Chương 37

Rõ ràng là Ôn Diễn trả lời rất lạnh nhạt, hơn nữa hoàn toàn không có hứng thú với video của cô.

“Cô còn có việc gì sao?”

Ít nhiều gì thì chuyện quyền tác giả vẫn có nhờ anh nên Thịnh Nịnh muốn nói lời cảm ơn với anh một tiếng nhưng lại cảm thấy nói cảm ơn bằng miệng hơi qua loa, đành phải nói thêm: “Về quà cảm ơn, anh nghĩ kỹ chưa?”

Lần trước Ôn Diễn nói với cô cái này chỉ là nhất thời hứng thú, buộc miệng trêu cô chút thôi

Bình thường anh không nói nhiều lắm, kiên nhẫn với người cũng có hạn nhưng anh lại có một cô cháu gái ngoại cực kì thích nói nhảm, nói bậy và hơi thô lỗ, dường như mỗi lần cháu gái nhìn thấy cậu đều biến thành đứa trẻ gấu*, vừa sợ anh vừa thích chọc anh tức giận.

*Hùng hài tử: Chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, ngỗ nghịch, phá phách, nói năng khó chịu, ai khuyên bảo sẽ tức giận.

Cũng không có lý do gì, chỉ là cháu gái thích nhìn khuôn mặt lạnh người sống chớ lại gần của cậu mình, chỉ khi nói chuyện với cháu gái, anh mới quên mất tính tình xa cách của mình, hai cậu cháu cứ cãi lui cãi tới, toàn mấy lời vô bổ.

Cho nên đối với ai Ôn Diễn cũng ít nói, chỉ có mỗi đứa cháu này là nói nhiều.

Ở mặt này thì Thịnh Nịnh và cháu gái của anh rất giống nhau, hai cô bé này chưa bao giờ biết hai chữ dịu dàng ít nói viết thế nào, suốt ngày chỉ biết cãi tay đôi.

Vì cô Thịnh này cũng là một cô gái nên cho dù Ôn Diễn có tức giận cũng không có cách nào động tay động chân dạy dỗ cô.

Hơn nữa cô gái này còn ỷ vào phong độ quý ông khắc trong xương Ôn Diễn nên thỉnh thoảng cũng không biết lớn nhỏ với anh.

Ôn Diễn không thể động tay động chân thì anh động miệng, nói năng chẳng nể mặt gì cả.

Vì thế anh cứ trả lời ba phải kiểu sao cũng được: “Tự cô cân nhắc đi.”

Tặng quà cho cấp trên là vấn đề nan giải, quà nhỏ thì thiếu tâm ý, quà to thì quá phô trương, hơn nữa còn không có tiền mà mua.

Quả nhiên, ở đầu dây bên kia Thịnh Nịnh bắt đầu phiền não

Đạt được mục đích, Ôn Diễn cũng cúp điện thoại.

“Tổng giám đốc Ôn.” Đúng lúc này thư ký Trương gõ gõ cửa phòng làm việc đang khép hờ: “Giám đốc Ngô tới rồi.”

Bình thường là gần cuối năm, tất cả các công việc tồn đọng thành đống đều cần phải xử lý trong vòng một tháng ngắn ngủi này, không riêng gì tổng bộ bận rộn, các chi nhánh cũng đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Hiện nay địa ốc* ở vườn hoa Bác Thần đã mở bán lần thứ sáu, thời gian bắt đầu mở bán cũng chọn xong xuôi rồi, là vào dịp lễ Giáng Sinh, bởi vì đa số đối tượng mua nhà là những người trẻ tuổi, vì vậy thương hiệu cũng ấn định thời gian vào lễ hội phương Tây mà giới trẻ thích.

*Địa ốc hay còn có tên gọi khác là nhà đất hoặc bất động sản, bao gồm đất đai và tài sản gắn liền trên đất như nhà cửa, ga ra, kiến trúc ở trên,…

Tuy nhiên, với những thứ có thể tháo dỡ, tách rời như nhà di động, lắp ghép, lều,… thì không được xem là địa ốc.

Là giám đốc hạng mục này, Ngô Kiến Nghiệp đã bận đến nỗi không gặp con mình suốt một tháng trời.

Mỗi lần anh ta về nhà, con đã ngủ mà lúc anh ta còn ngủ, con đã dậy đi học rồi.

Cho nên thư ký Trương liên lạc với anh ta nói Ôn tìm, anh ta mơ ước năm sau mình sẽ thăng chức, không nói hai lời lập tức thoát thân từ một đám khách hàng có ý định tư vấn ở trung tâm tiếp thị rồi chạy về tổng bộ như bay.

Nhưng mà tổng giám đốc Ôn nhìn thấy mặt của anh ta cũng không vui vẻ lắm.

Trên tay tổng giám đốc Ôn là tờ hoá đơn cá nhân chi tiết của mình vào mấy tháng trước.

Lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại thì đúng là khϊếp hồn, giám đốc Ngô này đúng là to gan lớn mật.

“Có biết vì sao tôi tìm anh không?”

Rất nhiều cấp trên đều thích hỏi những câu hóc búa như vậy, cứ làm cho cấp dưới hồn vía lên mây.

Giám đốc Ngô đành phải suy đoán: “Là vì chuyện của căn hộ sao?”

Ôn Diễn: “Ừm.”

Giám đốc Ngô lại suy đoán: “Là cô Thịnh có bất mãn gì với căn hộ sao?”

Ôn Diễn giật giật môi, mặt không có biểu cảm nói: “Giám đốc Ngô tỉ mỉ chuẩn bị nhiều đồ cho cô ấy như vậy, cô ấy dám không hài lòng sao?”

Giám đốc Ngô không đoán được ý của tổng giám đốc, chỉ đành co quắp dồn dập hả miệng: “Vậy sếp không hài lòng hả?”

“Phần trang trí nội thất tôi không nói, tôi chỉ hỏi anh.” Ôn Diễn nhíu mày, đưa tay khẽ chỉ vào hóa đơn: “Túi xách và quần áo phụ nữ là gì đây? Còn có cả đồ dụng vệ sinh hằng ngày cho nam và nữ, anh suy nghĩ rất chu đáo, còn nghĩ đến việc Thịnh Nịnh sẽ dẫn đàn ông về nhà qua đêm nữa.”

Không đợi giám đốc Ngô giải thích, lông mày Ôn Diễn càng nhíu chặt hơn, anh trầm giọng bổ sung: “Anh lấy tiền của tôi giúp cô ấy nuôi đàn ông đúng không?”

Giám đốc Ngô sửng sốt, hỏi theo bản năng: “Không phải người đàn ông của cô Thịnh là ngài sao?”

Sắc mặt Ôn Diễn thay đổi trong nháy mắt, kinh ngạc nói: “Gì cơ?”

“Vâng.” Giám đốc Ngô mê mang nói: “Không phải sếp và cô Thịnh là bạn bè trai gái sao?”

“...”

Dưới ánh mắt cạn lời của tổng giám đốc, giám đốc Ngô phản ứng lại rất nhanh.

Đậu xanh, là anh ta suy nghĩ nhiều rồi, cô Thịnh và tổng giám đốc không phải là loại quan hệ mà anh ta nghĩ.

Má nó còn thăng chức, không cho anh ta bay màu sang “biên ải” là anh ta cúi lạy trời đất rồi.

Chỉ trong nháy mắt mà giám đốc Ngô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chiếc xe thế chấp xe của anh ta, nghĩ đến người mẹ già khăng khăng đòi đánh bài thua tiền ở quê, nghĩ đến vợ con anh ta, gần đây vợ anh ta vừa mua một cái túi mới, con anh ta cũng mới đăng ký một lớp dạy kèm sau giờ học với chi phí không rẻ.

Anh ta nào biết tổng giám đốc Ôn hào phóng tặng cô gái kia căn hộ trị giá vài trăm vạn như vậy, mà mục đích lại không phải để cưa cẩm con gái người ta đâu.

Bởi vì trong nhận thức của anh ta, một người đàn ông chịu chi nhiều tiền cho phụ nữ như vậy, chắc chắn là muốn trái tim lẫn thân thể người phụ nữ này.

“Sếp Ôn.” Giám đốc Ngô nuốt nước miếng: “Chuyện này là tôi có mắt không tròng… Tóm lại là tôi sai, hại sếp phí tiền. Số tiền đó tôi sẽ làm việc đền lại cho ngài.”

Nói dễ nghe, một năm anh ta kiếm có vài đồng đâu, chỉ riêng áo quần và túi xách kia cũng đủ anh ta xỉu ngang xỉu dọc rồi.

Trong sự sám hối tuyệt vọng của giám đốc Ngô, tổng giám đốc Ôn đã lên tiếng.

Anh thở dài: “Thôi quên đi.”

Hai mắt giám đốc Ngô mở to, không thể tin nổi nói: “Ngài, ngài nói quên đi, ý là?”

“Cứ như vậy đi.” Làm rõ ngọn nguồn, Ôn Diễn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, vung tay đuổi người: “Anh về đi.”

“Những thứ đó…”

Ôn Diễn thản nhiên nói: “Nếu cô ấy không muốn sẽ tự mình bán lại đổi lấy tiền, anh không cần quan tâm đâu.”

“...”

Cứ cho không như vậy luôn hả?

Lúc giám đốc Ngô đi ra từ trong phòng làm việc, cả người vẫn còn sững sờ.

Thư ký Trương thấy vẻ mặt hồn vía lên mây của anh ta, vội vàng tiến lên hỏi: “Lúc tới còn vui vẻ phấn chấn mà, xảy ra chuyện gì vậy? Sếp mắng cậu à?”

“... Cái đó thì không có.” Giám đốc Ngô lấy lại tinh thần lại, dùng vẻ mặt thăm dò tìm tòi hỏi thư ký: “Tôi hỏi cậu, có phải tổng giám đốc Ôn rất hào phóng với phụ nữ không?”

“Sao tôi biết được chứ.” Thư ký Trương lắc đầu.

“Cậu là thư ký của tổng giám đốc mà, bình thường tổng giám đốc có tặng đồ cho ai cậu có biết không?”

“Đó đều là công việc của trợ lý Trần á.” Thư ký Trương giải thích xong, lại nói rất nhỏ: “Chỉ có điều tôi biết một chuyện, năm ngoái ngài ấy tặng một bộ lễ phục định chế hơn trăm vạn cho một minh tinh nữ, là trợ lý Trần lén nói với tôi đó.”

Giám đốc Ngô nhỏ giọng kêu lên: “Minh tinh nữ? Tình nhân của tổng giám đốc Ôn sao?”

Thư ký Trương phủ nhận: “Không phải đâu, minh tinh nữ kia đã kết hôn rồi, tổng giám đốc Ôn không đến mức tìm một người phụ nữ đã kết hôn làʍ t̠ìиɦ nhân đâu.”

Giám đốc Ngô: “Thế à.” Dừng một chút, anh ta lại tò mò hỏi: “Vậy cậu nói xem, trên đời này thật sự có loại đàn ông hào phóng với phụ nữ mà không cần sắc đẹp thân thể các kiểu sao?”

“Không bao giờ.” Thư ký Trương nói như chặt đinh chặt sắt: “Nếu đàn ông không cần những thứ đó thì một là đầu óc có bệnh, hai là liệt dương rồi.”

Giám đốc Ngô hoảng sợ há to miệng: “...”

*

Cuối cùng thời gian cuối năm đã đến.

Cuối năm có một bầu không khí khá lãng mạn cho một lễ Giáng Sinh.

Đối với một số người, đây là một kỳ nghỉ tuyệt vời nhưng một số người khác lại nghĩ, ngày này cũng không khác ngày bình thường là bao.

Một nhóm người hô hào đây chỉ là lễ của người nước ngoài mà thôi nhưng trong lòng thì không phục mấy lão già chạy theo mốt nên nhất định phải tổ chức bữa tiệc vào đêm Giáng Sinh, trên bàn cơm cứ ồn áo lễ của người nước ngoài choá má, thanh niên trẻ tuổi và trẻ con đều la hét không thích, thật ra là đang làm bộ làm tịch đòi quà đòi tiền thôi.

Ôn Diễn là người trẻ nhất trong nhóm người này.

“Lạ quá, sao hôm nay sếp Ôn không đi hẹn hò? Lại đây uống rượu với đám già họm hẹm chúng ta này?”

Ôn Diễn thản nhiên trả lời: “Chỉ là lễ Giáng Sinh.”

“Sếp Ôn của chúng ta vẫn còn cô đơn lắm đấy.” Một ông già say khướt nói: “Ngài cũng giống tụi tui đó, nuôi bao nhiêu người cũng không ngại nhiều, lão già Ôn Hưng Dật kia chỉ biết mặc kệ chuyện này, cứ đè gánh nặng lên vai nó, nên làm sao mà có thời gian đi tìm phụ nữ đây.”

Vừa mới nói xong, mấy người có con gái lập tức hô hoán muốn giới thiệu cho Ôn Diễn.

Đối với những tình huống như thế này, Ôn Diễn khá thành thạo, từ trước đến nay luôn là “thi hành” nguyên tắc “ba không”: Không nói thật, không từ chối, không để ý.

Chờ bữa tiệc kết thúc, Ôn Diễn đưa những ai có vai vế là người lớn của anh lên xe rồi trở về xe của mình.

Ứng phó mấy lão già trong bữa tiệc xong, lại phải ứng phó với người trong nhà.

Hôm nay nhà họ Ôn không có ai nên bố già mới gọi điện thoại tới oán giận.

“Người Trung Quốc có lễ của người Trung Quốc! Cứ mải mê sùng ngoại miết! Giáng Sinh Giáng Sinh, bố thấy sớm muộn gì nhà mình cũng xong đời!”

Ôn Diễn biết đây cũng chỉ là lễ Giáng Sinh nhưng không cực đoan như bố già.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, các tủ kính của các cửa hàng đều bày trí Giáng Sinh, khắp nơi đều là bầu không khí ấm áp lãng mạn, cũng khó trách ông già nhà mình bị vứt ở nhà sẽ tức giận.

Bố già oán giận xong lại hỏi: “Chuyện Ôn Chinh thế nào rồi? Tại sao nó vẫn chưa chia tay với cô gái đó? Tối nay lại ra ngoài đi chơi lêu lổng nữa rồi.”

“Bố cảm thấy gần đây con có thời gian quản nó sao?”

“Bố thấy chẳng những con không có thời gian quản nó mà cũng không quản được chính con nữa là.” Ông già cũng không nói rõ: “Bố đã xem qua hóa đơn cá nhân của con rồi.”

Giọng điệu Ôn Diễn trầm xuống: “Bố điều tra con?”

“Con là con trai bố, bố không tra được à? Đừng nói là hóa đơn cá nhân của anh trong năm nay, ngay cả hóa đơn cá nhân của anh trong năm trước bố cũng đã kiểm tra rồi.”

Ông già nói tới đây, cười ý nhị hai tiếng: “Con tiêu tiền cho phụ nữ bố không có ý kiến, dù sao bình thường em trai con cũng phí đống tiền, nhưng con làm anh, con không thể không biết chừng mực giống nó, đúng không?”

“Không phải như bố nghĩ.” Ôn Diễn nhíu chặt mày: “Số tiền đó cũng không phải ý đó.”

“Không phải là tốt nhất. Dù sao năm sau bên ngoại con cũng tính toán giới thiệu mấy cô gái cho con gặp mặt, bố xếp người cho con gặp con không gặp, bây giờ bên ngoại con giới thiệu, con cũng không có cách nào từ chối đâu.” Bố già thở dài, khuyên một câu: “Tuy mẹ con đã mất nhiều năm nhưng trưởng bối bên mẹ con vẫn nhìn chằm chằm con, lúc trước con gây hoạ ở trường Quân đội, nếu không phải bố lau mông cho con thì con đã bị xách giò trói tới trước mặt bài vị tổ tông bên đó mà quỳ gãy chân rồi.”

So sánh với Tập đoàn họ Ôn, bắt đầu phát đạt từ thế hệ Ôn Hưng Dật, tuy rằng làm ăn lớn nhưng tóm lại cũng chỉ là một thương nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nào so sánh được với bên nhà mẹ của Ôn Diễn, là trâm anh thế gia danh môn vọng tộc, rõ ràng đã là xã hội hiện đại nhưng tư tưởng không thấy chuyển biến, trong lòng vẫn cảm thấy mình là nhất, mình tài trí hơn người và những thứ ràng buộc, chỉ nhiều không ít.

Cúp điện thoại, Ôn Diễn mở cửa sổ xe, cơn gió lạnh thổi làm anh tỉnh rượu.

Càng thổi càng tỉnh táo, cũng càng không muốn tỉnh.

Năm đó ở trong trường Quân đội cũng có rất nhiều bạn bè tốt nhưng từ khi bị bố ép xuất ngũ trở lại Tập đoàn nhà họ Ôn, những bạn bè kia cũng dần dần mất liên lạc, hiện giờ cũng chỉ còn lại có một người.

Anh đã gọi cho người bạn làm việc trong hệ thống cảnh sát sau khi tốt nghiệp.

“Không rảnh, mới nhận điện thoại báo cáo có người tụ tập đông người cắn thuốc, phải nhanh chóng đi qua một chuyến.” Bạn bè mắng trong điện thoại: “Giáng Sinh, bình an cái rắm.”

Ôn Diễn ném điện thoại đi, ngón tay xoa mạnh giữa mày, như hận không thể xoa rách lớp da kia.

Tài xế thấy vẻ mặt của anh thông qua gương chiếu hậu nên cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc, bây giờ là về nhà sao?”

“Không về.” Ôn Diễn nhắm mắt lại, hơi rượu đậm đà tràn ngập phân phó: “Đi dinh thự* Kinh Bích.”

*Dinh thự Kinh Bích theo tiếng anh là Jingbi Mansion, mà Mansion là dinh thự, trên mạng có rất nhiều bài viết phân biệt dinh thự, biệt thự, biệt phủ, villa, chalet (Biệt thự gỗ trên núi), estate (Điền trang).

Mỗi tối bình thường Ôn Diễn sẽ trở về nhà họ Ôn, bố già lớn tuổi rồi cần có người bầu bạn, hộ lý bầu bạn thì ông không vui, chỉ muốn bên cạnh người nhà, cháu gái lấy chồng đã chuyển ra ngoài, đứa con bất hiếu Ôn Chinh lại cứ hai ba ngày lại lêu lổng ngoài đường, vì thế cũng chỉ còn lại đứa con trai lớn Ôn Diễn thường xuyên về nhà với bố già.

Dinh thự Kinh Bích là nơi nhà riêng của anh, bình thường anh không thường xuyên trở về nhưng nhiều khi thật sự phiền, muốn đi ra ngoài trốn tránh thì sẽ lên đây qua đêm.

Còn lại một người xem như hiểu rõ anh, cũng khá tương đối thân cận.

Trợ lý Trần?

Trong đầu anh sàng lọc một lần, không có người nhà bạn bè mà lại chỉ có một cấp dưới.

Ôn Diễn tự giễu nhếch môi.

Tất nhiên trợ lý Trần không ngờ tối nay lại nhận được điện thoại của Ôn Diễn.

“Tổng giám đốc?”

“Cậu đang ở đâu?”

Ngày mai là thứ bảy, đêm nay các đồng nghiệp của tổng giám đốc đều đi đến thị trấn suối nước nóng ở ngoại ô kết bạn với bộ phận hành chính.

Mọi người đều biết bộ phận hành chính có rất nhiều mỹ nữ, mấy đồng nghiệp nam của tổng giám đốc đều háo hức chịu không nổi.

Đương nhiên các cô gái trong bộ phận hành chính cũng không ngốc, trên dưới tập đoàn đều biết kim cương vương lão ngũ* đáng chú ý nhất trong công ty là cấp trên - tổng giám đốc Ôn của bọn họ, tuổi trẻ độc thân, gia đình nhiều tiền nhiều vàng, quan trọng nhất là rất đẹp trai, nhưng ngại tầng lớp chênh lệch, dù có cực phẩm thì họ cũng không dám vọng tưởng mời tổng giám đốc Ôn tới đây kết bạn đâu.

*Nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Mà trợ lý Trần bên cạnh tổng giám đốc Ôn, cũng là một người độc thân, ngoại hình không tệ, hơn nữa còn là trợ lý bên cạnh tổng giám đốc, tương lai xán lạn, mấy cô gái trong bộ phận hành chính đều dòm ngó anh ta lâu rồi, thừa dịp kết bạn này, nên bảo mấy anh đồng nghiệp, tốt xấu gì cũng rủ rê khuyên trợ lý Trần tới kết bạn.

Trợ lý Trần cảm thấy ngồi một mình buồn chán trong đêm Giáng Sinh còn không bằng đi kết bạn náo nhiệt, vì thế cũng nhận lời mời của đồng nghiệp.

Lúc này anh ta đang chào hỏi đồng nghiệp, đồng nghiệp thấy anh ta nhận điện thoại thì lập tức bất mãn hô: “Trợ lý Trần ới ời ơi, cậu nghe ai gọi đó.”

Anh ta bất đắc dĩ làm khẩu hình nói với đồng nghiệp: “Tổng giám đốc Ôn.”

“...”

Đồng nghiệp bảo trợ lý Trần ra ngoài nghe đi, đứng làm lỡ việc sếp.

Ngay khi trợ lý Trần đi ra ngoài, mấy cô gái trong bộ phận hành chính lập tức hỏi: “Sao tan sở rồi mà vẫn bị tổng giám đốc Ôn tìm gặp vậy?”

“Nếu không thì sao? Em cho rằng trợ lý tổng giám đốc sướиɠ lắm sao?” Đồng nghiệp không cho là đúng: “Tổng giám đốc Ôn rất ỷ lại cậu ấy, đừng nói là tan sở, cho dù đi nghỉ ở những nơi khác, tổng giám đốc Ôn gọi một cú là chạy tới liền, nếu trợ lý Trần là nữ thì e chủ tịch Ôn chìm đắm trong đó rồi.”

Trợ lý Trần đang trả lời điện thoại bên ngoài, khi lần đầu tiên nhìn thấy sếp Ôn gọi điện anh ta đã linh tính có gì đó không tốt rồi.

Thực tế đã chứng minh rằng trực giác của đàn ông đôi khi không kém hơn phụ nữ đâu.

Tổng giám đốc Ôn mời anh ta đến thăm nhà.

Trợ lý Trần vẫn do dự nên đồng ý hay là không.

Ôn Diễn thấy anh ta ngậm ngự cũng bất đắc dĩ hỏi: “Buổi tối cậu cũng đi hẹn hò sao?”

"... Không phải hẹn hò, chỉ là tụ tập đồng nghiệp thôi.”

“Vậy thì đến đây ngay.” Tổng giám đốc Ôn chậc một tiếng, bắt đầu sử dụng “thủ đoạn” thường ngày: “Lương làm thêm giờ sẽ được tính là phụ cấp nghỉ lễ theo luật định.”

Lễ Giáng Sinh không phải là một ngày lễ hợp pháp, nhưng nó thực sự đáng giá để được trợ cấp ngày lễ.

Nhưng mỗi năm chỉ có một lần, trợ lý Trần thật sự không muốn hai thằng đàn ông ở chung, cho dù đó là tổng giám đốc Ôn.

Sau khi cúp máy, anh ta đứng ở cửa hộp suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định gọi Thịnh Nịnh đến nhờ giúp đỡ.

Thịnh Nịnh đã vượt qua cuộc phỏng vấn của Tập đoàn Hưng Dật cách đây không lâu, cô luôn nghĩ rằng trợ lý Trần đã đánh tiếng trước với bộ phận nhân sự trước rồi nên cô vượt qua vòng phỏng vấn một cách dễ dàng. Trợ lý Trần cũng không thể nói rằng vì tổng giám đốc Ôn phân phó nên anh ta hoàn toàn không giúp được gì cho cô, cho nên cô thông qua phỏng vấn là cô có năng lực thật sự.

Nhưng Thịnh Nịnh nghĩ rằng trợ lý Trần chỉ đang lịch sự thôi nên cô muốn mời anh ta đi ăn tối nhưng vì đến cuối năm nên trợ lý Trần quá bận, cứ thế bữa ăn đã bị trì hoãn cho đến nay.

Vậy thì, hãy để cô ấy cảm ơn như vầy đi, dù sao, theo như anh ta biết Thịnh Nịnh cũng không có bạn trai.

Sau khi nghe điện thoại, đầu tiên là Thịnh Nịnh chúc anh ta Giáng Sinh vui vẻ sau đó hỏi anh ta tìm mình có chuyện gì không.

Trợ lý Trần giải thích tình huống của mình.

“Hiện tại tôi không ở thành phố, trong thời gian ngắn sẽ không về được. Tôi muốn hỏi cô là có thể giúp tôi đến nhà sếp Ôn được không?”

Ở đầu bên kia, Thịnh Nịnh do dự mấy hồi.

Vào đêm Giáng Sinh, ai lại đi tới nói chuyện với ông chủ tư bản chứ, ngay cả một công nhân làm công cũng không muốn nữa là.

Trợ lý Trần nói thêm: “Sếp nói tiền làm thêm cho đêm nay được tính là tiền phụ cấp cho những ngày nghỉ lễ theo luật định.”

Thịnh Nịnh trả lời ngay tức khắc: “Tôi đi.”

Trợ lý Trần: “...”