Chương 34

Thịnh Thi Mông trong mơ màng ngủ mất

Cô mơ thấy tối hôm mình và Ôn Chinh đi xem phim đó.

Thời đi học mỗi một cô gái chắc đều sẽ ấn tượng sâu sắc đối với 2 kiểu nam sinh, một là kiểu nam sinh ương bướng không thích mặc đồng phục của trường, kiểu khác chính là học sinh ưu tú top đầu đồng phục của trường luôn sạch sẽ gọn gàng.

Lúc trước Thịnh Thi Mông quen bạn trai đều là kiểu đầu, hai người ở cùng nhau, thực ra căn bản không hiểu làm thế nào để yêu đương, mỗi ngày ở ở trên mạng trao đổi qua lại mấy lời trích dẫn về tình yêu thanh xuân đau khổ vô cùng buồn nôn, mà cho rằng đó chính là biểu hiện của tình yêu sâu đậm.

Giống hệt như là tình cảm của mọi người, chỉ là vì để đón ý hùa theo cái gọi là tình cảm thanh xuân đơn thuần của tuổi đó.

Mãi cho đến khi cô gặp được mối tình đầu theo đúng nghĩa, người nam sinh này thành tích tốt, dáng vẻ cũng nổi trội, có rất nhiều nữ sinh đều yêu mến ngưỡng mộ cậu ta.

Thịnh Thi Mông vốn cũng không liên quan gì đến cậu ta, là một lần nào đó bởi vì chơi trò đại mạo hiểm với bạn bị thua, không thể không đi tỏ tình với cậu ta.

Học sinh ưu tú không từ chối giống như là dự đoán của cô, mà là kinh ngạc hỏi cô, cậu thích tớ à?

Thịnh Thi Mông gật đầu nói đúng.

Sau đó học sinh ưu tú cười, thế mà thực sự đồng ý lời tỏ tình của cô.

Thịnh Thi Mông thuận nước đẩy thuyền yêu đương với cậu ta, cô biết cậu ta là học sinh tốt, thế nên tuân theo quy luật của yêu đương của học sinh giỏi, yêu đương một tháng, hai người đến tay cũng chưa từng nắm.

Người có tính cách càng không giống nhau thì thường ở phương diện tình cảm càng dễ dàng thu hút lẫn nhau.

Vào cái đêm bọn họ trốn tiết tự học đi xem phim, cô và nam sinh đó lần đầu tiên nắm tay nhau, nam sinh còn hôn lên mặt cô.

Cậu ta trong gió lạnh, tai đỏ ửng nói với cô, tớ sẽ mãi mãi cùng một chỗ với cậu.

Cái câu “mãi mãi” đó của nam sinh đột ngột mà dừng lại vào khoảnh khắc chuyện yêu sớm của bọn họ bị người lớn phát hiện.

Trong trường truyền ra tin đồn.

Bởi vì mẹ của Thịnh Thi Mông là tiểu tam, có mẹ như thế con gái chắc cũng giống thế, sau này Thịnh Thi Mông đoán chừng cũng sẽ đi làm tiểu tam.

Cậu học sinh ưu tú có thể khoan dung cho tính nổi loạn và tùy hứng của Thịnh Thi Mông, lại không thể khoan dung cho mấy cái tin đồn này, người nhà của cậu ta căn bản là kịch liệt phản đối chuyện cậu ta trong thời gian học cấp ba yêu sớm, bây giờ lại nghe ngóng được rõ gia thế của Thịnh Thi Mông, càng làm ầm tìm đến trường học, yêu cầu bên phía nhà trường và thầy cô ép bọn họ chia tay.

Thịnh Thi Mông không muốn cậu ta bởi vì cô mà bị người ta chỉ trích, còn không đợi người lớn ra tay, cô đã sảng khoái nói chia tay với cậu ta.

Biểu cảm của nam sinh trong khoảnh khắc đó, ngoại trừ không nỡ và khó chịu ra, còn có mấy phần vui mừng.

Thịnh Thi Mông lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thất tình này có chút không thoát ra nổi, cô không muốn tìm bạn bè trong lớp khóc lóc kể lể, bởi vì cô biết, mấy nữ sinh đó tuy bên ngoài ngưỡng mộ cô được nam sinh yêu thích, sau lưng lại mắng cô là đ*, Mới mười mấy tuổi đã biết lên giường với nam sinh.

Nhưng cô thực sự quá cần người để dốc bầu tâm sự, thế là không ôm hy vọng gọi cho Thịnh Ninh lúc đó đang ở Yến Thành học đại học.

Trong điện thoại, sau khi Thịnh Ninh nghe cô nói hết chuyện thất tình của bản thân thì im lặng rất lâu, ngay lúc Thịnh Thi Mông cho rằng chị ấy muốn trực tiếp cúp điện thoại, thì Thịnh Ninh bình tĩnh mở miệng.

“Em không phải ngốc chứ?”

“Vào lúc không nên phân tâm nhất thì em lại dùng toàn bộ tâm tư của bản thân đặt lên trên người nam sinh, cùng cậu ta nói chuyện yêu đương có thể giúp em thi đỗ đại học sao? Cậu ta xếp thứ nhất của lớp thì sao, em không phải vẫn xếp thứ nhất đảo ngược?”

“Em yêu đương với ai chị không quan tâm, nhưng chị kiến nghị với em hiện tại tối thiểu phải làm cho rõ chuyện quan trọng và không quan trọng, tương lai của bản thân và chuyện yêu đương rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.”

Thịnh Thi Mông lúc đó ngây ngốc ngồi sững sờ rất lâu.

Chị của cô luôn luôn tỉnh táo như vậy, biết bản thân muốn nhất là cái gì.

Chị ấy luôn là tấm gương của cô.

Cho dù kết cục của câu chuyện không tốt, nhưng tình yêu đầu trong thời thanh xuân đó trong ký ức vẫn vô cùng tươi đẹp, nói là khắc cốt ghi tâm cũng không quá, bởi vì cho dù đến hiện tại, Thịnh Thi Mông cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến người nam sinh ưu tú đó.

Bởi vì như thế mà vào tối hôm tuyết rơi đó, bị Ôn Chinh hôn lên má một cái mà tâm tình bấn loạn.

Dừng lại đúng lúc bốn từ này viết như thế nào, Thịnh Thi Mông biết rất rõ.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Thi Mông ngủ trong lòng Ôn Chinh ngủ, l*иg ngực của người đàn ông suy cho cùng vẫn không thoải mái như gối đầu được, cô không kiên trì được bao lâu, đã vô thức lăn ra từ trong lòng anh, ôm lấy gối đầu lật người.

Ôn Chinh lại mạnh mẽ kéo cô gái đang ngủ say quay lại, lại lần nữa ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của cô, du͙© vọиɠ đã rút lui, vừa nãy quấn quanh trên người không biết từ lúc nào đã hóa thành sự mềm mại quấn trên đầu quả tim.

Anh ta cẩn thận nhìn một lúc lâu, sau đó không mang chút du͙© vọиɠ hôn nhẹ lên trên trán của cô.

Thời tiết ở Yến Thành ngày càng lạnh.

Nhân dịp hoạt động lễ hội mua sắm, Thịnh Ninh ở trên mạng đặt mấy bộ quần áo mùa đông, đặc biệt là áo lông, bình thường đắt cắt cổ, lúc giảm giá mua là lợi nhất.

Thịnh Thi Mông đưa cho cô một chiếc áo len dày đen bằng tay, nói là mẹ đan cho hai chị em, mỗi người một cái.

Đối với mẹ kế Thạch Bình, Thịnh Ninh trước sau vẫn không có cách nào buông xuống được.

Cô đã từng rất thích Thạch Bình, lúc mà Thạch Bình vẫn lấy thân phận là cô giáo Thạch xuất hiện trong cuộc sống của Thịnh Ninh.

Không dịu dàng như là Thạch Bình, mẹ của Thịnh Ninh - Ninh Thanh tính cách mạnh mẽ, yêu cầu đối với Thịnh Ninh cũng rất nghiêm khắc.

Lúc Thịnh Ninh còn là một tiểu công chúa được gia đình nuôi nấng, không hiểu thế giới của người lớn, cách nghĩ cũng vô cùng ngây thơ, cô cảm thấy cô giáo Thạch so với mẹ dịu dàng hơn, thậm chí có mấy lần bởi vì không muốn đi đến lớp năng khiếu mà bị mẹ mắng, mà còn hét lên với mẹ, nếu như cô giáo Thạch là mẹ của con thì tốt rồi.

Ninh Thanh trước giờ chưa từng gặp cô giáo Thạch trong miệng của con gái, cũng không có coi lời nói trẻ con của con gái là thật.

Ai biết được một lời thành sấm, bởi vì công việc của Ninh Thanh bận rội, trước giờ chưa từng xuất hiện trong buổi họp phụ huynh, họp phụ huynh của trường tư tổ chức nhiều hơn, mỗi lần đều là ba Thịnh Khải Minh đi.

Một năm học sau, cô giáo Thạch thật sự trở thành mẹ kế của cô.

Sau khi chuyện lệch bánh bị vạch trần, lần đầu tiên Ninh Thanh động tay với con gái, tàn nhẫn tát Thịnh Ninh một cái.

“Vui vẻ chưa! Cô giáo Thạch sau này chính là mẹ mới của con rồi đó! Sẽ không có ai ép con phải đến lớp năng khiếu mỗi ngày đến cứng cả tay nữa!"

Thịnh Ninh bé nhỏ không biết phải làm sao, gào khóc nói mẹ ơi coi sai rồi, con không nên miệng quạ, con không cần người khác làm mẹ của con, con chỉ cần mẹ làm mẹ của con thôi.

Nhưng không có tác dụng, Ninh Thanh vẫn không thèm ngoảnh lại đi ra nước ngoài.

Thịnh Ninh rời khỏi tòa biệt thự của mẹ, cùng với ba chuyển đến sống ở một con hẻm cũ.

Từ đó đến giờ trao đổi giữa mẹ con hai người, chỉ là tiền sinh hoạt phí nửa năm gửi đến một lần

Gần cuối năm, tiền sinh hoạt phí của Ninh Thanh gửi đến và áo len Thạch Bình cùng lúc gửi đến tay cô.

Thịnh Ninh không muốn dựa vào việc xây dựng mối quan hệ thân thiết với người khác để đổi lấy sự ấm áp.

Cô không tin người khác.

Chỉ có sờ vào tờ tiền mát lạnh mới có thể thay đổi cuộc sống của cô, mới có thể chân chính là liều thuốc an ủi của linh hồn của cô.

Cô theo thường lệ gửi tin nhắn cho Ninh Thanh.

[Cảm ơn mẹ]

Ninh Thanh không trả lời lại.

Thịnh Ninh không nhận áo len của Thạch Bình, Thịnh Thi Mông cũng đã sớm dự liệu đối với điều này, cười nói thế hai cái áo len này đều là của em, có thể mặc thay đổi.

Đối với thái độ làm vừa lòng cả hai bên này của Thịnh Thi Mông, Thịnh Ninh trước giờ đều làm như không thấy, cũng không để tâm.

Suy cho cùng Thạch Bình cũng là mẹ của con bé.

Mẹ con hai người đều hèn mọn nịnh nọt cô như vậy, nếu như Thịnh Ninh lại có chút ác độc, đặt trong phim Quỳnh Dao, làm tốt vai trò chị kế độc ác đối với nhón nhân vật chính thiện lương “Không phải là phá hủy gia đình này mà là gia nhập gia đình này” thực hiện đủ các loại hành vi ngược đãi hành hạ.

Nhưng cô không có rảnh để làm việc đó, cô còn có chuyện của mình phải làm, không có thời gian rảnh đi đóng phim đạo đức gia đình mỗi ngày.

Thịnh Ninh và trợ lý Trần hẹn gặp mặt ở quán cafe gần tập đoàn Hưng Dật.

Thực sự trợ lý Trần không muốn để Thịnh Ninh đặc biệt chạy đến, anh ta vốn dĩ dự định đến trường học tìm cô.

Anh ta một người đàn ông làm việc bao năm như vậy, Thịnh Ninh một sinh viên, chi phí liên lạc gặp mặt nhau của hai người nói thế nào cũng không nên là Thịnh Ninh bỏ ra.

Nhưng nguyên văn của chủ tịch Ôn là.

“Cậu rốt cuộc là trợ lý của ai? Cậu từ nơi xa đến trường học tìm cô ấy, công việc bên này ai giúp cậu xử lý?”

“Bảo cô ấy tự đến.”

Không còn cách nào, chủ tịch Ôn không rời anh ta được, anh ta cũng chỉ có thể để Thịnh Ninh thiệt thòi đi qua bên công ty tìm anh ta.

Tuy là Thịnh Ninh yêu tiền, nhưng vẫn chưa đến mức đến cả tiền ngồi xe điện ngầm cũng muốn tiết kiệm.

Trong quán cafe lúc này rất đông nhân viên công sở ăn mặc sáng sủa, đều nhân thời gian nghỉ ngơi đến đây thả lỏng.

Trợ lý Trần biết Thịnh Ninh thích uống vị ngọt, thế nên gọi cho cô một lý cafe Caramel.

“Tôi tìm người điều tra qua, một vài luận văn của giáo viên hướng dẫn của cô đích thực có vấn đề, còn về đề ký tên của một hai tác phẩm, hay là vấn đề ăn cắp bản quyền hoặc là đạo văn thì tôi không được rõ, nhưng trọng điểm không ở trên người giáo viên hướng dẫn của cô” Trợ lý Trần nhấp một ngụm cafe, nói đến điều mấu chốt “Đới Doanh Doanh lúc trước có tham gia mấy cuộc thi phiên dịch, mấy bản dịch mà cô ta đạt được đó, đều không phải là của bản thân cô ta, Nhưng tất cả đều không bị lộ ra, là bởi vì mấy sinh viên bị cô ta lấy đi tư cách đoạt giải đó, Đới Xuân Minh sau khi xong chuyện đều bồi thường cho bọn họ.

Thịnh Ninh vẻ mặt vô cảm cười một tiếng.

Trợ lý Trần lại nói tình huống thực tế.

“Thực ra nếu như lúc đầu cô lựa chọn nhịn xuống, không nắm lấy quyền tác giả không buông, chắc sau khi sách được phát hành Đới Xuân Minh sẽ bồi thường cho cô không ít.”

Suy cho cùng xã hội trước mắt chính là như vậy, lợi ích trao đổi luôn luôn không lỗi thời.

"Nếu như lúc thầy hướng dẫn của tôi tìm tôi dịch tập thơ này, nói trước với tôi một tiếng, nói là quyền tác giả dịch tập thơ này muốn để cho cháu gái ông ta, ông lại dùng điều kiện khác để trao đổi quyền tác giả, tôi cũng sẽ không nói gì” Thịnh Ninh cũng không muốn giả vờ thanh cao, dứt khoát thành thật bày tỏ với trợ lý Trần “Bởi vì tôi chỉ là một sinh viên, không có bất kỳ bối cảnh nào, cho dù có bản lĩnh cũng không nhất định có bá Lạc* phát hiện ra tôi, một cái quyền tác giả so với việc giáo viên hướng dãn vì tôi rải đá lót đường sau khi tốt nghiệp, cái nào đối với tôi có lợi hơn tôi biết rất rõ.”

Bá Lạc: Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)

Trợ lý Trần hỏi: “.....Thế sao cô vẫn còn?”

“Trước khi chuyện quyền tác giả xảy ra này, Đới Xuân Minh trong lòng tôi vẫn luôn là giáo viên rất tốt” Thịnh Ninh hít một hơi “Trong những ngày tôi học nghiên cứu sinh này, may mà nhờ ông ấy chỉ dẫn tôi, tôi mới có thể nhận thức được nhiều thứ như vậy, thực ra tôi rất cảm ơn ông ấy.”

Trợ lý Trần hiểu rõ ý của cô.

Chính là bởi vì quá tôn trọng và tin tưởng đối với một người, thế nên khoảnh khắc bị người đó đâm sau lưng mới vô cùng tức giận, không tiếc dùng tiền cũng muốn xé rách mặt với người đó.

“Chuyện quyền tác giả này vốn chính là giáo viên của tôi và cháu gái ông ta sai, bọn họ còn có thể an tâm ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, làm người xấu chẳng lẽ là chuyện rất đáng tự hào sao?”

Nói đến đây, trên mặt của Thịnh Ninh bất giác xuất hiện biểu cảm bối rối không thể giải thích nổi.

Đây là một cô gái rất tỉnh táo và cũng rất hiểu đời, đồng thời cũng rất có cá tính, bị người khác âm thầm ngáng chân cũng tuyệt đối không dễ dàng nhận lấy.

“Bên phía nhà xuất bản tôi dùng danh nghĩa của chủ tịch Ôn đi chào hỏi, sách này tạm thời vẫn không thể xuất bản." Trợ lý Trần cười nói “Cô xem, cô muốn giải quyết chuyện này như thế nào, cô là muốn tự mình giải quyết riêng với giáo viên của cô, hay là công khai giải quyết ra bên ngoài?”

Thịnh Ninh có chút kinh ngạc: “Tôi có thể tự mình lựa chọn giải quyết như thế nào sao?”

Trợ lý Trần làm một so sánh đơn giản với cô: “Có thể, minh tinh xã giao không phải cũng phải hỏi ý kiến của bản thân minh tinh sao?”

Thịnh Ninh mím mím môi.

Cảm giác ôm đùi lớn thật tốt.

Trợ lý Trần giọng nói ôn hòa: “Cô từ từ nghĩ, đằng nào thì quyền tác giả này nhất định có thể lấy về được.”

“Cảm ơn anh” Thịnh Ninh ngập ngừng nói “Vì mớ hỗn độn này của tôi mà làm lỡ dở thời gian của anh rồi.”

“Công việc mà thôi, suy cho cùng giúp cô xử lý chuyện này, tiền công của tôi vẫn sẽ được tính mà” Trợ lý Trần nói “Cô muốn cảm ơn thì phải cảm ơn chủ tịch Ôn.”

Thịnh Ninh sờ sờ mũi: “Làm sao để cảm ơn đây? Tặng quà?”

Oán hận anh thì ngược lại hạ bút thành văn, cảm ơn anh? Cô không biết.

“Tặng quà ngược lại không cần, chủ tịch Ôn lại không phải không biết cô vẫn là sinh viên.

Ý chính là biết cô nghèo, tặng không nổi quà lớn, thế nên miễn đi.

Thịnh Ninh: “.......”

Trợ lý Trần kiến nghị với cô: “Lúc này cô có bận không? Không bận hay là đi một chuyến đến công ty tự mình nói tiếng cảm ơn với chủ tịch Ôn?”

Ồ, nói cảm ơn ngoài miệng.

Thế thì quá đơn giản, cô có thể thuận tiện tặng Ôn Diễn một túi lớn lời nịnh nọt.

Thịnh Ninh sảng khoái gật đầu: “Có thể, tôi thuận tiện đi lấy mắt kính của tôi về.”

Tuy rằnh cô đã đi mua mắt kính mới, nhưng cái cũ vẫn còn rất tốt, cô vẫn không muốn cứ như vậy tặng không cho Ôn Diễn.

Lại nói nếu như cô thực sự không cần cái kính đó, Ôn Diễn nhất định sẽ quăng cái kính vào trong sọt rác, hôm nay người cũng đã đến rồi, vẫn là lấy về thì tốt hơn.

Trợ lý Trần A một tiếng, cũng nghĩ đến mắt kính của Thịnh Ninh.

Mấy ngày này đoán chừng chắc cũng bị chủ tịch Ôn làm cho ra bã rồi.

Chủ tịch Ôn ngày ngày coi cái kính đó làm đồ chơi giải tỏa áp lực, cũng không biết Thịnh Ninh có để ý đến nó không, anh ta không chắc.

Lúc dẫn Thịnh Ninh quay lại công ty, trợ lý Trần ở trên đường thuận tiện hỏi mắt kính của Thịnh Ninh bao nhiêu tiền, trong lòng thực sự đã gảy bàn tính dùng tiền của mình để mua lại chiếc mắt kính này của Thịnh Ninh cho chủ tịch làm đồ chơi.

Lúc đến văn phòng làm việc lại không thấy chủ tịch Ôn, trợ lý Trần chỉ có thể tìm thư ký Trương hỏi thăm chủ tịch Ôn đi đâu.

Thư ký Trương nói: “Chủ tịch Ôn ở phòng tiếp tân dưới tầng.”

Trợ lý Trần không hiểu: “Tôi nhớ là chủ tịch Ôn lúc này không có lịch gì mà?”

“Không hẹn trước” Thư ký Trương giải thích: “Là giáo sư Đới của hiệp hội phiên dịch, cậu có quen biết, còn có cháu gái của ông ta cũng đến.”

Cũng không đợi trợ lý Trần nói gì, Thịnh Ninh đã quay người trước.

“Tôi xuống tầng tìm anh ta.”

Trợ lý Trần sững sờ, vội vàng đuổi theo, hai người lại đi thang máy xuống tầng.

Lúc đến cửa phòng tiếp tân, Thịnh Ninh vẫn còn chưa đi vào, trợ lý Trần nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Cô bình tĩnh chút, đừng có ở nơi công cộng túm tóc giáo viên hướng dẫn của cô.”

Thịnh Ninh: “......”

Cô bình tĩnh lại một chút, dán tai lại gần cửa phòng tiếp khách, dự định đầu tiên nghe lén bọn họ nói gì đã, sau đó lại quyết định bản thân nên làm gì.

Vừa mới dán lại gần thì đã nghe thấy giọng nói nức nở của Đới Doanh Doanh.

“Sếp phải tin tôi, Thịnh Ninh nhất định là có ý xấu với sếp.”

“Chị ta muốn mợi danh nghĩa của chú tôi tiếp cận sếp, sau đó dụ dỗ sếp.”

Ngay sau đó là giọng nói trách cứ của Đới Xuân Minh: “Doanh Doanh! ở trước mặt sếp Ôn chú ý câu từ của bản thân một chút!”

Trong phòng tiếp khách hai chú cháu này kẻ xướng người hoạ, Thịnh Ninh cười lạnh hai tiếng, sau đó càng thêm cẩn thận lắng nghe, muốn nghe Ôn Diễn nói thế nào.

Cô nghe thấy nhà tư bản lạnh lùng hừm một tiếng, giễu cợt nói: “Nói cô ấy có ý đồ xấu với tiền của tôi còn nghe được.”