Chương 39: Cắn miếng ba mươi chính, công dân bình thường

Lộ Vũ còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào, bên kia Giang Thành đã cúp điện thoại.

Bởi vì lúc này Tống Linh Chi đã tháo tai nghe ra.

Giang Thành cúp điện thoại rất nhanh, ngón tay ấn thật nhanh xuống màn hình.

Anh nhìn chằm chằm Tống Linh Chi và quan sát nét mặt của cô, thế nhưng Tống Linh Chi chỉ cúi đầu bỏ tai nghe vào trong hộp.

“Tôi phải đi làm.” Tống Linh Chi thông báo.

Thì ra lúc này đã đến giờ cô đi làm.

Giang Thành xác định Tống Linh Chi chỉ mới tháo tai nghe, cô chưa nghe được cái gì.

Anh ngước mắt nhìn cô: “Muốn tôi đưa em đi không?”

“Tôi tự bay.” Đôi cánh màu trắng phía sau lưng Tống Linh chi dang ra, nó run lên.

Dường như đã lâu cô chưa bay, nếu không luyện tập một thời gian, có thể cô sẽ trở thành cái cân ở trên không.

Tống Linh Chi đi tới bên cửa sổ trong phòng sách Giang Thành, chân đạp lên bệ cửa sổ: “Tôi có thể nhảy ra bên ngoài từ đây không?”

“Có thể.” Giang Thành nói.

Tống Linh Chi nhảy ra khỏi cửa sổ, đôi cánh sau lưng dang ra, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Lúc cô đến cửa hàng tiện lợi thì Bùi Dực đang thu dọn đồ đạc.

“Hôm qua bà chủ cho cậu tan làm sớm sao?” Tống Linh Chi vừa hỏi vừa đi tới, cô giúp anh ta sắp xếp ngăn kệ.

“Đúng vậy.” Bùi Dực gật đầu: “Lần trước tiệm chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lại không đuổi kịp.”

“Ý cậu là tiểu thư Tô gặp chuyện ngoài ý muốn ở đây sao?” Cô nghĩ lại mà thấy sợ hãi: “Cũng may tôi đã đưa cô ấy đi.”

“Bây giờ thành phố Linh Kỳ và thành phố Giang Nghi đã được mối quan hệ hợp tác, thật sự vô cùng may mắn.” Bùi Dực gật đầu.

Tống Linh Chi căn bản không ngờ chuyện này có liên quan tới cô, cô còn hùa theo: “Không ngờ Quan Chấp Chính thành phố Linh Kỳ chúng ta lợi hại như vậy.”.

Cô biết tính cách của Tô Hàm, cô ấy không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy.

Bùi Dực rời đi trước, Tống Linh Chi ngồi ở quầy thu ngân và bắt đầu lướt điện thoại.

Lúc này Tô Hàm gửi tin nhắn tới cho cô.

[Tô Hàm: Chi Chi, cô có tài khoản trên mạng mạng xã hội không?]

[Chi Chi: Tôi chỉ có phần mềm trò chuyện này.]

Tô Hạm giới thiệu cho tống Linh Chi một nền tảng xã hội công khai mà hầu như tất cả mọi người đều sử dụng, là một làn sóng Facebook đã xuất hiện hàng nghìn năm trước.

[Tô Hạm: Chúng ta có thể chia sẻ sinh hoạt thường ngày và đăng những gì mình thích lên mạng xã hội này, cũng có thể xem như là một loại ghi chép.]

[Chi Chi: Có vẻ như chơi rất vui.]

[Tô Hạm: Cô mau đăng ký một cái tài khoản đi, tôi sẽ theo dõi cô!]

Tống Linh Chi vội vàng cài đặt phần mềm dưới sự hướng dẫn của Tô hạm, cô có cảm giác mình hiểu loài người hơn một chút.]

Cô đã đăng ký một tài khoản xã hội, ảnh đại diện của cô là một đóa hoa sơn chi biệt danh là Chi Chi, thoạt nhìn rất đáng yêu.

[Chi Chi: Tôi đăng ký xong rồi, cô mau mau theo dõi tôi!]

[Tô Hạm: Tên của cô là gì?]

[Chi Chi: Chính là “Chi Chi”.]

[Tô Hạm: Có rất nhiều Chi Chi trong một lần tìm kiếm, cô là Chi Chi 123 hay là Chi Chi 365?]

[Chi Chi: Là Chi Chi 233.]

Không lâu sau Tô Hạm đã theo dõi cô, tài khoản xã hội của Tống Linh Chi đã có thêm một fan.

Tống Linh Chi tự học mà không cần thầy dạy, cô vào trang cá nhân của Tô Hạm, thấy ảnh đại diện của cô ta là một chuỗi con số.

Cô ta có rất nhiều fan, khung ảnh đại diện của cô ta có màu vàng, điều này tượng trưng cho tài khoản của cô ta có chứng thực cá nhân, chứng thực chức vụ nhà ngoại giao của thành phố Giang Nghi.

[Chi Chi: Cô thật giỏi!]

[Tô Hạm: Lần sau thấy tin tức hay thì tôi @ cô.]

[Chi Chi: Được.]

Sau khi thành thạo kỹ năng mới, Tống Linh Chi đương nhiên muốn cho tất cả mọi người đều biết.

Cô suy nghĩ một chút và đăng ảnh chụp màn hình trang chủ của mình cho nhóm làm việc của mình.

Chỉ có ba người trong nhóm làm việc của cửa hàng tiện lợi, chính là Tống Linh Chi, Mỹ tuyết và Bùi Dực.

[Chi Chi: [Ảnh trang chủ cá nhân] tôi mới đăng ký, tương tác lẫn nhau không?]

[Chi Chi: Tiểu thư Tô vừa mới dạy tôi.]

[Bà chủ: Ok chờ tôi, tôi sẽ theo dõi cô.]

[Bùi Dực: Trước đây bà chủ hay đùa nói Chi Chi 365 là cô, tôi còn theo dõi, sau này mới phát hiện cô ấy gạt tôi.]

[Bùi Dực: Hóa ra cô mới đăng ký tài khoản!]

[Chi Chi: Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ tôi mới học TAT.]

Một lát sau, Tống Linh Chi được thêm hai lượt theo dõi, một là Mỹ Tuyết và còn lại là Bùi Dực.

Hai fan dĩ nhiên là số nhiều, bây giờ Tống Linh Chi hoài nghi tài khoản của người dân thành phố Linh Kỳ đều có mấy triệu fan.

Fan Mỹ Tuyết nhiều là vì cô ấy là chủ tịch tập đoàn, còn Bùi Dực thường đăng ảnh tự sướиɠ và ảnh sinh hoạt lên mạng, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai nên anh ta tích lũy rất nhiều fan.

Tống Linh Chi quay trở lại và đóng từng cái một, sau khi làm xong những việc này, cô mở hộp thoại của Giang Thành.

Thật ra người cô muốn tìm đầu tiên là Giang Thành, nhưng cô suy nghĩ lại cảm thấy xấu hổ, mục đích của cô quá rõ, ngộ nhỡ anh phát hiện thì làm sao?

Cho nên Tống Linh Chi tìm Giang Thành sau cùng.

[Chi Chi: Giang Thành, anh có tài khoản xã hội trên nền tảng Facebook?]

Không lâu sau Giang Thành trả lời.

[Giang Thành: Có.]

Giang Thành vốn dĩ không đăng ký tài khoản, anh không có hứng thú với những thứ này, thế nhưng đoạn thời gian trước đó Bộ trưởng luôn khuyên anh mở một tài khoản, như vậy anh có thể thân thiết với người dân hơn và có thể đưa anh đến gần dân chúng hơn.

Sau đó Giang Thành liền đăng ký một tài khoản có chứng thực và sử dụng tên của chính anh.

Tài khoản của anh tích lũy một lượng fan khổng lồ, nhưng bản thân anh chưa từng đăng một cái tin nào danh sách theo dõi cũng trống không.

Lúc này, Tống Linh Chi gửi tin nhắn đến.

[Chi Chi: Nhanh, chúng ta tương tác lẫn nhau!]

Cô chụp màn hình tảng chủ của mình và gửi qua.

[Giang Thành: Được, em chờ một chút.]

Anh tạm thời cài đặt phần mềm của nền tảng xã hội này, trước khi thêm Tống Linh Chi, anh cẩn thận gỡ bỏ khung ảnh đại diện đã được chứng nhận của mình.

Một thông báo mới hiện lên trên điện thoại của Tống Linh Chi.

[Giang Thành Đã theo dõi bạn.]

[Chi Chi: Tại sao anh lại nổi tiếng ở trên mạng giống như bà chủ và tiểu thư Tô?]

[Giang Thành: …]

[Giang Thành: Em theo dõi bọn họ trước sao?]

Anh lướt nhanh trang chủ của Tống Linh Chi, và không có nội dung gì trên đó, cô chỉ có bốn người bạn chung bao gồm cả anh ấy.

Giang Thành nhấp vào xem, người đầu tiên là Tô Hạm, người thứ hai là Mỹ Tuyết, người thứ ba là ảnh chụp tự sướиɠ của chàng trai trẻ tuổi, một công dân bình thường tên là Tiểu Bùi.

Ma xui quỷ khiến như thế nào mà anh nhấp vào trang chủ tài khoản xã hội của Bùi Dực, anh ta đăng rất nhiều ảnh sinh hoạt của mình kèm theo những câu nói mang nội dung tích cực như học tập và sống tốt.

Đương nhiên những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh chàng công dân bình thường này, dáng dấp anh ta rất tuấn tú, khí chất giống như nam chính trong bộ phim truyền hình ngôn tình Tống Linh Chi thường xem.

Cô nhanh chóng quay lại chỗ nhắn tin với Giang Thành, cô gửi cho Giang Thành một biểu cảm cười to.

[Chi Chi: Anh giống như tôi, không đăng nội dung gì.]

[Giang Thành: Ừm.]

[Giang Thành: Có bốn người trong danh sách theo dõi của em.]

[Ginag Thành: Tại sao tôi là người đứng đầu tiên.]

Đầu danh sách theo dõi đại diện cho lượt theo dõi mới nhất, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Giang Thành, Tống Linh Chi đã loại bỏ ba người bọn họ sau đó cô theo dõi lại bọn họ, nhìn bề ngoài thì Giang Thành là người đầu tiên cô theo dõi.

Đương nhiên thao tác bỏ theo dõi vừa rồi của cô tự nhiên nó sẽ thông báo với ba người còn lại.

Hai người Mỹ Tuyết và Tô Hạm lướt mạng thường xuyên, bọn họ đồng thời gửi tin nhắn cho Tống Linh Chi.

[Tô Hạm/Mỹ Tuyết: Chi Chi, tại sao cô bỏ theo dõi tôi, cô đây là có âm mưu gì.]

[Tô Hạm/Mỹ Tuyết: Người cuối danh sách theo dõi cô là Giang Thành?]

[Tô Hạm/Mỹ Tuyết: Không sao, bỏ đi.]

[Chi Chi: ? ? ?]

Tống Linh Chi không hiểu các cô ấy tự hỏi tự trả lời là đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cô tương tác theo dõi người cô quen biết, cô bắt đầu nghiên cứu mạng xã hội mới này.

Không lâu sau Giang Thành nhận được cuộc gọi từ cấp dưới: “Quan Chấp Chính đại nhân, tài khoản xã hội của ngài bị trộm sao?”

Giang Thành bình tĩnh trả lời: “Không có.”

“Danh sách theo dõi của ngài sao lại có thêm một người?” Bộ Trưởng ngạc nhiên.

“Là bạn gái của tôi.” Tống Linh Chi không ở bên cạnh cho nên Giang Thành cũng không cố ý giảm âm lượng.

“Cái——” Bộ trưởng kinh ngạc, ông ta không thể tin được Giang Thành có thể nói dối là bạn gái của mình.

Một người đi làm đúng giờ tan sở đúng giờ, buổi tối còn phải xử lý công việc, ngài ấy không bao giờ đi xã giao, rốt cuộc thì bạn gái ở đâu ra?

“Làm sao?” Giọng nói Giang Thành có chút lạnh lùng.

“Không có… Không có gì.” Bộ trưởng nhận một cú sốc lớn.

“Ừm” Giang Thành không nói nhiều, anh liền ngắt cuộc gọi.

Ngay sau đó,anh nhận được một loạt tin nhắn Tống Linh Chi gửi tới.

Rất nhiều tin nhắn đều là video về chó mèo dễ thương, phía dưới cô còn @ cho anh qua xem.

Giang Thành trả lời “Đã xem” dưới mỗi bình luận @ của Tống Linh Chi.

——Nhưng thật ra anh căn bản không có xem.

"Đã xem" là đọc các bình luận mà cô đã gửi.

Tống Linh Chi bận chơi mạng xã hội mới, rất nhanh đã tới nửa đêm.

Lúc này, trong cửa hàng tiện lợi có hai người đi tới, dường như đang cãi nhau.

Một người mặc áo thể thao màu trắng, trông có vẻ rất cường tráng, người còn lại mang kính đen và có vóc người thon gầy.

Đó là Dụ Nam và Cố Thịnh Hải, tình hình giữa hai người này không được tốt lắm.

“Tôi đã nói là phải xác nhận nguồn thông tin, anh xem, Giang Thành đã giải quyết xong rồi, chúng ta đã chậm một bước.” Cố Thịnh Hải trầm giọng nói: “Nhiều tiền như vậy, đều bị lãng phí và nó có thể sẽ vạch trần chúng ta.”

Dụ Nam có hơi sốt ruột: “Bọn họ cung cấp tin tức cho tôi, đúng là hợp tác đã lâm vào bế tắc, làm sao lại nhanh như vậy,… Giang Thành cũng không phải là người sẽ nhượng bộ.”

“Kế hoạch của anh không đáng tin chút nào, không bằng chúng ta nghĩ cách làm sao tìm được Huyết tộc và sử dụng gen của nó để làm gì đó.”

Cố Thịnh Hải cảm thấy kế hoạch của Dụ Nam hoàn toàn vô dụng.

Giongj hai người cãi nhau rất nhỏ, âm thanh ù ù nên Tống Linh Chi không nghe rõ.

“Anh xem, bây giờ tiền mua truyền thông đều xài hết rồi,ngay cả mua một khối pin cũng không mua nổi.” Cố Thịnh hải cầm khối pin nhỏ nhất ở trên kệ, giọng điệu cậu ta ỉu xìu.

Cậu ta đặt khối pin lên quầy thu ngân: “Tính tiền.”

Tống Linh Chi để điện thoại xuống, cô trả lời: “Được.”

Cố Thịnh Hải nheo mắt quan sát Tống Linh Chi, sắc mặt cô hồng hào, trông như một cô gái loài người xinh đẹp, cô hoàn toàn không giống Huyết tộc.

Cô chắc là cấp dưới của Mỹ Tuyết, Cố Thịnh Hải suy đoán, cậu ta không dám đối mặt với thế lực giàu có này, cậu ta chỉ cúi đầu nhận lấy khối pin.

Tống Linh Chi làm xong mọi chuyện, cô lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, Cố Thịnh Hải nhìn màn hình điện thoại của cô, là một đóa hoa sơn chi hoạt hình.

Quả nhiên là cô gái loài người đều thích những bông hoa như này.

Cố Thịnh Hải không còn nghi ngờ nữa, cậu ta lại cãi vả với Dụ Nam và rời khỏi cửa hàng tiện lợi.