Chương 20: Đi học không tập trung là không được

Về cơ bản, bình thường Bá Vân dạy bổ túc đều rất nghiêm túc, anh cũng sẽ nghĩ ra một số thứ lộn xộn để dụ dỗ Kiều Đình từng bước đi vào con đường XX.

Rốt cuộc lần đầu tiên không làm được nhiều, thứ hai, mẹ Kiều Đình thường mười giờ mới về nhà, hơn nữa anh cũng có bài tập về nhà của mình, vì vậy anh rất tập trung vào việc dạy học.

Bề ngoài với danh nghĩa rất tốt đẹp là dạy bổ túc vào ngày nghỉ. Nhưng thật ra đó chính là ngày giải phóng ham muốn, anh có cả một ngày để “Dạy dỗ” Kiều Đình.

Nhưng Kiều Đình là một đứa trẻ rất dễ phân tâm ngoại trừ các môn thể thao, tuy rằng Bá Vân chuyên tâm dạy học, nhưng suy nghĩ của cô luôn hỗn loạn, đặc biệt là khi hai người ở một mình trong một không gian chật hẹp. Khoảng cách giữa hai người rất ngắn. Hơn nữa lúc trước đã bị Bá Vân sờ hết toàn bộ ,tuôỉ dậy thì hay suy nghĩ lung tung.

Mặc dù Kiều Đình trong sáng và ngây thơ, nhưng cô không phải kẻ ngốc, chuyện sinh lý ngày đó cô có rất nhiều hoang mang, nghi ngờ, lo lắng cùng sợ hãi, vì thế cô đã tìm kiếm trên Internet, kết quả cô phát hiện Bá Vân là dạy cô cách “Thủ da^ʍ”.

Mặc dù phông chữ trên trang web chỉ là 12pt, nhưng trong mắt cô ấy là 120pt, lớn bằng toàn bộ màn hình 24 inch và chỉ có hai ký tự đó.

Kiều Đình che miệng, khuôn mặt nhỏ như núi lửa bùng nổ, dung nham chảy cuồn cuộn, nếu một con muỗi dừng lại trên mặt cô, sáu bàn chân của nó sẽ bị phỏng ngay lập tức.

Và điều kỳ lạ khiến cơ thể cô cảm thấy có gì đó thoải mái mạnh mẽ, được gọi là cao trào.

A a a a a a…Không thể tin được…Bá Vân vậy mà dạy cô làm chuyện đó…

Kiều Đình nhìn Bá Vân,người đang giải thích hàm số bậc hai bằng hình vẽ, khuôn mặt cô không cảm thấy nóng nữa.

Liệu anh ấy có làm chuyện quá đáng hơn trong tương lai không ?

“…… Cho nên bề lõm của nó hướng xuống dưới.” Bá Vân thường gạch ngang hai gạch dưới đáp án, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đình, “Em đã hiểu chưa?”

“Hả?” Kiều Đình như bừng tỉnh, “Anh nói sao?”

Bá Vân có vẻ hơi nghiêm túc một chút, “Em đang nghĩ gì vậy? Em không tập trung vào bài học.”

“Em xin lỗi.” Kiều Đình hổ thẹn mà cúi đầu.

“Nói đi, suy nghĩ cái gì?” Bá Vân để bút xuống.

“Không, em không có suy nghĩ gì cả…”Sao cô có thể không xấu hổ khi nói về những gì cô nghĩ lúc nãy chứ ?

“Mặt thì đỏ, còn nói không có.”

Lòng bàn tay lớn chạm vào má cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua.

Kiều Đình giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó, anh ngồi phía sau và cô dựa vào l*иg ngực anh, da thịt kề sát vào nhau, một tay anh xoa nụ hồng của cô, một tay trượt vào chân, xoa bóp hoa môi và viên thịt nhỏ của cô.

Bị anh giở trò như vậy, nhưng cô lại không thấy tức giận, ngược lại rất muốn … Rất muốn anh tiếp tục, cô đúng là không biết xấu hổ mà.

Nhưng vì người đó là Bá Vân, cô mới hy vọng như vậy, nếu là người khác dám tùy tiện đυ.ng chạm thân thể của cô, chắc chắn cô sẽ đánh đối phương gãy răng rơi đầy đất.

Bởi vì cô thật sự rất thích Bá Vân, huhu.

Khi tay anh chạm vào mặt cô, gò má lại càng đỏ hơn, như quả táo chín, dụ dỗ người ta cắn một miếng.

Anh rất muốn động thủ ăn quả táo này nha…

“Em học mà không chuyên tâm, anh muốn trừng phạt em.”

“Trừng, trừng phạt……” Kiều Đình không tự chủ nuốt nước miếng. “Anh muốn, muốn phạt như thế nào?”

Bá Vân nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mũi và môi cô.

Không chỉ có chóp mũi ngứa mà còn cả môi nữa.

Cô mím chặt môi trong tiềm thức.

“Em thè lưỡi ra.”