Chương 37: Rúc vào trong chăn của anh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yī – 小衣.

Bởi vì xảy ra tập kích khủng bố, điện thoại của Dịch Gia Ngôn ban đầu rơi ở khách sạn, về sau không biết đã lạc ở đâu. Trước khi rời khỏi Lyon, anh dẫn Nam Kiều đi mua điện thoại.

Dịch Gia Ngôn chỉ cần điện thoại có thể nghe, gọi, nhắn tin được, sau khi vào trong cửa hàng, anh không cũng không quá do dự mà chỉ vào mẫu mới nhất trong tủ kính, nói:

"Lấy giúp tôi cái này đi."

Mẫu đó giống hệt với cái mà anh đã mất.

Bỗng, Dịch Gia Ngôn nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu hỏi Nam Kiều:

"Điện thoại của em lúc trước từng bị rơi đúng không? Viền màn hình bị nứt."

Buổi sáng, lúc cô nói chuyện với Hoàng Ngọc Lan, anh có nhìn thấy.

Nam Kiều nhớ ra, có lẽ là khi ở hiệu sách, vì nhìn thấy tin tức khủng bố của nước Pháp nên rối trí, đã làm rơi điện thoại, có lẽ đã bị nứt màn hình vào lúc đó.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên viền màn hình có hai vết nứt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

Dịch Gia Ngôn cầm nó lên xem, sau đó nói: "Em cũng đổi một cái mới đi."

"Không cần đâu, chút rơi vỡ này không ảnh hưởng đến quá trình sử dụng của em."

"Là em không muốn mua mới, hay là muốn khách sáo với anh?" Dịch Gia Ngôn liếc mắt nhìn cô.

"Đương nhiên là..." Nam Kiều nháy mắt mấy cái, "Khách sáo với anh mà thôi."

Dịch Gia Ngôn đối với điện thoại của mình không có quá nhiều yêu cầu, nhưng nghĩ đến Nam Kiều là con gái, anh liền muốn dụng tâm một chút. Anh hỏi thăm nhân viên trong cửa hàng xem giới trẻ bây giờ thường yêu thích kiểu dáng như thế nào.

Nhân viên cửa hàng dùng tiếng Anh để trả lời anh, còn rất nhiệt tình gợi ý mấy mẫu điện thoại màu sắc tươi sáng, kiểu dáng cũng khá đẹp.

Dịch Gia Ngôn cầm hai mẫu nhìn thử một chút, rồi nghiêng đầu hỏi Nam Kiều: "Em thấy sao?"

Nam Kiều không nhìn hai mẫu mà anh và nhân viên cửa hàng đã chọn. Cô chỉ vào mẫu lúc nãy anh mua, "Em cũng muốn mua giống thế."

Dịch Gia Ngôn chọn một cái màu đen, Nam Kiều chọn màu trắng. Nhân viên cửa hàng hỏi hai người có muốn đóng hộp hay không, anh đáp không cần, dùng luôn là được.

Ngoại trừ màu sắc, bên ngoài hai cái điện thoại gần như giống nhau như đúc. Nam Kiều hé miệng cười, sau khi ra khỏi cửa hàng liền nghiêng đầu hỏi anh:

"Uầy, anh có thấy giống điện thoại cặp không?"

Dịch Gia Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói:

"Nếu tính là điện thoại cặp, không chừng cả thế giới này có tận mấy vạn người cặp với chúng ta."

Nam Kiều muốn mắng anh chân sát phong cảnh [1], nhưng lại thấy khoé miệng của anh có chút cong lên. Đây là cười trộm đấy hả?

Một ngày sau, Dịch Gia Ngôn nhận lại hành lý và giấy tờ, sau đó cùng Nam Kiều trở về nước.

Lần này do công tác lâu dài, cho nên hành lý của anh cộm như gối vuông. Sau khi ổn định trên máy bay, Dịch Gia Ngôn đem gối đeo cổ [2] cho Nam Kiều, nói:

"Đường còn dài lắm, em gối đầu nghỉ ngơi đi."

Nam Kiều không muốn, lấy cái gối đeo lại vào cổ anh, "Anh dùng đi."

"Vậy em lấy gì để dựa?"

"Em tự có cách." Nam Kiều thần bí cười đáp.

Máy bay cất cánh không bao lâu, ánh sáng trong cabin dần tối xuống, phần lớn hành khách đều đeo tai nghe, dựa lên ghế ngồi, bắt đầu nghỉ ngơi.

Dịch Gia Ngôn muốn đưa gối đeo cổ cho cô mấy lần. Nam Kiều đều cự tuyệt. Cuối cùng, cô thoải mái dựa vào vai anh, yên tâm ôm lấy cánh tay của anh, cười híp mắt nói:

"Em dùng cái này là được."

Thì ra đây chính là "cách" mà cô nói.

Dịch Gia Ngôn bật cười, tuỳ ý để cô dựa vào vai mình, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi bay đôi lúc sẽ gặp khí lưu, máy bay có chút xóc nảy, khiến cho người ta có cảm giác hơi mất đi trọng lượng. Anh mở mắt nhìn xem Nam Kiều có thích ứng được hay không, sau khi nhìn thấy cô an ổn ngủ trên vai mình, gương mặt bình thản mềm mại, hô hấp đều đều, Dịch Gia Ngôn lại không nhịn được ngắm đến thất thần.

***

Rạng sáng hôm sau, hai người về tới thành phố Bắc.

Cứ tưởng sau khi ra khỏi sân bay, ngoài trời sẽ là một mảnh tối đen. Không ngờ, hai người vừa ra khỏi cổng lớn liền bị tuyết trắng rơi loạn, có vài bông tuyết đọng trên mắt.

Vậy mà tuyết đã rơi...

Nam Kiều ngạc nhiên chạy vào vũng tuyết, quay đầu nở nụ cười với anh. Dịch Gia Ngôn cũng cười, nhưng không phải cười vì tuyết.

Cô chạy lại nắm tay anh, "Thật tuyệt, tuyết đã rơi rồi này."

Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu, cười với cô, "Ừ, thật tuyệt."

Cùng em.

Cùng nhau trở về nhà.

Trời vừa rạng sáng, hai người định bắt taxi, không ngờ chỉ mới dắt tay đi vài bước, sau lưng lại vang lên tiếng còi xe hơi. Dịch Gia Ngôn và Nam Kiều quay đầu, một chiếc xe màu đen đang đậu cách hai người mấy bước, đèn xe sáng loá, chói mắt cực kỳ.

Trong nháy mắt, Nam Kiều gần như buông lỏng tay ngay, thần kinh căng thẳng, cô nới lỏng khoảng cách giữa hai người ra một bước.

Là xe của Dịch Trọng Dương.

Dịch Gia Ngôn bất động nhìn cô một chút, sau đó đi tới gần ba mình, hơi kinh ngạc hỏi:

"Ba, sao muộn như thế rồi vẫn đích thân đến đón tụi con vậy?"

Dịch Trọng Dương ấn hạ kính xe xuống, "Trời lạnh, lại có tuyết rơi, dì Hoàng của con sợ hai đứa lạnh cóng cho nên nói ba tới đón, còn nói gì mà chỉ đi một chuyến liền đón cả nhà về, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Lúc nói chuyện, môi ông còn mang theo hơi lạnh. Biểu lộ của ông trước sau vẫn mang theo ý cười ôn hoà, không có cảm xúc kỳ dị khác.

Nam Kiều theo anh lên xe, Dịch Gia Ngôn chủ động nói rằng để anh lái, Dịch Trọng Dương liền ngồi sang ghế phụ, hàng ghế phía sau chỉ có một mình cô.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, Nam Kiều vẫn lo sợ ngồi ở đó, một mực nghĩ đi nghĩ lại xem Dịch Trọng Dương có phải đã thấy hai người nắm tay nhau rồi không?

Nhìn qua kính chiếu hậu, cô chợt chạm mắt với Dịch Gia Ngôn. Đôi mắt của anh đen nhánh, trong suốt, mang theo trấn an, Dịch Gia Ngôn lắc đầu rất khẽ, ra hiệu cho cô không cần phải suy nghĩ nhiều.

Từ sân bay trở về nhà của họ mất bốn mươi phút lái xe.

Từ trong hộc tủ ghế phụ, Dịch Trọng Dương lấy cho cô một chén ấm ấm, "Đây là canh gà của mẹ con nấu, bà ấy nói thời tiết lạnh, con uống một chút để sưởi ấm dạ dày đi."

Nam Kiều nhận lấy, canh gà còn nóng hổi, vừa thơm vừa ấm. Sau khi uống mấy ngụm, cô trả cốc lại cho Dịch Trọng Dương, không nhịn được hỏi:

"Chén, ừm,... chỉ có một cái thôi ạ?"

Ý của cô là, không phải mẹ cô muốn hai người uống canh gà sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hai người uống chung một cái chén?

Dịch Trọng Dương khựng một chút, bật cười nói: "Có lẽ là mẹ con suy nghĩ không chu toàn rồi, còn tưởng hai đứa là con nít, vẫn có thể dùng chung một cái chén."

Nam Kiều lại nhìn Dịch Gia Ngôn qua kính chiếu hậu một cái, thần sắc của anh vẫn thản nhiên như cũ. Cô chợt nhớ lại thời điểm ở Lyon, hai người uống chung một bình sữa bò, không những uống chung một bình mà còn uống chung một miệng...

Mặt cô liền đỏ lên.

Trên đường, Dịch Trọng Dương hỏi thăm tình trạng của Lyon, lúc xảy ra chuyện thì anh ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không. Dịch Gia Ngôn bình tĩnh kể lại một lần, không ngờ tới ông lại hỏi về Lư Nhã Vi.

"Hai đứa không phải ở cùng một chỗ à? Sao lần này con về, ba lại không nhìn thấy con bé?"

Dịch Gia Ngôn đáp: "Lúc xảy ra chuyện, Nhã Vi trùng hợp chuẩn bị về nước."

"Vậy sao con không về cùng con bé?"

"Hành lý của con đều ở khách sạn. Chuyện xảy ra đột ngột làm khách sạn bị phong toả, không có giấy chứng nhận thì không lấy được hành lý, cho nên con không có cách nào về nước."

Dịch Trọng Dương gật đầu, lại hỏi: "Vậy hai đứa, hiện tại thế nào?"

Nam Kiều ngồi ghế sau không nhúc nhích, biểu lộ hơi mất tự nhiên. Cô yên lặng nghe hai người nói chuyện.

"Con và Nhã Vi thì thế nào được ạ? Vẫn như cũ thôi." Dịch Gia Ngôn trả lời.

"Ba nghe ba của con bé nói, Nhã Vi đã theo đuổi con rất lâu, lại nghĩ tới chuyện hai đứa ở Pháp nửa năm, hẳn là cũng có tiến triển tình cảm đi?" Dịch Trọng Dương nghiêng đầu nhìn anh, nói:

"Ba cũng không phải là người không đọc báo không xem tin tức, chuyện hai đứa xuất hiện cùng một chỗ, rồi truyền thông ca tụng, chụp ảnh không phải ngẫu nhiên mà có. Sao vậy, con là ghét Nhã Vi hay là trong lòng đã có đối tượng rồi?"

Dịch Gia Ngôn khựng lại một lát, hơi buồn cười đáp: "Ba, sao cả ba cũng thích mấy chuyện bát quái này thế? Con tự có chừng mực, ba không cần lo lắng đâu."

"Không phải ba bát quái mà là đang quan tâm con đó. Con cũng trưởng thành rồi, phát triển sự nghiệp tuy quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện lớn của đời mình. Nhã Vi là cô gái tốt, học thức cao, nhân phẩm cũng được, tâm ý của con bé dành cho con lại rõ như ban ngày."

Dịch Trọng Dương nói, sau đó quay đầu cười với Nam Kiều, "Con cũng khuyên anh con đi, cái tuổi này rồi còn không chịu yêu đương, định làm ông cụ cô độc hay sao?"

Nam Kiều cười hiền với ông, nhưng biểu lộ vừa cứng ngắc lại vừa xấu hổ.

Quan tâm con trai cũng phải quan tâm cả con gái, sau khi hỏi Dịch Gia Ngôn xong, ông lơ đãng hỏi Nam Kiều:

"Thời gian trước chú nghe mẹ con nói, bây giờ con đang giúp đỡ một học trưởng, nghe nói cậu ấy còn trẻ đã có công ty riêng, xem ra là một đứa có tiền đồ. Mỗi lần mẹ con gọi cho con đều gặp con đang ở cùng với cậu ấy, tình cảm của hai đứa cũng không tệ nhỉ?"

Nam Kiều phủ định hoàn toàn: "Không có ạ, chỉ là trong công việc phải thường xuyên lui tới."

"Không có ý định phát triển tình cảm?"

"Dạ không ạ."

Cô nói rất kiên quyết, ngữ khí lại có chút vội vàng. Dịch Trọng Dương bỗng cười lên, nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Dịch Gia Ngôn, lắc đầu nói:

"Hai anh em con thông đồng xong chưa? Cả hai đều tới tuổi yêu đương cả rồi, kết quả đứa nào đứa nấy đều sống chết không chịu yêu là sao? Bên cạnh đứa nào cũng có một đối tượng không tồi, nhưng lại hết lần này tới lần khác không nhìn người ta. Sao đây, hai đứa đã hẹn với nhau là "anh không cưới thì em không gả" rồi hả?"

Trái tim của Nam Kiều nhảy lên, bối rối quay đầu nhìn anh qua kính chiếu hậu.

Dịch Gia Ngôn không nhìn cô, chỉ là trầm mặc một lát, khẽ cười nhìn ông, nói:

"Con là đang muốn cố gắng làm việc thôi, để mua đồ cưới cho Nam Kiều. Em ấy cũng chờ con, chờ con để dành đủ tiền rồi mới bằng lòng đi lấy chồng, có thể nở mày nở mặt để xuất giá."

Lúc về tới nhà, Hoàng Ngọc Lan từ trong phòng ngủ ra đón mọi người, lại hỏi cô và Dịch Gia Ngôn có đói bụng không. Bà lôi kéo Nam Kiều, muốn mắng cô chuyện một mình chạy tới Lyon.

Để bà giày vò một hồi lâu, cuối cùng Nam Kiều cũng thuyết phục được bà đi ngủ trước, có gì sáng thứ hai rồi nói. Sau đó, cô vào phòng tắm, tắm rửa qua một lần. Xong xuôi, Nam Kiều sấy khô tóc, ngoài hành lang không có ai, cô do dự một chút, khẽ gõ cửa phòng của Dịch Gia Ngôn.

"Vào đi." Anh thấp giọng nói.

Nam Kiều mặc váy ngủ chui vào phòng của anh, khép lại cửa phòng.

"Em chưa ngủ à?" Dịch Gia Ngôn cũng đã thay xong quần áo mặc ở nhà, ngồi bên giường nhìn cô.

"Muốn nói chuyện với anh một chút." Nam Kiều đứng ở cửa, nhìn một phòng đã vốn quen thuộc, ngắm một người cũng đã sớm quen thuộc, đột nhiên cảm thấy trái tim của mình thật an tâm.

Dịch Gia Ngôn cười, giang hai tay ra, nói: "Lại đây."

Nam Kiều tươi cười, lập tức nhào vào lòng anh, suýt nữa khiến anh té lên giường.

Ngực của Dịch Gia Ngôn rất ấm. Anh lẳng lặng ôm lấy cô, áp má mình lên tóc cô.

Nam Kiều thấp giọng hỏi:

"Anh nói xem, hôm nay chú Dịch có nhìn thấy chúng ta..."

"Ông luôn ở trong xe, đương nhiên sẽ thấy."

"Vậy phải làm sao bây giờ ạ?"

"Chỉ là nắm tay thôi mà, trước kia anh cũng từng nắm tay em, không cần suy nghĩ nhiều."

"Dạ." Nam Kiều yên tâm hơn một chút, lại chợt bật cười khanh khách.

Dịch Gia Ngôn hỏi: "Cười gì thế?"

"Vậy nếu ông phát hiện buổi tối khuya khoắt em lại ở trong phòng anh, ôm anh, biểu tình của ông sẽ thế nào nhỉ?"

Vừa dứt lời, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là vài tiếng bước chân. Có người tới trước cửa phòng Dịch Gia Ngôn, gõ cửa hỏi:

"Gia Ngôn, con đã ngủ chưa?"

Là giọng của mẹ cô!

Toàn thân Nam Kiều cứng đờ, lập tức nhảy ra khỏi ngực của anh, hoảng hốt đến mức sắc mặt trắng bệch.

Dịch Gia Ngôn xốc chăn lên, giật giật khoé môi, "Đợi con một chút."

Nam Kiều không kịp nghĩ nhiều, chui vào trong chăn của anh, trốn vào khoảng trống giữa anh và vách tường. Cô nằm yên không nhúc nhích, càng không dám thở mạnh.

Dịch Gia Ngôn lúc này mới lên tiếng, "Vừa nằm ngủ, dì Hoàng, có chuyện gì vậy?"

May mà Hoàng Ngọc Lan không có đẩy cửa đi vào, chỉ là đứng bên ngoài hỏi:

"Sim của con chưa làm lại, cho nên không gọi được, dì chợt nhớ ra mấy hôm nay cô Lư có gọi tới bảo là tìm con có việc. Dì sợ có chuyện gì gấp cho nên nghĩ nói cho con biết."

"Được ạ, con biết rồi, hôm nay đã muộn, ngày mai con sẽ gọi lại cho cô ấy." Dịch Gia Ngôn nói: "Dì Hoàng, dì nên nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Hoàng Ngọc Lan cũng dặn dò anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, một lát sau, tiếng bước chân mới chậm rãi biến mất khỏi hành lang.

Nam Kiều vẫn trốn trong chăn không dám ra, Dịch Gia Ngôn vén chăn lên, thấp giọng cười hỏi: "Sao rồi? Muốn nín thở thật à?"

Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, Nam Kiều vỗ ngực một cái: "Làm em sợ muốn chết."

Dịch Gia Ngôn vừa cười, vừa kéo cô ra, "Vậy em nói xem? Nếu bà thấy trong chăn của anh có giấu một người, sẽ có biểu tình như thế nào?"

Anh vậy mà quăng câu nói lúc nãy lại cho cô.

Nam Kiều trừng mắt nhìn anh, nhảy xuống giường, nói: "Vậy thì em phải vì danh dự của em mà về trước thôi!"

Nhưng cô đi không được hai bước đã bị Dịch Gia Ngôn kéo trở về, lực đạo khá lớn, Nam Kiều lập tức ngồi lại xuống giường. Chỉ thấy trời đất quay cuồng, trên trán có ai đó hôn lên.

Sát bên tai cô, Dịch Gia Ngôn cười nói: "Chờ anh, Nam Kiều."

"Chờ... chờ cái gì?" Cô vẫn mờ mịt.

"Chờ anh tiết kiệm đủ tiền mua đồ cưới cho em, để em không cần phải che giấu nữa." Anh thấp giọng cười, từng tiếng từng tiếng len lỏi vào trong lòng cô.

Nam Kiều ngứa ngáy trong lòng, ngẩng đầu hỏi anh: "Không phải tích lũy đồ cưới để tiễn em đi lấy chồng đó chứ?"

Tai của cô bị hôn lên, Dịch Gia Ngôn nói: "Không phải tiễn em đi lấy chồng, mà là cưới em về nhà."

Dường như, anh vẫn chưa nói điều gì đó, chỉ giúp cô chỉnh lại cổ áo, nghiêm trang nói: "Ngủ ngon, Kiều Kiều."

Nam Kiều nhìn anh một chút, không cam lòng đi ra cửa, sau đó rón rén trở về phòng của mình.

Ánh đèn ấm áp trên bàn nghênh đón cô, dưới đèn bàn là vô số búp bê Long Miêu đang mỉm cười.

Tất cả búp bê trong phòng này đều là do Dịch Gia Ngôn mua cho cô ngay trước khi cô đến. Nhiều năm như vậy, cô chưa từng thay đổi bất kỳ chi tiết nào, ngoại trừ việc sau này anh có mua thêm cho cô vài thứ.

Nam Kiều mỉm cười sờ sờ mấy con búp bê Long Miêu, sau đó chui vào trong chăn của mình.

Chỉ cần nghĩ đến Dịch Gia Ngôn đang ở phòng bên cạnh, mặc dù cách nhau một bức tường, cô vẫn cảm thấy trong lòng được an tâm.

***

Thật kỳ lạ, có đúng không?

Trong tiểu thuyết hay trên TV, người ta đều nói tình yêu oanh oanh liệt liệt sẽ cho ta cảm giác tim đập thình thịch, làm cho ta mong đợi hơn về thời gian yêu đương nồng nhiệt, về thời gian đẹp nhất trong mối quan hệ.

Nhưng đối với cô, lại không có cảm giác tim đập thình thịch, cũng không có thời gian yêu đương nồng nhiệt.

Bởi vì lúc gặp anh, từ ngày đó trở đi, cuộc sống của Nam Kiều tựa hồ đang từng giây từng phút dung nhập cùng anh.

Cô ngưỡng vọng [3] Dịch Gia Ngôn, cô đuổi theo anh, cô sùng bái anh. Cứ như vậy, Nam Kiều luôn cố gắng được như anh, rồi bất chợt một ngày, cô phát hiện bản thân vẫn luôn vô thức nhìn anh như vậy.

Thì ra, trong lúc vô tình, cái ngưỡng vọng kia đã biến thành thói quen tận sâu trong cốt tuỷ.

Dịch Gia Ngôn, em đối với anh không phải là vừa thấy đã yêu, cũng không có trái tim loạn nhịp, em đã thích anh vào lúc mà bản thân không hề nhận ra.

Đến khi em hiểu được, thì đã yêu anh mất rồi...

_____

[1] Chân sát phong cảnh: lời nói mất hứng, phá hỏng cảnh đẹp.

[2] Gối đeo cổ: hình ảnh minh hoạ:Anh Tốt Nhất Thế Giới - Chương 37: Rúc vào trong chăn của anh
[3] Ngưỡng vọng: ngưỡng mộ + khát vọng: ngưỡng mộ nhìn anh.