Chương 7:

Hàn Minh Khởi thật sự càng ngày càng tích chữ như vàng, kiệm lời đến độ làm cô không nhịn được mà đau lòng.

Hiện tại muốn nghe những lời anh răn dạy cũng là điều thật xa xỉ, Hàn Minh Nguyệt nhìn tấm lưng rộng lớn thẳng tắp của anh, rũ mắt nói: “Hình như em chẳng biết làm gì cả, ngay đến việc nhỏ như nấu cơm cũng không làm được, chỉ biết gây thêm phiền phức cho anh, anh, có phải em vô dụng lắm không……”

“Không phải.”

Hốc mắt Hàn Minh Nguyệt cay xè, nhưng vẫn cố tình thốt ra những lời tự nhiên nhất: “Anh, lần này thi tháng em giành nhất khối đó!”

“Ừ.”

Lạnh nhạt…… như không có cảm xúc.

Hàn Minh Nguyệt có cảm giác mình sắp hít thở không thông, cô chớp mắt, lần thứ ba cười mở miệng: “Anh, anh còn nhớ chuyện lần trước……”

Hàn Minh Khởi dừng động tác thái rau, bỗng nhiên cắt ngang lời cô: “Em có mệt không?”

Hàn Minh Nguyệt sửng sốt một hồi, vui vẻ nói: “À không, em không mệt!”

“Ý anh nói là……” Hàn Minh Khởi xoay người, nhìn thằng vào mắt cô, “Em giả vờ rất tự nhiên, giả vờ như mọi chuyện chưa hề xảy ra, có mệt không?”

Nụ cười trên khóe môi Hàn Minh Nguyệt cứng lại, cô hoảng sợ nhìn Hàn Minh Khởi, con ngươi phủ một tầng hơi nước như sắp tràn tới nơi, “Anh……”

“Minh Nguyệt,” Cuối cùng anh cũng chịu gọi tên cô, nhưng lại bình thản, hờ hững đến lạ, “Có một số việc, không phải cứ cố tình quên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là có thể giải quyết, hoặc nói, nếu em quên, anh có thể nhắc em nhớ lại……”

Gương mặt Hàn Minh Nguyệt thoáng chốc trở nên trắng bệch, cô theo bản năng bịt tai: “Anh, anh đừng như vậy.”

Hàn Minh Khởi gần như tàn nhẫn nắm lấy cổ tay cô, kéo hai tay đang bịt tai, nhìn chằm chằm nói từng câu từng chữ: “Ngày đó anh cưỡng hôn em, anh yêu em, hơn nữa anh còn rất muốn em. Anh đúng là uống say, nhưng ý thức của anh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu em vẫn không muốn tin, anh có thể dẫn em tái diễn lại chuyện đêm đó một lần.”

“Không,” Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, “Anh sẽ không……”

Anh là anh trai cô yêu quý nhất, anh vĩnh viễn sẽ không làm chuyện khiến cô không vui.

“Không, anh sẽ làm như vậy, hơn nữa anh cũng đã làm như vậy.” Hàn Minh Khởi nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cổ tay bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, một cái tay khác bóp lấy hàm dưới của cô.

“Còn nhớ rõ chứ?” Hàn Minh Khởi chậm rãi tới gần cô, “Đêm đó anh đã cưỡng ép em như vậy, ngậm lấy môi em, bóp cằm ép em phải hé miệng, trao đổi nước bọt với anh……”

Đôi môi mềm mại của cô gần trong gang tấc, trái cổ Hàn Minh Khởi lăn một vòng, “Nhớ ra rồi chứ?”

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, hoàn toàn không ăn khớp với gương mặt lạnh tanh, Hàn Minh Nguyệt hơi cúi đầu nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, rơi trên mu bàn tay Hàn Minh Khởi.

Trong nháy mắt đó Hàn Minh Khởi mất đi toàn bộ sức lực, bàn tay thả lỏng, buông thõng bên người, lui về phía sau hai bước, xoay người lại.

Hàn Minh Nguyệt nghe được giọng nói không có chút tình cảm nào của anh: “Nếu không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, vậy thì đừng chủ động tới gần anh.”

Giọng nói của Hàn Minh Nguyệt mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến: “Anh, chúng ta thật sự không thể quay trở lại như trước kia sao?”

……………..