Chương 12: Ngủ dậy sao tay bị đau?

Beta: Sắc Sắc

Bá Vân nắm lấy bàn nhỏ nhỏ bé không xương của cô, Kiều Đình đang ngủ mặc anh tùy tiện, không có bất kỳ phản ứng nào, ngay khi tay cô rời đi, có thể thấy quần anh đã hơi phồng lên.

Anh nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô lần nữa, nhưng không phải là nắm tay đơn thuần như khi nãy, mà anh kéo tay cô trượt lên xuống phần nhô ra giữa hai chân mình.

Hình dáng cây gậy hẹp và dài ngày càng trở nên rõ ràng hơn và bắt đầu có sức sống căng phồng lên, làm quần bò co dãn của anh như dựng lên một cái lều nhỏ.

Tiếng thở dốc dần nặng nề, anh cảm thấy không thỏa mãn.

Bàn tay nhỏ bé cọ sát cách một lớp vải đã cảm thấy ấm nóng, nếu trực tiếp chạm vào gốc rễ của anh thì sao, chắc sẽ rất thoải mái?

Bá Vân không một chút thay đổi sắc mặt, nhìn Kiều Đình đang say giấc, anh cẩn thận kéo khóa quần xuống.

Phân thân của anh như muốn bật ra ngoài, anh kéo qυầи ɭóŧ đen xuống, phân thân không còn trói buộc dựng thẳng lên xuất hiện, nó có màu hồng nhạt và chưa từng đi vào cơ thể bất kỳ cô gái nào.

Anh mở năm ngón tay của Kiều Đình ra, nhẹ nhàng nắm côn ŧᏂịŧ của anh.

“Ưm……” Bá Vân khẽ thở dài một tiếng.

Đúng như dự đoán, tay nhỏ của cô nắm côn ŧᏂịŧ của anh cực kỳ thoải mái.

Anh nắm lấy tay Kiều Đình bao trọn cây gậy, chậm rãi vuốt ve trên dưới.

Cảm giác trơn nhẵn này trước đây chưa từng có!

Anh đắm chìm trong du͙© vọиɠ của cơ thể, theo cảm giác tốc độ nhanh hơn, khi sắp phun trào, anh nhanh chóng lấy giấy vệ sinh phủ lên đầu côn ŧᏂịŧ, giữ toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong.

“Hô.” Sau khi sảng khoái anh thở hổn hển, buông tay Kiều Đình ra, phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh dính trong lòng bàn tay cô.

Bá Vân dịu dàng dùng giấy ướt lau cho cô, sau đó tự mình vào phòng tắm xử lý.

Xử lý xong, anh tiếp tục ở trên giường đọc sách, qua khoảng hai mươi phút, kim đồng hồ chỉ đến một giờ, anh đánh thức Kiều Đình.

“Dậy học tiếp nào.”

Kiều Đình vẫn còn muốn ngủ miễn cưỡng đứng dậy và duỗi thẳng lưng.

“Tay em có vẻ là lạ.” Kiều Đình xoa xoa cổ tay trái. “Đúng rồi, rất mỏi.”

Đối mặt với thắc mắc của cô, Bá Vân mặt không đổi sắc nói, “Do em gối tay ngủ.”

“Thật không?”

Khi thức dậy, cô cũng không nhớ rõ là mình có gối lên tay hay không nữa.

“Thật.”

Bá Vân kéo tay cô tới, mát xa chỗ bị mỏi nhừ.

Kiều Đình mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Bá Vân, nghĩ rằng anh thực sự chu đáo, nhưng cô không biết được tay mình mỏi là do chuyện tốt của anh làm ra.

“Đỡ hơn chưa?” Bá Vân dịu dàng hỏi.

“Ừ.” Kiều Đình mỉm cười gật đầu.

“Vậy tiếp tục học thôi.” Bá Vân nhấc chân xuống giường.

Nghe phải học tiếp, nụ cười tươi rói trên mặt Kiều Đình héo dần.

“Bây giờ học vật lý.”

“Này? Không phải chỉ học môn toán thôi sao?” Kiều Đình trợn mắt.

Kiều Đình còn muốn nói lần sau kiểm tra, cô nhất định sẽ làm được một trăm điểm, để Bá Vân phải cởϊ qυầи áo ra.

Bá Vân chớp mắt đầy xảo quyệt.

“Nếu em học một môn nhiều như vậy sẽ rất mệt mỏi.”

Không không, cô không mệt mỏi chút nào.

“Cũng giống như khi nãy, sau khi anh giảng bài xong, sẽ làm kiểm tra, sai một bài phải cởi một thứ.”

Kiều Đình muốn ngửa mặt lên trời hét to.

Cô muốn học toán!

Cô thích học toán!

“Lấy sách giáo khoa vật lý ra.”

Kiều Đình buồn bã.

Sau khi Bá Vân giảng xong bài tập, lập tức cho bài kiểm tra

Kiều Đình làm được ——

Bốn mươi điểm