Chương 4

Đúng lúc này, cửa phòng chiếu phim mở ra.

Đèn ở lối đi không biết đã được mở lên từ lúc nào.

Tôi thấy Lục Đảo ngược sáng đi đến.

Anh ta nhìn thoáng qua màn hình, lại cúi đầu nhìn tôi, nói: “Khẩu vị thật nặng.”

Nói xong còn không đợi tôi phản ứng đã bế tôi lên khỏi ghế da.

Tôi lười giãy giụa.

Thật ra là không muốn.

Lúc hắn chuẩn bị đặt tôi lên sofa, tôi vội vàng ôm cổ anh ta, hô: “Đừng đặt ở đây, tất cả đều là vi khuẩn.”

Lục Đảo dừng lại, nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.

Tôi nói: “Em trai anh và bạn trai của cậu ta vừa mới ở chỗ này bang bang xong.”

Lục Đảo: “??? Em trai tôi? Bạn trai?”

Anh ta vừa nói, vừa ôm tôi vào phòng ngủ đặt lên giường.

Tôi từ trong túi áo móc ra tấm thẻ Lục Minh đưa, nói với anh ta: “Mới vừa kiếm tiền bịt miệng.”

Lục Đảo cười nhạo: “Cô là thú nuốt vàng chuyển thế ha.”

Tôi: “Anh thì biết cái gì! Người c.h.ế.t vì tiền chim c.h.ế.t vì mồi!”

“Đúng rồi, hai người chơi tôi có phải hay không! Rõ ràng là anh em ruột còn muốn tôi giám thị!”

Lục Đảo nói: “Chơi cô? A, bỏ ra nhiều tiền như vậy để chơi cô, cô không thấy vui sao?”

Tôi m* nó… thật sự rất vui vẻ!

Chẳng qua, lời này nói ra quá tổn thương lòng tự trọng.

Tôi quyết định tiếp tục chọn chỗ đau của anh ta mà chọc.

“Thật ra tôi rất cam tâm tình nguyện để anh chơi, nhưng anh có bản lĩnh đó sao?”

Nói xong, tôi nhìn xuống phía dưới.

Thái độ của Lục Đảo khác thường, sắc mặt không hề chuyển đen, còn nở một nụ cười tà mị cuồng quyến, làm tim tôi đập nhanh hơn một chút.

✿ Tà mị cuồng quyến (邪魅狂狷): Cách dùng từ lưu hành trên mạng, thường dùng để hình dung các nhân vật bá đạo tổng tài, hắc đạo thiếu chủ, thương giới tinh anh, siêu sao quốc tế,… trong tiểu thuyết.

Anh ta vừa lấy tay cởi nút áo sơ mi, một bên nhìn tôi nói: “Thực hành là cách duy nhất để kiểm tra lý thuyết.”

Tôi nhìn động tác của anh ta, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.

Cùng lắm là bị anh ta cọ hai phát.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy có lẽ anh ta chưa kịp cởϊ qυầи áo xong đã phải nói lời xin lỗi.

Từ thực hành đến nghiệm ra chân lý cách trong dự đoán của tôi đến hơn 40 phút.

Tôi xoa cái eo đau nhức, hỏi anh ta: “Mấy ngày nay anh đi vắng, có phải là đi ăn thức ăn chăn nuôi rồi hay không?”

Anh ta lại dùng thêm nửa tiếng để trả lời vấn đề của tôi.

Cuối cùng, tôi khóc không ra nước mắt nhận được đáp án. Anh ta không ăn thức ăn chăn nuôi, ăn thức ăn chăn nuôi sẽ không mạnh đến như vậy.

Trăm phần trăm là ăn Viagra……

Những ngày tiếp theo, tôi ngoại trừ là đối tác của Lục Đảo, còn trở thành bạn giường của anh ta.

Mỗi ngày ngồi ở biệt thự của anh ta ăn ăn uống uống bạch bạch bạch, cảm giác như đã đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Lục Đảo mỗi ngày đều dùng hành động thực tế chứng minh cho tôi, anh ta có thể! Vô cùng có thể!

Thậm chí khẩu vị càng ngày càng nặng, ngoại trừ mở khoá thêm các loại tư thế, thế nhưng còn thêm đạo cụ vào.

Mà tôi, một chút cũng không cảm thấy anh ta b.i.ế.n t.h.á.i. Hahahaha, sướиɠ đến muốn điên!

Hôm nay, tôi nhận được cuộc gọi từ má Lâm ở cô nhi viện.

Bà ấy nói tôi không cần chuyển khoản nữa, đã có người quyên một số tiền cực kỳ lớn, cũng đủ cho trại chi tiêu rất nhiều năm.

Tôi đương nhiên thích nghe ngóng.

Sở dĩ vẫn luôn chuyển tiền cho cô nhi viện, là bởi vì tôi đến từ chỗ đó.

Kể từ khi tôi hiểu chuyện đã luôn ở cô nhi viện, được viện trưởng là má Lâm chăm sóc.

Sau đó, tôi đi xe đến cô nhi viện.

Vừa đến cổng lớn, tôi nhìn thấy một bóng người cực kỳ giống Lục Đảo bước lên một chiếc xe.

Tôi không để ý.

Lục Đảo sao có thể đến nơi này.

Nghĩ thôi cũng thấy không thể.

Tôi đi vào tìm má Lâm, hỏi bà ấy: “Vị kim chủ ba ba nào quyên tiền?”

Má Lâm vươn ngón trỏ chọt chọt đầu tôi, cười mắng: “Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy, kim chủ ba ba cái gì.”

“Người mới vừa đi, quyên không ít tiền đâu.”

Dựa theo quy định, bà ấy cũng không nói cho tôi chính xác là bao nhiêu tiền.

Tôi có chút không phục, dù sao tôi tốt xấu cũng xem như là nhà giàu mới nổi, phú bà có trong tay ngàn vạn!

Tôi móc ra hai tấm thẻ ngân hàng lúc trước Lục Minh đưa, đặt vào trong tay má Lâm: “700 vạn, con phát tài, cho má.”

✿ 700 vạn NDT ~ 24,8 tỷ VNĐ.

Má Lâm kinh ngạc che miệng lại, kéo tôi vào một góc, thấp giọng hỏi: “Con c.ư.ớ.p ngân hàng?”

Tôi nói: “Không có, leo lên người giàu có.”

Má Lâm kiên quyết không nhận, còn ép tôi chạy nhanh rời khỏi người giàu có kia, sống trung thực.

Tôi cười!

Sao có thể?

Cho dù tôi không cần tiền, cũng không cưỡng lại được nhan sắc của anh ta!