Chương 8: Không cho vào

Sau vài ngày Lâm Thành Dục và Lâm Tô Tô điên đảo ở nhà thì anh không thể không tới công ty xử lý công việc, tất nhiên là trước khi đi anh cũng phải làm Lâm Tô Tô một trận đã đời.

Sau khi Lâm Thành Dục rời đi, Lâm Tô Tô không biết mình phải làm cái gì. Cuối tuần cô không phải đi học, ở nhà cũng chán, cô quyết định tới công ty tìm anh trai thân yêu của mình!

Nói đi là đi, Lâm Tô Tô tự mình làm môt phần cơm trưa mang theo, sau đó tới công ty của Lâm Thành Dục. Khi tới cửa công ty của Lâm Thành Dục, Lâm Tô Tô thoáng nhìn căn phòng ở tầng cao nhất, nhanh chóng đi vào.

Lâm Tô Tô rất ít khi tới công ty của Lâm Thành Dục, thế nên không ai biết cô là em gái của Lâm Thành Dục cả. Cô vừa vào trong thì lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.

Lâm Tô Tô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người đó, nhanh chóng đi đến trước thang máy, chuẩn bị lên lầu tìm anh trai.

“Xin lỗi tiểu thư, đây là thang máy chuyên dụng của chủ tịch công ty chúng tôi, người ngoài không thể sử dụng.” Một nhân viên lễ tân nhanh chóng ngăn cản Lâm Tô Tô lại.

Lâm Tô Tô cười nói: “Tôi tới tìm anh trai tôi, anh ấy chính là chủ tịch của các cô đấy.”

Nhân viên lễ tân quan sát Lâm Tô Tô một chút, nghi ngờ hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe nói chủ tich của chúng tôi có em gái? Cô gái à, cô muốn tìm lý do thì cũng nên tìm lý do nào đáng tin một chút chứ.” Lại là một người phụ nữ không biết xấu hổ đến quyến rũ chủ tịch, đúng là mặt dày.

Lâm Tô Tô nhìn biểu cảm của nhân viên lễ tân thì hơi dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Tôi thực sự là em gái của chủ tịch các cô.”

“Cô có bằng chứng gì không? Nếu không thì mời cô rời đi cho.” Nhân viên lễ tân nghiêm túc nói, ánh mắt hờ hững. Lâm Tô Tô nhìn thấy rõ sự khinh bỉ trong mắt người phụ nữ kia thì hơi khó chịu. Cô nghĩ ngợi một chút, có lẽ đây cũng là một trong số những người thầm mến anh trai cô, nhưng không có được.

“Tôi là em gái anh ấy thì còn cần chứng cứ gì nữa? Tránh ra!” Không biết tại sao, Lâm Tô Tô nghĩ đến chuyện người phụ nữ này cũng ao ước Lâm Thành Dục thì trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái.

Lễ tân thấy Lâm Tô Tô phản bác thì sa sầm mặt mũi: “Cô không có chứng cứ thì đừng có làm loạn ở đây, cô muốn gây rối có phải không?”

Lâm Tô Tô đột nhiên không muốn nói chuyện nữa, cô lôi điện thoại di động ra gọi cho Lâm Thành Dục.

Lâm Thành Dục đang đọc tài liệu, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Anh nhíu mày nhìn điện thoại, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiện trên đó thì lập tức giãn ra: “Alo, Tô Tô nhớ anh trai rồi à?”

Giọng nói của Lâm Tô Tô mang theo một tia ấm ức: “Anh trai... Em đến công ty tìm anh, nhưng bị người ta cản lại, không cho em lên tìm anh.”

Lâm Thành Dục nghe vậy thì nhíu mày, nói thẳng: “Chờ anh xuống.” nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Tô Tô cúp điện thoại, sau đó nhìn nhân viên lễ tân kia: “Được thôi, chẳng phải cô bảo tôi chứng minh à? Tôi gọi điện thoại cho anh trai tôi rồi, cô cứ chờ mà xem.”

Lễ tân giật mình, chẳng lẽ cô gái này thực sự là em gái của chủ tịch sao? Sắc mặt cô ta cũng bắt đầu tái đi.

Hai người đang giằng co thì cửa thang máy mở ra, Lâm Thành Dục bước ra ngoài.

“Tô Tô.” Lâm Thành Dục nhìn thấy Lâm Tô Tô thì ánh mắt dịu dàng như nước, nhanh chóng bước đến cạnh cô.

“Anh trai.” Lâm Tô Tô nhìn thấy Lâm Thành Dục đến thì ấm ức vô cùng, yếu đuối nhìn anh.