Chương 17

Lục Quan Triều cũng không có chờ Nguyễn Ưu, hắn nhanh chóng đi một mạch, không nói rõ được lửa giận bao quanh Lục Quan Triều là từ đâu mà đến là từ đâu mà đến.

Lục Quan Trều bước vào thang máy, mắt thấy Nguyễn Ưu chạy tới, vẫn nhẫn tâm đóng cửa thang máy lại.

Thang máy từ tầng cao nhất đi xuống phía dưới, chỉ mấy giây liền dừng ở tầng phòng của bọn họ, Lục Quan Triều đi thẳng về tới phòng, nhưng lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, anh nóng nảy vò lấy mái tóc, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Lục Quan Triều biết, Lê đảo cảnh đêm chưa bao giờ có biểu diễn pháo hoa, đây chính là do Hứa Tri Hải chuẩn bị vì Nguyễn Ưu, cảm xúc của Hứa Tri Hải đối với Nguyễn Ưu không đơn giản, đồ ngốc cũng đều nhận ra được.

Mà Nguyễn Ưu, cậu thế mà còn vui mừng mong đợi hưởng thụ trận pháo hoa này như vậy.

Lục Quan Triều cũng rất rõ ràng, hôn nhân của anh và Nguyễn Ưu cũng không phải là dựa trên tình yêu, nhưng ký hiệu là sự trói buộc vượt qua cả tình yêu, nó mang ý nghĩa trách nhiệm, cũng mang ý nghĩa xuất phát từ bản năng ham muốn chiếm hữu.

Nguyễn Ưu là omega của Lục Quan Triều, thoáng chốc bị người ngoài để ý đến, Lục Quan Triều liền cảm thấy không thể chịu đựng được.

Nguyễn Ưu cuối cùng đi chuyến thang máy sau về đến bên trong phòng, nhìn thấy Lục Quan Triều đứng phía trước cửa sổ, Nguyễn Ưu nhẹ nhàng thở ra, cậu áo khoác của Lục Quan Triều treo lên, rót cho anh cốc nước, đi đến bên cửa sổ, cẩn thận nhìn Lục Quan Triều một chút.

"Uống nước đi, em về sau sẽ không cùng Hứa Tri Hải gặp mặt." Nguyễn Ưu nói.

Lúc chờ thang máy Nguyễn Ưu đã hiểu rõ vì sao Lục Quan Triều lại tức giận, Hứa Tri Hải khıêυ khí©h quá mức rõ ràng, anh ta khiến Lục Quan Triều cảm thấy bị xúc phạm, cho dù Nguyễn Ưu đối với Hứa Tri Hải cũng không có tâm tư gì khác, nhưng nếu Lục Quan Triều không vui, Nguyễn Ưu liền quyết định sẽ không cùng Hưa Tri Hải qua lại nữa.

Dù sao trước kia cũng chưa từng qua lại, Hứa Tri Hải đối với cậu có những tâm tư đó, là thật hay là giả, là nhất thời hứng thú hay là có ý khác, Nguyễn Ưu đều không muốn truy đến cùng.

Vợ chồng sống với nhau, cũng nên có người lựa chọn lùi một bước, nếu Lục Quan Triều không lùi, vậy để Nguyễn Ưu lùi đi.

Nguyễn Ưu không muốn so đo tính toán hơn thiệt, đã nói phải chung sống cùng Lục Quan Triều thật tốt, Nguyễn Ưu không muốn để cho sự kỳ vọng đẹp đẽ gần ngay trước mắt này bị tiêu tan.

Bản năng của omega đối với alpha đã đánh dấu mình sẽ sinh ra phục tùng, yêu thích và bị cuốn hút, cứ cho là tuyến thể Nguyễn Ưu chưa khôi phục, nhưng bản năng của omega trong gen đã đủ khiến Nguyễn Ưu cúi đầu.

Huống chi, Nguyễn Ưu biết , trong cuộc hôn nhân này, chung quy là thời gian bản thân yêu Lục Quan Triều lâu hơn, cũng yêu càng nhiều hơn.

Lục Quan Triều quay người, trông thấy người bên cạnh mặt mày ủ rũ, omega dịu dàng ngoan ngoãn xinh đẹp, lửa giận trong lòng kia cuối cùng cũng dịu xuống một chút. Anh đưa tay cầm cốc nước Nguyễn Ưu đưa tới.

"Là chuyến bay ngày mai sao?" Lục Quan Triều hỏi.

Nguyễn Ưu gật đầu, nói: "Ừm buổi sáng ngày mai."

Lục Quan Triều đặt cốc nước xuống, vừa cởϊ qυầи áo vừa hướng phòng tắm đi vào, nói: "Vậy tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút."

Nguyễn Ưu vốn cho rằng chuyện này cứ như vậy cho qua, tắm rửa ra, mới biết Lục Quan Triều cũng không có đem chuyện này kết thúc, Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều đè giữa hai chân, alpha dươиɠ ѵậŧ to lớn làm áo choàng tắm nhô lên, mặt Nguyễn Ưu sát trên áo choàng tắm bằng tơ lụa, có thể cảm nhận được nó nóng rực và hung tàn.

Lục Quan Triều tay đè trên mái tóc mềm của Nguyễn Ưu ôn nhu, anh nói: "Liếʍ nó."

Nguyễn Ưu có chút khó mà tiếp nhận, một đồ vật như thế, phải đưa vào trong miệng, trong lòng Nguyễn Ưu có chút cảm thấy không được, nhưng Lục Quan Triều uy thế đè người, cho dù tuyến thể của Nguyễn Ưu bị tổn thương không cảm nhận được pheromone, vẫn có thể cảm nhận được đỉnh đầu Lục Quan Triều đang bốc hỏa, chỉ còn chờ Nguyễn Ưu đến dập tắt ngọn lửa này, hoặc là anh tự mình đến dập lửa.

Suy nghĩ cân nhắc, Nguyễn Ưu nhắm lại hai mắt, vén áo choàng tắm lên, Lục Quan Triều không có mặc đồ lót, đồ vật kia thẳng tắp nhô ra, Nguyễn Ưu đưa tay lên nắm lấy, cậu giương mắt nhìn thoáng qua Lục Quan Triều, Lục Quan Triều dùng ánh mắt ra hiệu cậu tiếp tục, Nguyễn Ưu nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, nhắm mắt lại đem dươиɠ ѵậŧ của Lục Quan Triều ngậm vào trong miệng.

Tư vị kia rất khó chịu, nhưng Nguyễn Ưu biết Lục Quan Triều hiện tại đang tức giận, nếu như không hầu hạ tốt anh, đêm nay có khi bản thân phải nếm mùi đau khổ, vì thế sau đó liền thích ứng một chút ngậm vào, liền ra sức liếʍ láp.

Lục Quan Triều từ trên cao nhìn xuống dạy Nguyễn Ưu, để cậu học được mυ"ŧ lấy, khoang miệng Nguyễn Ưu ấm áp ướŧ áŧ, Lục Quan Triều thoải mái dễ chịu rêи ɾỉ một tiếng, đưa dươиɠ ѵậŧ hướng về phía trước, hướng vào khoang miệng Nguyễn Ưu đưa vào càng sâu.

Nguyễn Ưu bị đẩy vào đến nôn khan, lại nhả không ra dươиɠ ѵậŧ của Lục Quan Triều, chỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở, cậu muốn thở một hơi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ẩm ướt từ khóe miệng chảy ra, đọng ở trên dươиɠ ѵậŧ của Lục Quan Triều, lại tí tách rơi trên mặt đất.

Cái cảm giác bản thân là công cụ tìиɧ ɖu͙© của Lục Quan Triều lại xuất hiện, lại càng thêm mãnh liệt. Trong lòng Nguyễn Ưu cũng không có cảm giác vui vẻ, đa số thời gian, cậu chỉ phụ trách khiến alpha vui vẻ.

Nguyễn Ưu thời gian dừng lại quá lâu, Lục Quan Triều chờ đợi không được, tự mình ấn lấy gáy Nguyễn Ưu trước sau loạn động, cổ họng nhỏ hẹp là cái nơi đến tốt đẹp, Lục Quan Triều bên trong rút ra thu hoạch được kɧoáı ©ảʍ giao hợp, Nguyễn Ưu khó chịu nhắm mắt lại nhưng lại dâʍ đãиɠ há hốc mồm tiếp nhận anh ra vào, bộ dạng cực kỳ kí©h thí©ɧ Lục Quan Triều, động tác của anh càng thêm nhanh.

Nguyễn Ưu hàm trên nóng bỏng, qυყ đầυ to lớn cạo qua hàm trên, mỗi một lần đều như là thiêu đốt khiến Nguyễn Ưu khó chịu.

Không biết qua bao lâu, Lục Quan Triều cuối cùng cũng rút ra dươиɠ ѵậŧ của mình, nắm lấy tay Nguyễn Ưu vì mình thủ da^ʍ ra.

Đó cũng không phải kết thúc, Lục Quan Triều dung một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên tay dính làm bôi trơn, qua loa khai thác mấy lần liền đưa vào huyệt sau của Nguyễn Ưu. Mặc dù huyệt sau của omega vốn là dùng để giao hợp, nhưng không phải vào thời kỳ phát tình, qua quýt khởi động lại như thế ngoáy bên trong, Nguyễn Ưu cực kỳ khó chịu phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Nhưng mà một tiếng này rêи ɾỉ chưa kết thúc liền thay đổi âm điệu, Lục Quan Triều liên tục đâm vào, Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn bị xuyên qua.

Cậu bị Lục Quan Triều ôm vào trong ngực, tấm lưng mỏng manh sát lại trước ngực Lục Quan Triều, Lục Quan Triều một bên không ngừng loạn động, một bên đưa tay nắm vuốt hai hạt nhũ châu trước ngực Nguyễn Ưu.

Lục Quan Triều ghé vào lỗ tai Nguyễn Ưu thấp giọng hỏi: "Đau không?"

Nguyễn Ưu lúng túng gật đầu, Lục Quan Triều lại cười: "Nói dối, em rõ ràng rất thoải mái, nhìn em xem, núʍ ѵú đều cứng rắn đến nhô lên."

Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều liên tục ra vào, lại nghe lời trêu đùa của anh, bất luận là phương diện kia cũng không đủ sức phản kích, dươиɠ ѵậŧ của Lục Quan Triều đi sâu vào, ở khoang sinh sản lặp đi lặp lại động tác, Nguyễn Ưu chịu không nổi loại kí©h thí©ɧ như này, khó chịu cúi người muốn ôm bụng, lại bị Lục Quan Triều nắm lấy cổ tay không cho phép.

"Nơi đó hoan nghênh anh, muốn để cho anh đi vào." Lục Quan Triều nói.

Nguyễn Ưu hoảng sợ trừng to mắt, Lục Quan Triều lại không hề bị lay động, anh càng làm sâu hơn, khoang sinh sản bị dươиɠ ѵậŧ làm cho mềm mềm lộ ra, Lục Quan Triều nói: "Bác sĩ nói, sẽ không mang thai, chỉ là nếu như thật sự mang thai, cũng sẽ không còn ai dám ngấp nghé em nữa."

Khoang sinh sản của Nguyễn Ưu vừa rát vừa đau, cậu cái gì cũng nói không ra, chỉ điên cuồng rơi nước mắt lắc đầu, lại bị Lục Quan Triều nhiều lần cưỡng ép tiến vào.

Cuối cùng, Nguyễn Ưu tại thời khắc sắp hôn mê, cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào khoang sinh sản của mình, mà Lục Quan Triều thì sảng khoái thở dài một tiếng.

Nguyễn Ưu nhắm mắt lại, cậu biết, Lục Quan Triều lật qua lật lại làm cả đêm như vậy, một trang này coi như miễn cưỡng vén qua.

Ngày thứ hai lúc đến sân bay lúc Nguyễn Ưu ngồi yên tại chỗ, đi thẳng lên máy bay cũng còn nằm mềm nhũn, Lục Quan Triều nhìn cậu chăm chú nhíu lông mày lại, trong lòng cuối cùng khoan khoái một chút. Anh quay đầu nhìn về biển mây bên ngoài cửa sổ, thở ra một hơi, cảm thấy không lời nào có thể diễn tả được sự thoải mái.

Bọn họ chọn đích đến là một tiểu quốc ở Châu Âu ít được quan tâm, máy bay không cách nào đi thẳng tới, cần trung chuyển.

So với đảo nhỏ nhanh gọn trong nước, lựa chọn đích đến mới hiển nhiên phải phiền toái hơn một chút.

Cũng may hành trình tiếp theo chưa từng xuất hiện Hứa Tri Hải thứ hai, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đến về sau, trải qua mười ngày yên ổn bình tĩnh.

Nơi đó ẩm thực thanh đạm, lại thích giữ nguyên bị chua vốn có của nguyên liệu, Nguyễn Ưu không ăn không quen đồ ăn ở đây, Lục Quan Triều liền đưa Nguyễn Ưu đi tìm kiếm quán cơm trưa, bởi vì muốn tiết tấu cuộc sống chậm chút, lúc đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm tham quan, hai người vừa đi vừa nói chuyện, quan hệ ngược lại gần gũi hơn rất nhiều.

Trong lúc Nguyễn Ưu tán gẫu lần đầu tiên biết ba mẹ Lục Quan Triều một đời ở Lục gia đoạt quyền không thành, chật vật chuyển nhà ra nước ngoài, tiếp đến Lục Quan Triều đem sản nghiệp nhà mình một lần nữa chấn hưng, Lục gia mới lại đem nhà anh để vào mắt.

Những cái này Nguyễn Ưu trước kia cũng không biết, dù sao lúc kết hôn Nguyễn Ưu chỉ cùng ba mẹ Lục Quan Triều gặp qua vài lần, ba mẹ Lục Quan Triều cũng không có làm khó Nguyễn Ưu, sau khi hôn lễ kết thúc bọn họ lại rất nhanh lại ra nước ngoài.

Lục Quan Triều cùng Nguyễn Ưu nắm tay đi dạo trên đường lát đá, Lục Quan Triều giải thích bọn họ ở nước ngoài đã hơn hai mươi năm, đã không quen cuộc sống sinh hoạt trong nước, trở lại nơi mình thất bại thảm hại khó tránh khỏi thổn thức đau lòng, cho nên liền sớm rời đi.

Nguyễn Ưu nhân tiện nói: "Vậy hành trình lần này của chúng ta có tiện không, không bằng đi thăm hai người họ đi."

Lục Quan Triều nghĩ một chút, nói: "Lần sau đi, lần này thời gian vội vàng, cũng không có nói trước với bọn họ, đặc biệt bay qua đó một chuyến chỉ ở một hai ngày quá phiền phức rồi. Nếu như em muốn gặp bọn họ, sau tết chúng ta có thể cùng đi."

Nguyễn Ưu lúc này mới cảm thấy mặc dù trước đó Lục Quan Triều và mình không giống vợ chồng, bản thân giống như cũng không có làm tròn trách nhiệm của một người vợ, ba mẹ Lục Quan Triều, quan hệ gia đình của anh, những điều này mình hoàn toàn đều không có để tâm qua.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Ưu lại hỏi anh: "Vậy Lục gia những người khác thì sao? Anh cùng bọn họ có qua lại không?" Lục Quan Triều cười nói: "Vì cái gì không qua lại. Lục gia chẳng phải vẫn coi chúng ta là người nhà sao."

Nguyễn Ưu không hiểu nhiều về thế thái nhân tình, nhíu mày lại nghĩ một hồi, hỏi Lục Quan Triều: "Vậy em thì sao, em cũng phải cùng người Lục gia tiếp tục qua lại sao?" Lục Quan Triều xoa bóp lòng bàn tay của cậu, như đùa giỡn nói: "Bây giờ liền bắt đầu quan tâm những điều này sao?" Đùa xong rồi, Lục Quan Triều sau đó nghiêm túc nói với Nguyễn Ưu: "Em là Lục phu nhân, khả năng xã giao cơ bản không thể thiếu, nhưng không cần thiết cùng bọn họ qua lại quá gần gũi.

Anh đối với Lục gia cũng không có hứng thú, ư... Nói đúng ra, nên là đường ai người ấy đi."

Nói hơn nửa ngày về Lục gia, Nguyễn Ưu có mấy lần muốn lấy dũng khí biểu đạt tình cảm của mình đối với Lục Quan Triều, nhưng Lục Quan Triều giống như càng muốn biểu đạt hơn, Nguyễn Ưu hiếm khi có thể thấy Lục Quan Triều cùng cậu đứng đắn nói nhiều chuyện như vậy, nói đều vẫn là Lục Quan Triều chưa từng cùng người khác nhắc đến chuyện trong nhà, Nguyễn Ưu liền không nỡ cắt ngang, chỉ chăm chú nghe.

Lục Quan Triều nói rất nhiều, quay đầu nhìn dáng vẻ khuôn mặt Nguyễn Ưu chăm chú, cười ra tiếng, cậu không hoài nghi chút nào, nếu như là ở trong nhà Nguyễn Ưu thậm chí sẽ giống như cái máy ghi lại tất cả những lời anh mới vừa nói.

Lục Quan Triều cũng như thế trêu đùa Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu bắt đầu ngại ngùng, đỏ bừng mặt thẹn thùng nói: "Vậy chúng ta tận hưởng tốt thời gian của chính chúng ta là đủ rồi."

Đang lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến cuối con phố này.

Thành phố nhỏ với đường xá khúc khuỷu, quy hoạch phức tạp, cuối con đường cũng không có quán cơm trưa nào, chỉ có một cái quảng trường nhỏ hình khuyên, ở giữa có pho tượng cùng đài phun nước, giữa trưa dưới ánh mặt trời, đài phun đầy tràn nước xuống, ở trong hồ phun lên gợn sóng.

Trên đường tốp năm tốp ba người đi đường nói chuyện Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đều nghe không hiểu ngôn ngữ dân bản xứ, Nguyễn Ưu thử dùng Anh ngữ hỏi mấy người đi đường, hiệu quả quá ít, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Mặt trời chiếu Lục Quan Triều nhíu mày, anh lấy điện thoại ra muốn tìm quán cơm trưa rốt cuộc phải đi con đường nào, Nguyễn Ưu mắt thấy anh lại muốn phát cáu, vội vàng nói: "Không sao không sao, tùy tiện ăn cái gì đều được, em cũng không phải kén ăn đến thế."

Nguyễn Ưu đã nói như vậy, Lục Quan Triều vẫn đứng ở nguyên không có nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.

Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều một chút, lại do dự một cái chớp mắt, thấy anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, hiện trên giao diện là một đoạn tin tức, tiêu đề rất bắt mắt, viết: "Thẩm Lương đêm khuya được đưa đến bệnh viện cấp cứu, hư hư thực thực say rượu quá độ dẫn đến ngộ độc cồn" Nguyễn Ưu trông thấy tiêu đề, cũng là rất kinh ngạc, cậu nhẹ nhàng a một tiếng, nói: "Làm sao lại đưa bệnh viện, hẳn là có liên quan đến Trương Thịnh."

Lục Quan Triều đưa tay tắt màn hình điện thoại cất vào túi, lạnh lẽo cứng rắn nói: "Đương nhiên có liên quan đến anh ta, không phải thì còn có thể liên quan đến ai. Anh ta là alpha của Thẩm Lương."

Nguyễn Ưu luôn cảm thấy Lục Quan Triều nói lời này có chút không vui, nghĩ đến anh cùng Trương Thịnh từng đánh nhau một trận, Nguyễn Ưu liền thuận theo Lục Quan Triều, nói: "Phải, Trương Thịnh nhìn cũng quá... Dù sao nhìn thế nào cũng không giống người tốt."

Lục Quan Triều không muốn tiếp tục đề tài này, anh cắt ngang Nguyễn Ưu, đưa tay chỉ một hướng, nói: "Đi hướng bên kia đi, vừa rồi anh xem bản đồ, bên này có cơm trưa quán."

Chờ lúc Nguyễn Ưu về nước lúc, tin tức Thẩm Lương đã xôn xao rầm rộ.

Thẩm Lương vốn là đứng đầu nhóm omega cả nước, đột nhiên thêm việc say rượu bị đưa bệnh viện khiến hình tượng của cậu ta giảm bớt đi nhiều, nhóm alpha cùng nhóm omega truyền thống chỉ trích Thẩm Lương không giữ mình trong sạch, nhóm omega chủ nghĩa bình quyền thì chỉ trích Thẩm Lương không xứng là đại biểu của omega, kỳ thật thực chất là người phát ngôn quyền lực trong hệ thống alpha, không chỉ có kết hôn cùng alpha như nhưng omega khác, còn muốn dùng hôn nhân làm tấm màn che cho bản thân.

Thẩm Lương thời gian qua xuân phong đắc ý, lúc này lại cực kì huyên náo thảm hại, đỡ trái hở phải, cái nào cũng không chống đỡ tốt được.

Chỉ là luôn luôn chú ý danh dự của mình danh dự và Thẩm Lương bây giờ lại không lo được những thứ này, tình huống lần này cậu ta bị đưa đến bệnh viện thật không tốt, trong lúc kiểm tra cậu ta phát hiện từng uống rượu trong thời gian dài, lại thêm cảm xúc chập trùng cực độ, ngộ độc đến nằm trong bệnh viện ròng rã hai ngày mới tỉnh lại.

Sau đó Thẩm Lương tỉnh lại cũng suy yếu hơn trước, sau khi về nước Nguyễn Ưu cùng Lục Quan Triều đi thăm Thẩm Lương, xuyên qua cửa sổ nhỏ bên trên cửa phòng bệnh, trông thấy cậu ta một mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, say rượu sau một hệ liệt không tốt phản ứng để bộ mặt hắn sưng vù, người lại gầy hốc hác đi, tiều tụy nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ.

Thẩm Lương sụp đổ, mọi việc đều yên tâm để ba mẹ cậu ta đi xử lý, Thẩm gia chỉ có một một giúp việc chăm sóc Thẩm Lương từ nhỏ đến chăm sóc cậu ta.

Dì Trương thấy là Nguyễn Ưu, nhìn cậu khua khua tay, mở cửa phòng bệnh ra, ở cửa ra vào cùng cậu nói: "A Lương ngủ rồi, cũng đừng vào, gần đây tinh thần cậu ấy không tốt, khó lắm mới ngủ một lúc, chờ cậu ấy đỡ hơn lại đến thăm đi."

Mặc dù hơn 20 năm gần đây vẫn luôn không thế nào đối phó với Thẩm Lương, nhưng dù sao vẫn là người nhà, Nguyễn Ưu trong lòng khó tránh khỏi không đành lòng, đem thuốc bổ mang tới giao cho Trương a di, nói: "Vậy dì Trương chăm sóc cậu ta thật tốt nha, đều là món cậu ta thích ăn, cháu không vào nữa, để cậu ta tự mình chăm sóc thật tốt."

Nguyễn Ưu cùng Lục Quan Triều chuẩn bị quay người rời đi, lúc dì Trương đẩy cửa trở lại phòng bệnh lại nghe thấy tiếng Thẩm Lương: "Là Ưu Ưu sao?" Nguyễn Ưu dừng bước chân, Thẩm Lương còn nói: "Vào đi, tôi có lời muốn nói cho chú."

Nguyễn Ưu đi tới cửa, Thẩm Lương lại để cho cậu dừng lại: "Đứng chỗ đó đi, cũng đừng đến quá gần, đừng thấy rõ ràng dáng vẻ khó coi hiện tại của tôi."

Nguyễn Ưu đành phải đứng tại cổng, Lục Quan Triều đứng sau lưng Nguyễn Ưu, Thẩm Lương nằm nghiêng trên giường bệnh, đưa lưng về phía bọn họ, giọng của cậu ta khàn khàn, cậu ta nói: "Ưu Ưu, chú có phải không biết, tôi rất ghen ghét chú, từ nhỏ đã ghen ghét chú.

Cho nên chú nhất định phải đem đồ vật của chú giữ thật kỹ, nếu có một ngày tôi không còn có cái gì nữa, vậy tôi liền muốn dùng đồ vật của chú, đến bổ khuyết chính mình."

Nguyễn Ưu không nghĩ tới Thẩm Lương sẽ nói những lời này, trong trí nhớ ngoài mình Thẩm lương chưa hề ở trước mặt người ngoài biểu lộ bộ mặt không tốt của mình, bởi vậy cậu nhanh chóng quay đầu nhìn Lục Quan Triều một chút, quả nhiên Lục Quan Triều cau mày.

Nguyễn Ưu đành phải vội vàng nói: "Anh mệt rồi, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, em đi trước."

Tác giả có lời nói: Dấu chấm lửng nhớ đến xem phần sau nha! Liên quan tới lời nói của anh họ, kỳ thật anh họ chỉ là chuyện khác, đằng sau sẽ viết, nhưng Lục Quan Triều chỉ vì anh họ của Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều lại muốn làm loạn rồi.