Chương 2: Suy nghĩ miên man

Kiều Đình cúi đầu nhìn bộ ngực của mình bị Bá Vân liếʍ mυ"ŧ đến đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một rạng mây hồng thẹn thùng, có chút xấu hổ kéo vạt áo lại, nhưng nghĩ lại nếu Bá Vân phát hiện y phục cô khác với lúc nãy, biết cô đã tỉnh, về sau sẽ không chạm đến cô nữa, cô vội vàng kéo vạt áo ra lại, khôi phục nguyên trạng.

Kiều Đình không nhớ là từ lúc nào, đại khái là một lần Bá Vân tới gọi cô dậy, bỗng nhiên ở trên ghế salon hôn môi cô, lúc ấy Kiều Đình rất hoảng sợ, sợ đến nỗi không dám cử động, mà Bá Vân cũng trằn trọc trên môi cô một hồi lâu, sau đó mới gọi cô dậy.

Lúc đó Kiều Đình không biết làm gì cả, đành giả bộ như không hề hay biết gì cả, duỗi người, vươn vai, còn hỏi Bá Vân có phải đã tới giờ cơm không, nhưng thực ra lúc đó tim cô đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Sau đó mỗi lần Bá Vân tới gọi Kiều Đình, đều sẽ hôn cô một cái, hơn nữa thời gian hôn càng lúc càng lâu, cũng bắt đầu sờ mó trên người cô.

Theo suy đoán của Kiều Đình, ngày cô phát hiện hôm đó chưa chắc đã là ngày đầu tiên, mà có khi trước đó Bá Vân đã giở trò mà do cô ngủ say quá nên không biết thôi.

Kiều Đình không hề ghét Bá Vân chạm vào mình, bởi vì khi cô từ lúc tám tuổi chuyển đến nơi này sống, từ cái nhìn đầu tiên, đã thích người anh trai ngoại hình tuấn tú cao ráo này.

Nhưng vì Kiều Đình là con gái nên có chút thẹn thùng, chỉ dám thầm mến chứ không dám thổ lộ cho Bá Vân biết.

Bá Vân hôn cô, có phải hay không chứng tỏ rằng Bá Vân thích cô?

Kiều Đình không dám hỏi, sợ rằng đáp án không như cô mong đợi, cô sẽ vì thế mà đau lòng đến chết.

Những lúc cô gặp Bá Thiến, đều rất muốn hỏi em ấy, Bá Vân có hôn em hay không. Nếu là có, thì đây chỉ là nụ hôn giữa anh em. Còn nếu không, có lẽ sẽ có chút gì đó khác biệt.

Nhưng cô không dám hỏi, như vậy đã quá xấu hổ rồi.

Mà Bá vân cũng không có biểu hiện gì cả, khi đến gọi cô dậy thì hôn hôn và sờ sờ một chút, nhưng anh chưa từng nói thích cô hay muốn cô làm bạn gái anh, cho nên cô không thể làm gì hơn là chôn giấu bí mật trong lòng, hy vọng một ngày Bá Vân nói thích cô.

Nhưng gần đây, sau khi hôn và sờ xong thì Bá Vân cứ chạy vào phòng tắm. Không hiểu là vì cái gì?

Chẳng lẽ sờ cô xong lại muốn đi toilet sao? Mà mỗi lần đi đều rất lâu, không phải là muốn đi nặng đấy chứ?

Kiều Đình mơ hồ nghe được tiếng thở dốc từ trong phòng tắm, có chút giống với mẹ cô vì áp lực công việc nên bị táo bón, mỗi lần đi ngoài đều phải dùng sức, có thể thấy được Bá Vân thật sự là đau bụng đi ngoài.

Vì sao sờ cô xong lại muốn đi ngoài vậy?

Có phải bởi vì sau khi cô tập điền kinh, mồ hôi trên người xuất ra hôi quá khiến anh liên tưởng đến phân?

Bị Bá Vân liên tưởng thành phân, thật đúng là bi kịch, về sau khi trở về nhà cô nhất định phải tắm rửa trước, như vậy Bá Vân sẽ không hôn cô sau đó muốn đi nặng nữa!

Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Kiều Đình cuống quýt nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mới vừa rồi bởi vì không chịu nổi mà xuất ra một phát, Bá Vân đi tới trước người cô, thấy hai khối thịt lõα ɭồ kia nhịn không được sờ soạng vài cái, rồi mới mặc áo cho cô ngay ngắn lại, sau đó đánh thức cô dậy

.

"Rời giường, ăn cơm."

Kiều Đình mở mắt thấy Bá Vân giống như ánh mặt trời rạng rỡ, mỉm cười như ánh nắng ấm áp.

"Được. . ."

Kiều Đình đứng lên, chỉnh tóc tai một chút, thừa dịp Bá Vân xoay người sang chỗ khác, liền kéo ngực áo của mình trộm ngửi.

Thật sự có mùi mồ hôi, hu hu hu. . .

Anh Bá Vân, đừng coi em là phân mà, ngày mai em nhất định sẽ tắm rửa trước!