sức miễn cưỡng, gượng gạo bơi chó, nhưng cũng không tính là đẹp đẽ gì.

Vậy nên Lục Quan Triều lặn xuống nước, Nguyễn Ưu liền ngồi xuống chỗ dù che nắng ở trên bờ biển, bên tay hắn bày biện một chén chanh nước, Nguyễn Ưu thỉnh thoảng ngoáy đầu lại uống hai miệng, tự giác hài lòng vô cùng.

"Nguyễn Ưu!" Lục Quan Triều lặn xuống nước một hồi lâu cũng không có trở lại, Nguyễn Ưu mới đầu thấy tinh thần mới mẻ, qua một lúc có chút nhàm chán, chỉ nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn chung quanh lại cũng không thấy là ai, chỉ nghĩ là nghe lầm, lại nằm về ghế trên bãi cát.

"Nguyễn Ưu!" Chẳng được bao lâu sau lưng lại có một tiếng, lần này thanh âm ở bên tai vang lên, dọa Nguyễn Ưu nhảy một cái, cậu từ trên ghế bãi cát trên ghế nhảy xuống bãi cát, quay ra sau lưng xem xét, khuôn mặt rất quen.

Thời đại học Nguyễn Ưu học ở viện văn học, đi theo bạn học trong học viện của lão sư cùng phụ trách công việc trung tâm truyền thông của trường học, khi đó Nguyễn Ưu vừa học đại học, còn chưa thích ứng cuộc sống thoát khỏi cái bóng ma là Thẩm Lương, đối với hoạt động tập thể cũng còn rất mờ mịt, thế nhưng viện văn học nữ nhiều nam ít, ngay cả omega nam tính đều là động vật quý hiếm, Nguyễn Ưu được lão sư chỉ định, tham gia một vài hoạt động tập thể, cũng hiếm khi được mở rộng quan hệ xã giao.

Chỉ là lúc học đại học quan hệ xã giao tới cũng nhanh mà tan cũng nhanh, khác với niên cấp, cũng khác với bạn học chuyên ngành tại trung tâm truyền thông đến rồi lại đi, Nguyễn Ưu quen biết một vài người, sau khi tốt nghiệp đều dần dần không còn liên hệ, bởi vậy lúc người này ở trước mặt cùng mình chào hỏi, Nguyễn Ưu một hồi nghĩ xem anh ta là ai.

Quen mặt, nhưng cũng không được tính là rất quen, Nguyễn Ưu nghĩ một hồi, rồi cười nói: "Tri Hải học trưởng, là anh sao! Anh làm sao cũng ở nơi này?" Hứa Tri Hải nửa oán trách nửa đùa giỡn nói: "Xem ra là cũng không có đặt tôi trong lòng một chút nào nha Nguyễn Ưu, không chỉ nhìn thấy tôi nghĩ nửa ngày mới nhớ ra tên của tôi, mà cũng không nhớ rõ tôi đã từng giới thiệu rồi, em quên sao, tôi chính là người Lê đảo."

Hứa Tri Hải là người đáng tin cậy của trung tâm truyền thông, anh ta học chụp ảnh, lại là alpha nhiều tiền tài năng xuất chúng, thường dẫn theo một đoàn omega của trung tâm truyền thông ra ngoài chụp ảnh, danh tiếng ở trung tâm truyền thông khá cao, chỉ có điều Nguyễn Ưu phụ trách công việc văn tự, Hứa Tri Hải lại so với cậu lớn hai khóa, Nguyễn Ưu tham gia trung tâm truyền thông trung tâm cũng chỉ làm cộng sự với Hứa Tri Hải một năm, cũng chưa hợp tác qua mấy lần, Hứa Tri Hải cũng bởi vì đại học năm 4 tạm dừng công việc ở trung tâm truyền thông.

Bởi vậy đối với Nguyễn Ưu mà nói, cậu cùng Hứa Tri Hải thật sự không phải là thân quen, càng đừng nói đến việc nhớ anh ta tự giới thiệu là người Lê đảo từ bao giờ.

Dù là như thế, dẫu sao cũng là bản thân ngay từ đầu không có nhận ra người ta, bởi vậy Nguyễn Ưu xin lỗi anh ta nói: "Tri Hải học trưởng thật ngại quá, là tôi không tốt."

Hứa Tri Hải xoa xoa tóc của cậu, nói: "Không có gì, tôi đùa với cậu thôi. Cậu đến đây lúc nào, là khách du lịch sao?" Nguyễn Ưu nghe ngữ khí của Hứa Tri Hải không có ý muốn tiếp tục so đo với sự lúng túng vừa nãy của cậu, lúc này mới cười lên, nói: "Hôm nay vừa tới, chuẩn bị chơi mấy ngày."

Hỏi xong, Nguyễn Ưu lại chủ động hỏi Hứa Tri Hải: "Học trưởng anh thì sao, cũng tới bờ biển giải sầu một chút sao?" Hứa Tri Hải cười lắc đầu, nói: "Tôi là tới đây giúp trông coi chuyện làm ăn trong nhà."

Thấy Nguyễn Ưu không hiểu, Hứa Tri Hải quay đầu nhìn về hướng khách sạn phía sau Nguyễn Ưu, giải thích nói: "Đây là sản nghiệp nhà tôi, gần đây do tôi quản lý."

Cho dù sau khi kết hôn với Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu đã gặp nhiều người có tiền, nhưng nghe đến Hứa Tri Hải nói như vậy, Nguyễn Ưu vẫn là không nhịn được chép miệng ngưỡng mộ.

Cậu còn nhớ rõ logo to lớn trước cửa khách sạn, cái logo kia là thấy lúc Nguyễn Ưu cùng Lục Quan Triều hóng mát dọc theo đường lớn Tân Hải, Nguyễn Ưu thấy bên trên logo là vô số công trình kiến trúc tại Lê đảo.

Như Hứa Tri Hải nói, vậy nhà anh ta tại Lê đảo thật sự có thể coi là một tay che trời.

Chỉ là Hứa Tri Hải cũng không có dừng lại ở vấn đề này, anh ta chủ động hỏi Nguyễn Ưu: "Cậu là một mình tới, hay là cùng bạn đến? Nếu đã gặp nhau, vậy tôi làm chủ nhà, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm thế nào?" Cho dù Hứa Tri Hải nói rất khách khí, nhưng Nguyễn Ưu thấy lời mời này đối với hai người không quá thân thiết mà nói là quá đường đột rồi, thế là cậu nhìn ra phía Lục Quan Triều, nói: "Tôi cùng chồng đã hẹn buổi tối ăn cơm chung."

Hứa Tri Hải cười ngưng lại một chút, trong nháy mắt lại khôi phục ý cười, sau đó mới nói: "Cậu kết hôn?" Nguyễn Ưu gật gật đầu, Hứa Tri Hải lại nói: "Tốt a, vậy cậu và chồng chơi thoải mái đi, qua vài ngày tôi lại mời hai người ăn cơm."

Nguyễn Ưu thật sự không biết Hứa Tri Hải lại là một người nhiệt tình hiếu khách như vậy, trong trí nhớ của cậu chuyện liên quan tới Hứa Tri Hải rất ít, Hứa Tri Hải giống như cũng không phải một mặt tỏ ra nhiệt tình, chỉ là Hứa Tri Hải rất nhanh liền giải thích vì sự nhiệt tình của mình: "Đừng vội vàng từ chối tôi, sau khi tốt nghiệp các bạn học phần lớn ở lại thành phố, tôi trở lại Lê đảo, dần dần cùng mọi người liên lạc liền ít đi, thực sự cũng rất nhàm chán.

Khó khăn lắm mới gặp người quen cũ, tôi cũng rất vui mừng."

Không thể chối từ sự quan tâm nhiệt tình này, Nguyễn Ưu đành phải đáp ứng, nói: "Được rồi, vậy tối ngày mai cùng nhau ăn cơm đi, không biết học trưởng lúc đó có thuận tiện hay không?" Hứa Tri Hải gật đầu, nói: "Thuận tiện."

Anh ta từ trong túi lấy điện thoại di động ra đưa cho Nguyễn Ưu: "Lưu số điện thoại đi, thuận tiện liên hệ."

Nguyễn Ưu lưu lại số điện thoại, Hứa Tri Hải liền đứng dậy, tao nhã lễ phép nói: "Vậy cậu chơi thoải mái đi, tôi đi phía trước nhìn xem, ngày mai sẽ gửi thời gian địa điểm ăn cơm sớm cho cậu, nhất định phải tới nha!" Sau khi Hứa Tri Hải đi Nguyễn Ưu lại ngồi một hồi, trong lúc đó cậu nhân được lời mời kết bạn Wechat của Hứa Tri Hải, Nguyễn Ưu sau khi chấp nhận, tiện tay mở vòng bạn bè của Hứa Tri Hải, anh ta không đăng gì trên vòng bạn bè, bởi vậy cũng không có gì để xem, Nguyễn Ưu nhìn qua liền tắt, tiếp tục chống cằm ngồi tại bờ biển.

Một hồi lâu Lục Quan Triều mới trở về, anh toàn thân ướt sũng, ngồi xuống bãi cát bên cạnh Nguyễn Ưu, hỏi: "Vừa rồi đã có người đến đây sao?" Nguyễn Ưu kinh ngạc a một tiếng, nói: "Gặp được học trường hồi học đại học, hàn huyên một hồi, bảo ngày mai mời chúng ta ăn cơm."

Thấy Lục Quan Triều nhẹ gật đầu, Nguyễn Ưu lại hỏi: "Làm sao anh biết."

Lục Quan Triều bưng cốc nước chanh qua trước mặt Nguyễn Ưu uống một ngụm lớn, cười như không cười nói: "Có hương vị pheromone."

Nguyễn Ưu ngây thơ chớp mắt, chức năng tuyến thể của cậu chưa có hồi phục, đương nhiên ngửi không thấy hương vị pheromone, nhưng Lục Quan Triều có thể. Lục Quan Triều trông thấy biểu cảm của Nguyễn Ưu giống như biểu cảm của một tiểu bạch thỏ thanh thuần, đột nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa.

Ngoại trừ pheromone riêng biệt, alpha và omega ra ngoài xã giao căn bản đều sẽ lịch sự khống chế bài tiết pheromone, bởi vậy trường hợp công khai bài tiết pheromone bình thường thường bị cho rằng không khác nào hành vi xòe đuôi tìm bạn đời của khổng tước.

Mà Nguyễn Ưu, sau khi kết hôn là omega đã bị đánh dấu hoàn toàn , còn có thể khiến cho alpha ở trước mặt cậu lưu lại tin tức tố, bản tính alpha của Lục Quan Triều bị nhen lửa.

Alpha trời sinh chính là có tính chiếm hữu, Lục Quan Triều nghĩ, nếu như không phải Nguyễn Ưu tuyến thể chưa có khôi phục, thì tuyến thể trong cơ thể cậu liền sẽ tự lưu lại hương vị pheromone của hắn, như vậy cũng sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt .

Lục Quan Triều giống như khống chế không nổi cơn giận của mình, nhưng anh nhìn thoáng qua Nguyễn Ưu vẫn đang mơ hồ, đột nhiên ý thức được, nếu như không phải là bởi vì mình, Nguyễn Ưu có lẽ cũng sẽ không bị tổn thương.

Thế là Lục Quan Triều miễn cưỡng khống chế cảm xúc, nói: "Ngày mai ăn cơm phải không?" Nguyễn Ưu khẩn trương nhẹ gật đầu, cậu luôn cảm thấy Lục Quan Triều tâm tình bất định, nên không nắm bắt được liền không biết làm sao, đành phải phỏng đoán tâm tư của anh, nói: "Nếu như anh không tiện, vậy..." "Không có gì không tiện."

Lục Quan Triều nói.

Bầu không khí có chút ngưng lại, Nguyễn Ưu phát giác được Lục Quan Triều cũng không vui, không dám nói nữa, Lục Quan Triều hít sâu một hơi, hỏi Nguyễn Ưu: "Em muốn học lặn xuống nước không? Anh dạy cho em."

Tác giả có lời nói: Mọi người có một chi tiết là trước kia Lục Quan Triều cùng anh họ cũng đã tới ở trên đảo, anh muốn mượn tuần trăng mật lần này tới cáo biệt chuyện cũ, nhưng mặc kệ anh muốn làm gì, về sau lúc Ưu Ưu biết chân tướng, cậu đều... ... Nhân vật mới xuất hiện về sau sẽ giúp Ưu Ưu rất nhiều