Chương 45: Cắn thứ bốn mươi lăm, cho cô ăn

Tống Linh Chi sử dụng bản đồ dẫn đường của điện thoại và nhanh chóng đến trường học của Bùi Dực.

Bùi Dực lo lắng Tống Linh Chi không biết đường đến sân vận động, anh ta đã đến cổng trường để chờ cô từ sớm.

Từ xa, Tống Linh Chi cầm dù đen bước tới.

Bùi Dực ngẩng đầu nhìn trời, anh ta hơi nghi ngờ, hôm nay trời nhiều mây không có ánh nắng, sao Tống Linh Chi che dù.

Trong ấn tượng của Bùi Dực, Tống Linh Chi là một cô gái có dáng rất đẹp nhưng cô muốn trở nên dễ thương xinh đẹp hơn.

Tống Linh Chi rất ít ăn thức ăn của loài người, trước kia cô thường kêu đói, Bùi Dực cho rằng cô đang ăn kiêng giảm cân.

Rõ ràng Tống Linh Chi đã rất trắng, cô còn che dù đi ra ngoài vào ban ngày, Bùi Dực tưởng cô sợ nắng.

Bùi Dực chạy tới gọi Tống Linh Chi: “Chi Chi, ở đây.”

Tống Linh Chi vốn đang cúi đầu nhìn bản đồ dẫn đường, nghe tiếng kêu của Bùi Dực, cô ngẩng đầu lên.

Cô cẩn thận che dù đi tới.

“Chi Chi, hôm nay không có nắng, cô có thể đóng dù lại.” Bùi Dực đưa ra lời gợi ý hợp lý: “Cô không cần sợ phơi nắng, cô đã rất trắng rồi.”

Bản thân Tống Linh Chi cũng không nghĩ tới còn có thể lấy lý do tuyệt vời là sợ phơi nắng để che dù ra ngoài, cô nắm chặt cán dù, sau đó lắc đầu: “Tôi sợ tia tử ngoại.”

Bùi Dực dẫn cô vào sân vận động, đồng đội anh ta đang chờ anh ta.

“Giáo sư Vệ chưa tới sao?” Bọn họ kinh ngạc nhìn Tống Linh Chi đứng bên cạnh Bùi Dực, cũng không biết Bùi Dực từ nơi nào kiếm được một cô gái xinh đẹp như vậy tới đây xem bóng rổ.

“Giáo sư dường như có việc, mấy ngày nay ông ấy cũng không có ở trong trường.” Bùi Dực gãi đầu: “Đây là đồng nghiệp của tôi.”

Lần đầu tiên Tống Linh Chi thấy nhiều người như vậy, theo cô đây tất cả đều là thức ăn.

Cô len lén sờ bụng của mình, cảm thấy hôm nay không hiểu sao cô lại thèm ăn.

Vé Bùi Dực cho cô là ở vị trí phía trước, Tống Linh Chi ngồi ở hàng ghế đầu, cái hiểu cái không nhìn những người đang chơi bóng rổ.

Cô không hiểu về luật chơi, cho nên đến khi đội Bùi Dực ném bóng vào rỗ thành công cô chỉ cần vỗ tay hoan hô là được.

Ở hàng ghế sau của sân vận động có hai người ngồi cạnh nhau, một người mặc đồ thể thao màu trắng, một người mang kính gọng đen, hai người đó chính là Dụ Nam và Cố Thịnh Hải.

Cố Thịnh Hải đang cúi đầu điều chỉnh phạm vi phát sóng trực tiếp của mình, lời giới thiệu của chương trình phát sóng trực tiếp là: [Quan Chấp Chính của thành phố Linh Kỳ vì tình cảm cá nhân mà làm việc bất hợp pháp, anh ta đã xếp Huyết tộc nguy hiểm vào nhóm sinh vật vô hại và có nguy cơ tuyệt chủng, đặt sự an toàn của người dân thành phố vào chỗ nào? Click để xem vạch trần bản tính nguy hiểm của Huyết tộc!]

Dụ Nam tiêu tiền để đẩy chương trình phát sóng lên, chỉ cần anh ta vừa mở phát sóng, nó sẽ đẩy phát sóng trực tiếp của mình lên trên trang đầu của nền tảng.

Bây giờ bọn họ chỉ cần đợi Tống Linh Chi lộ ra điều bất thường.

Nhưng mà bọn họ chỉ ngồi ở hàng ghế sau (là vì bọn họ không mua được vé của hàng ghế đầu), họ cầm ống nhòm quan sát Tống Linh Chi đã rất lâu, kết quả cô vẫn rất bình thường.

Người khác reo hò Tống Linh Chi cũng reo hò theo, người khác vỗ tay cô cũng điên cuồng vỗ tay, lúc nghỉ ngơi giữa trận đấu cô lấy bỏng ngô Bùi Dực mua cho bỏ vào miệng.

Nhìn cô không có thay đổi gì, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi đợi.

Mãi cho đến khi trận bóng rổ kết thúc, khi tất cả mọi người trật tự rời đi,

Cố Thịnh Hải vẫn không đợi được cô bộc lộ bản tính nguy hiểm.

Dụ Nam nóng nảy: “Sau rời khỏi đây cô ta sẽ liên lạc với Giang Thành, chúng ta phải giữ cô ta ở đây.”

Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Cố Thịnh Hải nheo mắt nhìn, cậu ta cẩn thận quan sát Tống Linh Chi đang xếp hàng rời khỏi sân vận động, cậu ta gọi Dụ Nam: “Anh mau trộm điện thoại của cô ta, đừng để cho cô ta liên lạc với Giang Thành.”

Dụ Nam cảm thấy loại chuyện ăn trộm đồ của người khác là làm nhục thân phận của anh ta, nhưng anh ta không thể để Tống Linh Chi rời đi bình yên vô sự như vậy.

Vì vậy anh ta lợi dụng lúc sân vận động nhiều người, chen chúc trong biển người, âm thầm đi từ từ đến bên cạnh Tống Linh Chi.

Với thân thủ của anh ta thì việc trộm điện thoại của Tống Linh Chi là việc dễ như trở bàn tay.

Tống Linh Chi căn bản không phát hiện có người trộm điện thoại của mình, khi cô theo đám người ra khỏi sân vận động, cô mới nhận ra trời đã lặn, hơi muộn rồi.

Cô nhìn đám người đi qua lại trên đường mà xoa xoa huyệt Thái Dương.

Thật kì lạ, bây giờ cô cảm thấy không biết tại sao mình đói bụng, dường như cô ăn cái gì cũng không thể no được.

Sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt.

Cố Thịnh Hải đã để ý tới thay đổi của cô, cậu ta vô cùng vui mừng: “Cô ta đã bắt đầu thay đổi!”

Cố Thịnh Hải âm thầm theo sau Tống Linh Chi, cậu ta mở camera và quay cô suốt cả chặng đường.

Kết quả là Tống Linh Chi chỉ đi dạo một vòng rồi đến một quán trà sữa trong trường đại học để mua ly trà sữa, sau đó uống một hơi và móc túi lấy tiền.

Cô mua trà sữa là vì để đè xuống cơn đói bụng của mình, chiêu này vẫn còn rất hiệu quả.

Tống Linh Chi không giỏi chuyện khác nhưng việc chịu đựng cơn đói bụng cô rất giỏi.

Cô cảm thấy trình trạng cơ thể của mình không đúng lắm, cho nên cô quyết định liên lạc với Giang Thành để anh đến đón cô.

Mà lúc này Tống Linh Chi mới phát hiện không thấy điện thoại của mình.

Sau khi Dụ Nam trộm điện thoại của cô, anh ta thuận tay ném nó xuống một chỗ kín đáo trong sân vận động rộng rãi.

Lúc này Tống Linh Chi mới bắt đầu sợ hãi, cô vội vàng quay lại sân vận động để tìm điện thoại của mình.

Camera của Cố Thịnh Hải đã ghi lại mọi động tác của cô.

Lúc Tống Linh Chi mua trà sữa và cười ngọt ngào nói với nhân viên phục vụ rằng muốn bỏ thêm trân châu vào, Cố Thịnh Hải bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta đã có rất nhiều người xem, vô số bình luận nổi lên.

[Quần chúng ăn dưa 1: Huyết tộc đi mua trà sữa uống, cái này hợp lý sao?]

[Quần chúng ăn dưa 2: Tôi cũng thích nhiều trân châu hơn!]

[Quần chúng ăn dưa 3: Người Quan Chấp Chính chỉ theo dõi duy nhất trên mạng xã hội là cô ấy có đúng không, tấm hình trà sữa cô ấy đăng cũng có rất nhiều trân châu.]

[Quần chúng ăn dưa 4: Cô ấy thật đáng yêu! Hình như cô ấy mất điện thoại và bắt đầu quay lại tìm nó.]

Cố Thịnh Hải thấy cảnh tượng không thể khống chế được, cậu ta chỉ có thể tự nhủ, bây giờ bọn họ thấy cô ta dễ thương bao nhiêu, đến khi Tống LInh Chi lộ ra bản tính, bọn họ sẽ hoảng sợ bấy nhiêu.

Lúc này phòng phát sóng trực tiếp rất náo nhiệt, có người thầy vui vẻ và tặng quà.

[Quần chúng ăn dưa số 233 tặng du thuyền sang trọng cho chủ phòng: Cầm lấy mua trà sữa cho cô ấy! Mua cho cô ấy uống!]

[Quần chúng ăn dưa số 466 tặng trà sữa trái cây cho chủ phòng: Uống trà sữa đi!]

[Quần chúng ăn dưa số 898 tặng hoa cho chủ phòng: “Chúng tôi mua điện thoại mới cho cô ấy, cô ấy bị mất điện thoại, thật đáng thương!]

Tống Linh Chi căn bản không biết có người theo sau để quay cô, cô quay lại sân vận động tìm một vòng và không tìm được điện thoại, Dụ Nam ném nó ở chỗ quá bí mật.

Sau khi cô rời đi, điện thoại giấu dưới ghế “Ong ong” vang lên, Giang Thành gọi điện cho Tống Linh Chi.

Ba phút trước, trong phòng hợp Vệ Quốc đã thẳng thắng tất cả với Giang Thành, liên quan đến mối quan hệ giữa ông và Cố Thịnh Hải, còn có cảm giác buồn ngủ không thể giải thích được trong nhà Cố Thịnh hải vào đêm mưa đó.

Giang Thành nghe xong, lập tức anh ý thức được có chuyện gì đó không đúng, anh có thời gian đối phó với Vệ Quốc, mà trước tiên kêu Lộ Vũ xác định vị trí của Cố Thịnh Hải.

Những người từng làm việc tại Viện Nghiên Cứu và Chính phủ có thể bị lính gác giám sát hành tung suốt đời, nhưng mà Cục lính gác rất ít sử dụng quyền hạn này.

Kết quả là Giang Thành thấy vị trí của Cố Thịnh Hải đang ở bên trong sân trường đại học của Bùi Dực, hôm nay Tống Linh Chi cũng ở chỗ này.

Giang Thành trực tiếp kích hoạt thiết bị định vị trên người Tống Linh Chi, thiết bị định vị này có độ chính xác rất cao, nó cho thấy khoảng cách giữa Tống Linh Chi và Cố Thịnh Hải chưa tới hai mươi mét.

Giang Thành ném lại một câu cho Lộ Vũ: “Tôi đi trường học.”

Lúc này Lộ Vũ nhận được tin tức của cấp dưới có liên quan đến việc phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện, anh ta chưa kịp nói cho Giang Thành thì anh đã biến mất tại chỗ.

Đối mặt với tình huống này Giang Thành không lái xe, anh trực tiếp sử dụng năng lực để bay, tốc độ còn nhanh hơn Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi tìm điện thoại một vòng nhưng không có kết quả, cô buồn vã rời khỏi sân vận động.

Cô vịn tay trên lan can, nhíu mày, mồ hôi chảy ròng ròng.

Tống Linh Chi cảm thấy tình huống của mình càng ngày càng tệ, cô vô cùng đói bụng.

Hơn nữa loại đói bụng này không phải là thiếu đồ ăn, mà là cảm giác đói muốn gϊếŧ và xé nát con mồi.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra trên người mình, nhưng cô mạnh mẽ đè xuống du͙© vọиɠ khát máu này.

Cô muốn tìm Giang Thành.

Lúc này Cố Thịnh Hải vẫn còn đi theo cô, phòng phát sóng trực tiếp trên điện thoại của anh ta đang nổ tung, quần chúng ăn dưa bắt đầu đau lòng cho Tống Linh Chi.

[Quần chúng ăn dưa 5: Hình như cô ấy bị bệnh, cô ấy không thể đi được nữa!]

[Quần chúng ăn dưa 6: Đau lòng!]

[Quần chúng ăn dưa 7: Chủ phòng đang quay sao không đi giúp cô ấy?]

Cố Thịnh Hải tự nhủ vô số lần, cậu ta phải bình tĩnh, bây giờ Tống Linh Chi đã gần tới ranh giới sụp đổ.

Cô sẽ bắt đầu làm tổn thương mọi người và cảnh tượng đẫm máu khiến dân thành phố sợ hãi sắp diễn ra.

Đúng như dự đoán của cậu ta, Tống Linh Chi bước lảo đảo về phía một nữ sinh viên đi qua cổng sân vận động.

Lúc này người ở sân vận động đã tản đi hết, cô chờ thật lâu mới thấy một người.

Cố Thịnh Hải núp trong bóng tối, cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng, bắt đầu dẫn dắt quần chúng ăn dưa.

“Các người nhìn xem, cô ta sẽ tấn công nữ sinh viên đáng thương kia, Huyết tộc chính là sinh vật nguy hiểm như vậy!” Cậu ta nói.

Tống Linh chạy tới, cô thừa nhận khi cô nhìn thấy con người, cô đã nghĩ “Mặc kệ, mau ăn một miếng!”.

Nhưng lý trí vẫn chiến thắng du͙© vọиɠ, cô nhào tới, vịn bờ vai của nữ sinh viên, nhỏ giọng cầu xin: “Chào bạn, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”

“Tôi muốn liên lạc với Giang——” Tống Linh Chi dừng lời nói lại, cô nghĩ nếu mình nói tên Giang Thành thì người khác có thể không biết.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cô đỏ mặt lấy hết can đảm nói thêm một câu: “Tôi bị mất điện thoại, tôi muốn liên lạc với bạn trai.”

Nói thật lúc nói ra hai chữ “Bạn trai”, Tống Linh Chi có chút chột dạ, bởi vì bản thân Giang Thành có thể không thừa nhận điều đó.

“A, được.” Nữ sinh viên lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa rồi đưa cho Tống Linh Chi, cô ấy thuận tiện quan tâm hỏi: “Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm, có phải cô bị bệnh không?”

Tống Linh Chi vừa run tay nhập số điện thoại vừa lắc đầu.

Giang Thành nghe được chuông điện thoại, anh liền nhấc máy, là một số lạ gọi tới, âm thanh yếu ớt của Tống Linh Chi truyền tới: “Giang thành, tôi rất đói…”.

Nữ sinh viên đứng bên cạnh kinh ngạc, cô ấy vừa mới gọi gì, Giang Thành sao?”

Đó không phải là Quan Chấp Chính của thành phố Linh Kỳ sao?

Là bạn trai của cô ấy?

Giang Thành chỉ nói một câu với Tống Linh Chi: “Tôi đang đến.”

Tống Linh Chi cúp điện thoai, lúc trả điện thoại cô còn nói: “Cảm ơn.”

Lúc này Cố Thịnh Hải đang quay cô suốt chặng đường, cậu ta sắp ngã xuống.

Không lâu sau Giang Thành đã tới, Tống Linh Chi dựa trên lan can bên ngoài sân vận động, cô siết chặt hai tay.

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Thành đã tới, cô chưa kịp chạy tới bên anh, anh đã xông tới bế cô lên.

Camera của Cố Thịnh Hải vẫn còn đang quay, bây giờ phòng phát sóng trực tiếp đã ầm ĩ.

[Quần chúng ăn dưa 32: Cứu mạng! Anh ấy thật đẹp trai!]

[Quần chúng ăn dưa 54: Đây không phải là Quan Chấp Chính của chúng ta sao? Trước đây tôi đã thấy anh ấy trên báo chí!]

[Quần chúng ăn dưa 37: Trời đất ơi! Hóa ra Quan Chấp Chính của chúng ta đẹp trai như vậy!]

[Quần chúng ăn dưa tặng thức ăn cho chó cho chủ phòng: Chúc 99.]

Giang Thành dùng cơ thể che của mình che cho cô.

Ở một nơi camera của Cố Thịnh Hải không quay được, Tống Linh Chi “Ngao” một cái rồi cắn lên vai anh.

Cố Thịnh hải vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu ta còn muốn quay nữa, nhưng một giây sau, phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta đã bị cấm.