Chương 2: Xin Tha

Hôm sau, Hà Miên Miến có chút không tình nguyện mà bấm chuông cửa phòng anh trai.

“Leng keng” vài tiếng, trong phòng rốt cuộc cũng có tiếng đáp lại.

“Tới đây!” Thanh âm của thiếu niên từ trong cánh cửa đóng kín vọng ra, sau một trận tiếng bước chân, cửa bị mở ra.

Hà Tư Viễn có chút kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.

“Hà Miên Miên? Sao em lại tới đây?”

Bọn họ tuy là anh em cùng cha, cùng mẹ. Nhưng khi họ vào tiểu học, ba mẹ đã li hôn. Hà Miên Miên theo mẹ, Hà Tư Viễn theo ba. Hai người từ lúc đó đến nay vẫn luôn tách ra, thẳng đến một tháng trước, ba họ tái hôn, Hà Tư Viễn mới lẻ loi một mình trở về từ Mỹ.

Nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua, luôn có chút mới lạ khó quen, Hà Tư Viễn không thích bị cuộc sống bị quản thúc, liền một mình ở bên ngoài thuê phòng. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ trở về nhà lấy chút đồ dùng sinh hoạt, ví như ngày hôm qua. Kết quả thực bất hạnh...bị tẩn.

“Anh trai, em đến thăm anh một chút, tay của anh...”

Hà Miên Miên có hơi xấu hổ không dám nói tiếp, rốt cuộc người đả thương anh ấy chính là bạn trai cô.

Hơn nữa, thật không khéo, Hà Tư Viễn chính là người mà Ngụy Húc Dương nhắc đến ngày hôm qua giáo sinh mới chuyển đến siêu lợi hại, càng không khéo chính là hai người bọn họ đều vừa vặn chơi cùng một vị trí. Hà Tư Viễn bị thương, khẳng định là không thể tham gia cuộc thi, Ngụy Húc Dương vô tình có như không mà xử lí được đối thủ cạnh tranh của mình.

Nghe nói lần này nếu thi đấu biểu hiện tốt, liền có thể được tuyển thẳng vào khoa thể dục của đại học quốc gia. Mọi người đều muốn tham gia thi đấu, cô phỏng đoán anh trai cũng vô cùng quý trọng cơ hội lần này, hiện tại xảy ra loại sự tình này, chắn hẳn anh sẽ ghi hận trong lòng...

Hà Tư Viễn có chút thụ sủng nhược kinh, rốt cuộc sau khi hắn dọn đến đây, em gái chưa từng một mình tìm đến.

“Em đặc biệt chạy tới xem anh sao? Quả nhiên là em gái ruột như người bạn tri kỷ. Đừng đứng ở cửa mau vào phòng đi.”

Thiếu niên tránh sang một bên mời em gái đi vào.

Hà Miên Miên lần đầu tiên tới, không tránh được muốn đánh giá một phen. Phòng khách thế nhưng ngoài ý muốn sạch sẽ ngăn nắp, giấy dán tường màu xám nhạt, sô pha bao trùm một màu xanh đậm, trên tủ tivi bày mấy quyển tạp chí bóng rổ một cách chỉnh tề.

“Tủ lạnh có kem, em muốn ăn thì tự mình lấy, tay anh đang không quá tiện.” Hà Tư Viễn vẫy vẫy cái tay đang quấn băng vải.

Hà Miên Miên chột dạ, lắc lắc đầu đi theo anh, ngồi xuống sô pha.

“Anh, em nghe nói, anh vốn dĩ muốn đại diện chúng ta trường học tham gia cuộc thi bóng rổ trên cả nước, hiện tại Húc Dương cùng vị trí với anh…”

Cô thấy khó có thể mở miệng: “Anh trai, nếu huấn luyện viên hỏi tới thương thế của anh, em hy vọng anh sẽ không nhắc tới Húc Dương, nếu bị huấn luyện viên biết đến, có lẽ sẽ dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết…”

Loại sự tình chơi trò tâm cơ này không phải chưa ai trải qua, nghe nói huấn luyện viên thời điểm tuổi còn trẻ đã bị chính là người bạn thân nhất hãm hại dẫn tới bị thương ở eo, mởi rút lui khỏi đội về làm huấn luyện viên, vì thế hắn ghét nhất chính là hại người khác để mang về lợi ích cho mình.

Hà Tư Viễn càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, đến cuối cùng híp mắt nhìn em gái: “Cho nên hôm nay em tới, không phải vì thăm anh, mà là vì người bạn trai xin tha?”

Gương mặt anh lớn lên vốn mang theo nét tà mị , lúc này nhướng mày bộ dáng càng làm cho người khác có cảm giác áp bách, Hà Miên Miên theo bản năng liều mạng lắc đầu, lại không biết nên giải thích thế nào. Rốt cuộc, cô xác thật là vì Ngụy Húc Dương mới đến không phải sao?