Chương 11

Thịnh Thi Mông không nghe được Ôn Diễn nói gì với Thịnh Nịnh, chỉ thấy mặt Thịnh Nịnh trong nháy mắt đỏ lên như gan lợn, cực kỳ tò mò .

Thịnh Nịnh trừng mắt nhìn cô, giả vờ như không nghe thấy lời của Ôn Diễn, cứng đờ chuyển chủ đề.

Chuyện vui đưa đến tận cửa, nào có chuyện không thuận theo chứ.

Nhưng Ôn Diễn không phải loại đàn ông không cho con gái một bậc thang đi xuống, đã nhận được hiệu quả của sự trêu chọc rồi, anh không nhắc đến việc anh vô tình nghe thấy cô muốn gọi anh bằng xưng hô gì đó.

Tiếp tục nói về hợp đồng, Ôn Diễn nói sẽ gửi địa chỉ cho cô, nói cô đến lúc đó không được đến muộn.

Cuối cùng chờ cúp điện thoại, Thịnh Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô liếc nhìn các lỗ nhỏ ở phía dưới cùng của điện thoại, cực kỳ ảo não vì sự bất cẩn của mình lúc nãy.

Thịnh Thi Mông hỏi cô lúc nãy Ôn Diễn nói cái gì, tại sao sắc mặt cô lập tức thay đổi như vậy.

Tất nhiên Thịnh Nịnh không thể nói sự thật, tùy tiện nói cho có lệ.

Thịnh Thi Mông cũng không hỏi thêm nữa, dù sao chắc chắn cũng không phải là lời gì hay ho.

"Chủ nhật mới đây Ôn Chinh rủ em đi chơi, em tìm cớ từ chối. Vốn muốn chờ đến lúc chị cầm được nhà rồi thì em sẽ chia tay, nhưng hiện tại theo như hợp đồng, căn nhà vẫn thuộc sở hữu của chủ tịch Ôn, chị chỉ có thể dọn vào ở trước, vì vậy tình hình này tính sao đây? Nếu em chia tay với Ôn Chinh, chủ tịch Ôn sẽ không hối hận đấy chứ?"

Lúc đầu Thịnh Nịnh cũng có lo lắng chuyện này, vì vậy khi Ôn Diễn yêu cầu cô ký hợp đồng, cô không ký ngay.

Dù cô có thông minh cỡ nào, sao có thể so sánh được với lão hồ ly nhiều năm trôi nổi trong thương trường được?

Thịnh Thi Mông: "Nếu không thì chị lại nghiên cứu kỹ hợp đồng xem sao? Dù sao em cũng không hiểu, lỡ như có sơ hở thì sao?"

Thịnh Nịnh cảm thấy lo lắng của em ấy không phải là không có lý, lại cầm hợp đồng ra, cẩn thận đọc lại.

Trong các hợp đồng hợp tác bình thường sẽ ghi rõ các điều khoản, nếu bên A hoặc bên B phá vỡ hợp đồng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cũng bồi thường thiệt hại.

Thường được gọi là tiền vi phạm hợp đồng.

Nhưng ở đây chỉ nói rõ tiền bồi thường thiệt hại của bên B. Nếu cô vi phạm hợp đồng thì không chỉ trả lại căn nhà mà còn phải trả tiền thuê nhà theo giá thị trường theo thời hạn hợp đồng, ngoài ra cũng phải trả tiền bồi thường phí mài mòn và dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.

Mà bên A lại không hề có biên bản bồi thường do vi phạm hợp đồng.

Nói cách khác, hợp đồng này, Ôn Diễn có thể phá bỏ hợp đồng.

Cho dù Thịnh Thi Mông hay Ôn Chính có đồng ý chia tay hay không, anh cũng vẫn có thể lấy tiền của Thịnh Nịnh.

Tất cả phụ thuộc vào việc lời nói của anh có đáng tin cậy hay không.

Thịnh Nịnh siết chặt tờ giấy trong tay cho đến khi đầu ngón tay trắng nõn của cô đỏ lên. Cô thậm chí còn nở nụ cười âm trầm.

Thịnh Thi Mông có chút sợ hãi: "Chị?"

Thịnh Nịnh đột nhiên hỏi: "Em có nôn nóng chia tay với cậu ta không?"

"A? Cũng không vội, xem chị sao đã." Thịnh Thi Mông nói: "Thật ra khẩu vị mấy tháng nay của em đều bị Ôn Chinh nuôi dưỡng quen rồi, chờ sau khi chia tay, em quen bạn trai khác có thể sẽ có chút không quen."

Cô ấy cảm thấy chia tay với Ôn Chinh hơi đáng tiếc. Cũng không phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ, mà là vì không tìm được trò tiêu khiển nào tốt hơn người này.

Mặc dù Thịnh Thi Mông khá cởi mở về chuyện tình cảm, lúc giai đoạn mơ hồ thì nuôi tận mấy con cá, nhưng lúc bắt đầu hẹn hò yêu đương thì rất có nguyên tắc.

Cô ấy không bao giờ đυ.ng tới đàn ông đã có đối tượng, bởi vì cô ấy không muốn cạnh tranh với người cùng giới. Đến lúc đó hai cô gái cãi nhau, ai cũng không xinh đẹp. Ngược lại sẽ càng khiến cho đàn ông gia tăng lòng hư vinh, cho rằng bản thân rất hấp dẫn.

Ôn Chinh rất khiến người khác yên tâm về mặt này. Anh không cần dùng cạnh tranh giữa các cô gái để chứng tỏ sức hấp dẫn của bản thân, mặc dù bình thường anh thích đi chọc ghẹo phụ nữ. Nhưng cũng giống như Thịnh Thi Mông, lúc yêu thì rất chuyên tâm vào một người, để tránh ầm ĩ khiến người khác nghe thấy chê cười.

Cho nên nói Ôn Chinh yêu cô rất nhiều, Thịnh Thi Mông cũng không tin lắm. Cô ấy chỉ theo bản năng cảm thấy một người đàn ông rất giống cô trong chuyện tình cảm, thì sẽ không dễ dàng thua bởi cô như vậy được.

Có điều những suy nghĩ này có nói với Thịnh Nịnh cũng vô dụng, bởi vì cho dù có nói ra thì một người ngu ngốc trong chuyện tình cảm chỉ một lòng kiếm tiền mua nhà cũng không hiểu.

-

Mấy ngày sau, thời tiết càng trở nên lạnh hơn.

Mùa đông năm nay hình như đến sớm hơn, cũng không biết lúc nào trời sẽ ấm lên.

Mấy ngày sau cuộc gọi đó, Thịnh Nịnh liên tục nói trường học có việc bận, vì để phối hợp với thời gian của cô, Ôn Diễn cũng lùi ngày ký hợp đồng.

Cũng không phải là hợp đồng làm việc đứng đắn gì, vì vậy mới để cho Ôn Diễn lần đầu tiên tiếp xúc với bên B kiêu ngạo như vậy.

Ôn Diễn không có nhiều thời gian hao tổn mà gọi điện thoại với cô, anh cũng không phải là khách phục vụ của cô, anh không nhịn được ném chuyện của Thịnh Nịnh cho trợ lý.

"Cô Thịnh rất thận trọng." Dựa theo phản ứng của Thịnh Nịnh trong mấy ngày qua, trợ lý Trần kết luận: "Cô ấy hình như không hề tin tưởng luật sư của chúng ta lắm."

Thịnh Nịnh không dám trực tiếp đưa ra ý kiến

nào với Ôn Diễn, cho nên chuyện này cứ như vậy đổ lên người anh ta.

Dù sao cô vẫn sống trong ký túc xá, cũng không vội chuyển đến căn hộ đó.

Nhưng mỗi ngày Ôn Diễn đều bị bố nhắc, dần dần mất kiên nhẫn.

Ngày hôm đó sau khi đưa Ôn Chinh về nhà, hai cha con ương ngạnh cứ cả mày ngẩng đầu không gặp, cúi đầu không nhìn, ai cũng không thèm quan tâm đến ai.

Nhà họ Ôn lớn như vậy, cửa cũng đến có mấy cánh, Ôn Hưng Dật di chuyển không tiện, căn bản không ngăn được Ôn Chinh.

Lần này nhị thiếu gia nhà họ Ôn không bỏ trốn khỏi nhà nữa, nhưng cũng chẳng khác gì bỏ trốn là bao. Buổi tối mới trở về nhà ngủ, ban ngày thì không thấy người đâu cả.

Ôn Hưng Dật hỏi anh ta đi đâu, không biết là anh ta có cố ý chọc giận ông bố của mình hay không, "thẳng thắn" nói đi hẹn hò.

Đứa con nhỏ nổi loạn, chỉ biết làm tổn thương người cha già nên áp lực đương nhiên đè nặng lên người con trưởng quản lý mọi việc.

Ôn Hưng Dật là một đổng sự phủi tay nhàn nhã, trên dưới tập đoàn bây giờ không cần ông phải quan tâm, và tất nhiên chuyện bây giờ ông có thể mở miệng ngậm miệng đều là những chuyện vặt vãnh của gia đình.

Nhưng Ôn Diễn không làm được. Anh là chủ tịch, giờ làm việc không so được với giờ làm việc hàng ngày của nhân viên, nhưng cuối cùng vẫn phải đi làm.

Kéo dài thời gian là kỹ năng ít kỹ thuật nhất trong đàm phán, và cũng là cách dễ dàng gϊếŧ chết sự kiên nhẫn của đối phương. Ví dụ, trên bàn tròn, hai bên đang án binh bất động, ngồi như vậy mấy ngày đêm, xem ai không nhịn được trước.

Trong phòng làm việc ấm áp, Ôn Diễn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng xắn tay áo lên trên khuỷu tay, cổ tay gầy gò, một tay chống má, vốn đang rũ mắt, mặt không cảm xúc xem báo cáo quý của các công ty con.

Trợ lý thấy anh nhướng mày.

Bình thường lúc làm việc, anh rất ít khi làm các hành động nhỏ, nhưng hôm nay vậy mà thản nhiên xoay bút trên ngón tay.

Hôm đó nói một đống lời nịnh nọt anh nửa ngày, còn tưởng là một cô gái ngốc nghếch.

Không ngờ sau khi phát hiện ra mánh khóe hợp đồng thì liền lập tức thay đổi sắc mặt.

Xem ra vẫn là phải chi một ít tiền cho cô rồi.

"Cô ấy không đến công ty luật ký hợp đồng, vậy thì nói cô ấy đến công ty đi." Ôn Diễn thờ ơ nói: "Nói cô ấy có ý kiến gì thì đến trước mặt tôi mà nói."

"Vâng." Trợ lý Trần gật đầu, sau đó chuyển nói sang nói chuyện công việc: "Người của Hiệp hội phiên dịch đã đến rồi."

Ôn Diễn đứng dậy: "Đi."

-

Thịnh Nịnh đứng trước gương soi, giống như một nữ vương đội vương miện, trịnh trọng đội chiếc mũ len lên đầu.

Trước khi đi tìm Ôn Diễn, cô đã gửi tin nhắn báo cáo lịch trình cho Thịnh Thi Mông.

Thịnh Thi Mông: "Em đang ăn tối với Ôn Chinh.""

Sau đó, Thịnh Thi Mông gửi một số hình ảnh thức ăn qua.

Thịnh Nịnh gửi trở lại gương mặt vừa đói vừa khóc.

Thịnh Thi Mông: "Chờ chị sau khi mọi chuyện thành công thì mời em ăn một bữa lớn."

Thịnh Thi Mông: "Giương cao tư tưởng xã hội chủ nghĩa, nhổ lông chủ nghĩa tư bản."

Thịnh Thi Mông: "Xông lên."

Không biết phải chửi từ đâu.

Không làm được chuyện gì tốt, thì đừng có chà đạp chủ nghĩa xã hội.

Bước ra khỏi ký túc xá, may mắn là cô đã buộc chặt mũ, gió lạnh tạt thẳng vào mặt nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh.

Có điều so với gió lạnh lẽo này thì phía sau vẫn có một thứ càng khiến người khác lạnh lẽo hơn.

Không có xe đi lại cho nên rất bất tiện. Học viện Cao Phiên nằm ở đường vành đai 3 phía Tây, trụ sở chính của tập đoàn Hưng Dật ở đường vành đai số 4 phía Bắc, phải đi từ xe buýt cho đến tàu điện ngầm. Khi bước ra khỏi lối ra tàu điện ngầm, xung quanh đều nhốn nháo người. Đây là lối vào ga tàu điện ngầm nằm ở khu tài chính, vì vậy mười đi đi trên đường, hơn một nửa là nhân viên văn phòng, người nào người nấy đều đang cầm trên tay cốc cà phê hoặc đang nói chuyện trên điện thoại.

Chuông điện thoại reo lên, cô phải mất nửa ngày mới nhận ra là điện thoại của mình đang đổ chuông.

Khó khăn lắm cô mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra được. Tưởng là Ôn Diễn gọi đến thúc giục, nhưng hóa ra là cuộc gọi của Đới Xuân Minh.

Đới Xuân Minh cũng không nói lời vô ích với cô, trực tiếp hỏi cô.

"Thịnh Nịnh, em viết đơn kiện gửi lên trường hả?"

Thịnh Nịnh im lặng hai giây, sau đó thừa nhận: "Đúng vậy."

Đới Xuân Minh cười hai tiếng, ngược lại giọng điệu rất bình tĩnh: "Hiện tại tôi có việc phải làm ở bên ngoài, em chờ tôi trở về học viện, hai chúng ta từ từ nói chuyện."

Nói cái gì?

Chỉ sợ không phải nói chuyện, mà là uy hϊếp để cô rút lại đơn kiện.

Đã là nửa tháng từ lúc cô gửi thư kiện vào hộp thư của nhà trường. Thư đã được đọc, cô cũng nhận được thư trả lời tự động "Cảm ơn đã phản hồi, mong kiên nhẫn chờ đợi xử lý".

Kết quả là không có hồi âm từ học viện, nhưng ngược lại lá đơn kiện này lại chuyển đến tay Đới Xuân Minh.

Mặc dù cô đã sớm nghĩ đến kết quả này, nhưng lúc Thịnh Nịnh nghe thấy Đới Xuân Minh nói đến chuyện đơn kiện, từ đầu đến chân cô liền truyền đến một cơn ớn lạnh.

Tâm tình thay đổi mấy ngày hôm nay của Thịnh Nịnh chỉ có thể dùng bốn từ "Thay đổi nhanh chóng để hình dung.

Không phải oan gia không gặp nhau, cô mới vừa bước ra thang máy đi lên tầng thì gặp phải Đới Xuân Minh đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Đương nhiên Đới Xuân Minh cũng không ngờ tới chuyện này. Ông ta đang đi với mấy người đồng nghiệp.

Còn có một vị đồng nghiệp nhắc nhở: "Lão Đới, đây không phải là học trò của ông sao?"

Thịnh Nịnh cũng không để ý đến giáo viên của mình, trực tiếp đi vòng qua.

Đới Xuân Minh tức giận, chào hỏi đồng nghiệp, nắm lấy cánh tay của Thịnh Nịnh, đi về phòng tiếp khách lúc nãy.

Nhân viên phụ trách dọn trà kinh hãi, Đới Xuân Minh mượn cớ quên đồ, sau khi nhân viên đi ra ngoài, ông ta đóng cửa lại, quay đầu nhìn chằm chằm Thịnh Nịnh.

Kể từ lần trước cháu gái nói với ông là Thịnh Nịnh lên xe của Ôn Diễn, Thịnh Nịnh còn xin nghỉ trong nhóm, nói có chuyện riêng cần giải quyết, ông ta đã kinh hồn bạt vía, sợ Ôn Diễn nhúng tay vào chuyện này.

Cũng đúng lúc phó viện trưởng ném cho ông ta một cái email.

Đó là thư kiện của Thịnh Nịnh.

Phó viện trưởng trách cứ ông trong điện thoại: "Ông làm cái gì vậy hả? Không phải lần trước đã thương lượng xong với học sinh rồi hay sao? Để cho học sinh ồn ào đến bên phía hiệu trưởng?"

Đới Xuân Minh càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy Thịnh Nịnh là đồ không biết tốt xấu.

Chức danh nghề nghiệp của ông ta, còn có chuyện Doanh Doanh du học, nếu không nhờ phó viện trưởng ngăn cản đưa lá thư kiện này đến tay hiệu trưởng thì tất cả đều toang hết rồi.

Đới Xuân Minh tự cho rằng ông ta đủ coi trọng Thịnh Nịnh, vốn đã bồi thường đủ tiền bản thảo, sau đó còn cho cô có cơ hội rèn luyện. Chờ sau khi cô tốt nghiệp tìm công việc, nhân tiện viết thư giới thiệu cho cô, đưa cô đến làm việc ở một cơ quan tốt

Từ bỏ quyền tác giả để đổi lấy những thứ này, đối với Thịnh Nịnh tuyệt đối là điều có lợi.

Bây giờ cô vì chuyện quyền dịch giả nhỏ như vậy, mà muốn làm đến chuyện xé rách da mặt như vậy.

Đới Xuân Minh rất muốn trực tiếp hung hăng dạy cho Thịnh Nịnh một bài học, nhưng ông ta không xác định được rốt cuộc Ôn Diễn và Thịnh Nịnh có quan hệ gì.

Tình cờ gần đây có hội nghị thượng đỉnh doanh nghiệp trong và ngoài nước, hiệp hội dịch thuật chịu trách nhiệm công việc phiên dịch, Đới Xuân Minh là phó chủ tịch kiêm thành viên danh dự của hiệp hội, cho nên công việc lần này tất nhiên cũng rơi vào tay ông ta.

Tập đoàn Hưng Dật là một trong những doanh nghiệp chịu trách nhiệm chính cho hội nghị thượng đỉnh, vì vậy Đới Xuân Minh cũng đúng lúc có cơ hội gặp Ôn Diễn.

Hội nghị cấp cao yêu cầu thông dịch viên tại chỗ, giáo viên có thể đưa học sinh đến quan sát dự thính công việc phiên dịch ngay tại chỗ.

Trước đây Đới Xuân Minh vẫn luôn đưa Thịnh Nịnh đi.

Thường là sinh viên nghiên cứu sinh năm hai mới có cơ hội ngồi bên cạnh nghe như thế này. Cháu gái của Đới Xuân Minh hiện tại mới chỉ là đại học năm tư, có thể được chú của mình giới thiệu tham gia loại hội nghị quốc tế như thế này, có thể nói là kéo ra một khoảng cách lớn với các sinh viên khác.

Lúc nãy ông ta gặp Ôn Diễn, giới thiệu cháu gái của mình cho anh, cũng lấy cuốn sách [Đá và Kim Cương] ra tặng cho Ôn Diễn, ý là muốn giới thiệu cho Ôn Diễn biết trình độ phiên dịch vượt trội của cháu gái ông.

Nhưng thật ra là thử thăm dò, xem xem Ôn Diễn rốt cuộc có biết chân tướng chuyện ký tên dịch giả hay không.

Ôn Diễn tùy tiện đặt cuốn sách lên trên bàn, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn.

Thấy Ôn Diễn không có phản ứng gì khi nhìn thấy tên cháu gái của ông trên cuốn sách, cuối cùng Đới Xuân Minh cũng yên tâm.

Hiện tại xem ra chủ tịch Ôn không biết.

Thăm dò có kết quả, cuối cùng ông ta cũng yên tâm.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Đới Xuân Minh không tự chủ giương cao lên mấy phần: "Thịnh Nịnh, đừng trách thầy không nhắc nhở em. Sau này em muốn vào Bộ Ngoại giao đúng không?"

Thịnh Nịnh hờ hững cuối cùng cũng nâng mắt lên.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Đới Xuân Minh tiếp tục với giọng nhẹ nhàng: "Cho dù là thi biên chế, hay là làm phiên dịch viên trong hiệp hội phiên dịch, hay thậm chí là làm phiên dịch viên cao cấp trong một doanh nghiệp nhà nước hay tư nhân, em muốn làm chỗ nào cũng được. Nếu không có người dẫn đường phía trước, con đường sẽ rất khó đi đấy."

"Thầy thừa nhận em rất xuất sắc, nhưng mà người xuất sắc có rất nhiều, chẳng lẽ người nào cũng có thể thuận buồm xuôi gió?"

Gương mặt Thịnh Nịnh dần trở nên lạnh lùng, hai tay đút túi vô thức siết chặt lại.

"Có đôi khi em phải biết học cách linh hoạt, biết không?" Giọng điệu của Đới Xuân Minh ôn hòa: "Em còn trẻ như vậy, có thầy dẫn dắt em, con đường tương lai của em càng dài hơn nữa."

Người không biết tình hình bên trong, nghe vậy còn cho rằng đây là một giáo viên tốt đang giúp cô lập kế hoạch nghề nghiệp.

"Linh cmn hoạt."

Đới Xuân Minh vẫn đang thao thao bất tuyệt tiến hành "Bài phát biểu của người thầy hiền từ" của ông ta, thì đột nhiên nghe thấy Thịnh Nịnh lạnh lùng mắng một câu tục.

Ông ta quay đầu, không thể tin được nhìn cô học sinh vẫn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời này.

Đúng lúc Ôn Diễn tình cờ nghe thấy câu này.

Trợ lý Trần: "Chủ tịch Ôn có muốn đi vào không?"

Ôn Diễn lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Nghe cô ấy mắng."