Chương 18: Là do bị bệnh sao

Kiều Đình hoảng sợ lầm tưởng rằng dâʍ ɖị©ɧ là nướ© ŧıểυ.

Hơn nữa nếu như bị Bá Vân phát hiện, cô tuỳ tiện tiểu trên sàn nhà trong phòng như mấy đứa trẻ ba tuổi, cô cảm thấy rất mất mặt.

Cô hoảng loạn muốn tìm giấy vệ sinh hủy thi diệt tích, nhưng giấy vệ sinh lại cố tình nằm trên bàn cạnh giường ngủ.

Cô phải dùng cách gì để Bá Vân không phát hiện chuyện cô lấy giấy vệ sinh đây?

Nếu bây giờ Kiều Đình đứng dậy đi lấy giấy vệ sinh ở trên bàn cạnh giường ngủ, nhất định sẽ bị Bá Vân phát hiện trên sàn nhà có một vũng nước, sau đó anh sẽ biết cô làm chuyện xấu, vì vậy cô phải nghĩ cách khác!

Làm sao bây giờ…

Mắt Kiều Đình tìm kiếm xung quanh.

Có cái gì thay thế được hay không ?

Bỗng nhiên hai mắt cô sáng lên, cô thấy quần áo nằm trên sàn nhà.

Dựa vào khoảng cách mắt Kiều Đình đo được, gần cô nhất là qυầи ɭóŧ!

Kiều Đình cẩn thận vươn tay, muốn lấy qυầи ɭóŧ lại đây. “Kiều Đình.”

Đột nhiên Bá Vân kêu tên cô, làm tim cô bất ngờ giật mình, suýt chút nữa cô kêu ra tiếng.

“Vâng… Có chuyện gì?”

Bàn tay nhỏ của cô vội vã rút lại, phủ lên một vũng nước nhỏ trên mặt đất. “Bây giờ em đã biết rồi chứ?”

“Biết, biết cái gì?” Kiều Đình hoảng hốt tự hỏi.

“Anh mới dạy em cách giải tỏa áp lực.”

Thì ra là nói cái này..

Kiều Đình thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng phương pháp kia làm cho cô rất xấu hổ …

“Vâng, em đã biết.” Kiều Đình đỏ mặt cúi đầu.

“Vậy em tự làm cho anh xem đi.”

“Á…” Kiều Đình mím môi, tự hỏi phải làm gì ?

Nếu bây giờ cô bỏ tay ra, có thể Bá Vân sẽ phát hiện chuyện cô tè dầm, bây giờ cô phải làm gì đây ?

“Mau nhanh lên.” Bá Vân thúc giục.

Mặc kệ !

Kiều Đình nghiến răng, chỉ đơn giản đặt mông ngồi lên vệt nước kia, như vậy sẽ không bị thấy, sau đó từ từ tìm cách lau khô mông.

“Em làm sao vậy?” Giọng nói thắc mắc của Bá Vân vang lên bên tai cô, “Dường như em không muốn làm ?”

Vừa nãy cô di chuyển thân thể về phía trước, hình như muốn rời xa anh ?

“Không… Em là…Cảm thấy mắc cỡ quá…” Đầu Kiều Đình trống rỗng, không biết trả lời ra sao.“Có thể, có thể là hơi mệt chút…”

“Giải tỏa áp lực sẽ có cảm giác mệt mỏi, điều đó rất bình thường .” Bàn tay to vuốt tóc trên khuôn mặt Kiều Đình, anh ngửi thấy mùi hương trên tóc cô. “Nếu không nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được!” Kiều Đình nhanh chóng gật đầu. “Bá Vân, anh có thể giúp em rót một ly nước được không? Em cảm thấy khát nước.”

“Được.”

Bá Vân quan tâm cô, vì cô ra khỏi phòng rót nước.

Tận dụng thời cơ.

Kiều Đình nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh tới bàn cạnh giường ngủ, rút mấy tờ giấy vệ sinh, liều mạng lau khô dấu vết trên sàn nhà, tiếp đó lại rút thêm mấy tờ, lau chất lỏng trên mông.

“Tại sao nó lại dinh dính nhỉ ?” Kiều Đình rất hoang mang.

Không phải đi tiểu giống như nước sao…

Lẽ nào cô bị bệnh?

Bởi vì bị bệnh, nên nướ© ŧıểυ bị biến chất?

Làm sao bây giờ ?

Cô phải đi khám bác sĩ sao?

Có phải là bệnh hiểm nghèo hay không?

Nếu cô chết, về sau sẽ không thể nhìn thấy mẹ, Bá Vân, còn có nhà chú Nguỵ nữa!

Không không không, cô không muốn chết!

Bá Vân bưng nước vào phòng, thấy một cô gái khỏa thân ngồi ở cạnh giường, lặng lẽ khóc.

Đang yên lành sao Kiều Đình lại khóc?

Chẳng lẽ là do anh bắt nạt quá nhiều sao?

Bá Vân âm thầm tự kiểm điểm trong nửa giây, tới ngồi bên cạnh, đưa nước cho cô.

“Làm sao lại khóc?”

“Bá Vân!” Kiều Đình ngẩng đầu, trên mặt đã là hai hàng nước mắt, “Em bị bệnh.”