Chương 10:

Lâm Tiểu Tiên thét lên một tiếng, phát ra tạp âm công kích: “A a a a, tôi sẽ ngã xuống mất, cứu mạng a a a a a a!”

“Không ngã được.” Ngô Tĩnh Vũ đỡ eo Lâm Tiểu Tiên, “Nhanh ôm lấy cổ tôi, cái đồ nhát gan nhà cậu, ông đây cống hiến bả vai mà cậu lại không dám ngồi!”

“Ai nói tôi không dám.” Lâm Tiểu Tiên vịt chết còn cứng mỏ, ôm chặt lấy đầu Ngô Tĩnh Vũ, “Cậu chậm một chút, đừng có dọa tôi!”

“Tôi bảo cậu ôm cổ tôi chứ không bảo cậu véo mặt tôi, má phải bị cậu véo rớt rồi!”

“Nhưng tôi sợ, cậu đừng cử động tôi thật sự sẽ ngã xuống mất hu hu hu!”

Hai người luống cuống tay chân một hồi lâu, cuối cùng Lâm Tiểu Tiên cũng vững vàng ngồi ở đầu vai Ngô Tĩnh Vũ, Ngô Tĩnh Vũ dùng một tay ôm cẳng chân cô, một cái tay khác đỡ eo cô, Lâm Tiểu Tiên run rẩy ôm chặt cứng lấy cổ Ngô Tĩnh Vũ, quan sát mặt đất như phát hiện ra đại lục mới: “Cao thật đó! Không khí trên này thật tươi mới!”

Tay cô vô thức gãi sau gáy Ngô Tĩnh Vũ, cào cho lòng cậu ta ngứa ngáy, ngay đến bàn tay đang giữ chặt eo nhỏ cũng trở nên nóng rực. Ngô Tĩnh Vũ hắng giọng hai tiếng, ra vẻ tự nhiên trấn định: “Còn không nhanh cảm ơn tôi, mau gọi một tiếng anh đi!”

Lâm Tiểu Tiên cúi đầu, lần đầu tiên nhìn thấy đỉnh đầu Ngô Tĩnh Vũ, cô rất không khách khí học động tác xoa đầu mình ngày thường của cậu ta, cố ý ngọt ngào nói: “Anh ơi, sao mặt với tai anh lại đỏ thế? Có phải là do vận động quá độ không?”

“Có sao?” Ngô Tĩnh Vũ cứng cổ, “Còn không phải do cậu quá nặng, đè tôi cố sức à!”

“Không phải chứ, anh à, có phải anh ừm……”

“Gọi bậy gì đấy?”

“Không phải cậu bắt tôi gọi anh sao?” Lâm Tiểu Tiên vô tội, “Anh ơi, anh ơi, anh ơi……”

Mặt mày Ngô Tĩnh Vũ đỏ thấu theo từng tiếng ‘anh ơi’ ngọt lịm này, bàn tay đỡ eo Lâm Tiểu Tiên vô ý siết chặt, bộ phận nào đó không biết phấn đấu cứ thế cương cứng!

“Đừng gọi loạn!”

“Không có nha, tôi phải gọi, anh ơi, anh ơi, anh ơi…… Không thể gọi anh thì……” Lâm Tiểu Tiên đảo tròng mắt, bỗng nhiên gọi một tiếng, “Ba ơi!”

Lúc này mặt Ngô Tĩnh Vũ đỏ lựng như có thể nhỏ ra máu, cậu ta ôm Lâm Tiểu Tiên xuống đổi thành tư thế vác trên vai, bắt đầu chạy vòng quanh: “Ngậm miệng, còn dám gọi bậy nữa không?”

Bụng Lâm Tiểu Tiên bị đè ép xóc nảy chỉ muốn nôn, cô vội vàng xin tha: “Hu hu hu, không dám nữa, ba ba bỏ qua cho con đi, con biết sai rồi hu hu hu……”

Gân xanh trên trán Ngô Tĩnh Vũ nảy lên.

“Muộn rồi!” Cậu ta khiêng Lâm Tiểu Tiên chạy vòng quanh phòng giải phóng tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết!

Hàn Minh Nguyệt ở bên cạnh xem hai người họ đùa giỡn, bất giác nghĩ đến mình với anh trai.

Cô ngồi ở trên vai Hàn Minh Khởi, vui vẻ thân thiết đùa giỡn, khả năng chỉ là hy vọng xa vời.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự…… Rất muốn được thân thiết với anh, muốn đến nỗi ngày nhớ đêm mơ.

Hàn Minh Nguyệt nhắm mắt, trước mắt hiện lên gương mặt của Hàn Minh Khởi.

Cô không tự chủ lại nhớ tới đêm đó, cô bị anh đè trên tường không thể động đậy, sau đó một nụ hôn mãnh liệt ập đến, cô bị mùi rượu giữa răng môi anh mê đắm, trong vui sướиɠ đã quên phải giãy giụa.

Làn da trắng nõn, gân xanh nổi lên trên cần cổ, bầu không khí ái muội ướŧ áŧ, tay chân quấn lấy nhau, Hàn Minh Khởi như máy hormone di động. Hàn Minh Nguyệt gần như bị anh nhấn chìm, toàn thân nhũn ra, chìm đắm trong cảm xúc sợ hãi không biết tên, có thứ gì đó trong cơ thể đang gào hét muốn phá tan gông cùm xiềng xích chui ra nhưng lại bị cô áp chế đè xuống.

……….