Chương 2

Khương Hoàn lắc đầu, chỉ vào chiếc áo sơ mi nhàu nát của mình và nói: "Tay em đang ướt, sẽ làm bẩn quần áo của anh."

Khương Thiệu sững người một lúc, nhìn vết nước trên chiếc áo sơ mi nhàu nát của mình, trìu mến nói: "Không sao đâu."

Khương Hoàn mỉm cười.

Thực ra, điều cô muốn nói nhiều hơn là, anh à, em cố ý quệt nước da^ʍ của em lên áo anh.

Lúc đó anh trai có còn nói không sao không?

Hay sẽ mắng cô là đồ biếи ŧɦái?

Cô là một kẻ biếи ŧɦái, thèm muốn chính anh trai của mình.

Khương Hoàn ngửi thấy mùi hương trên tay mình, trong lòng say mê muốn anh trai. Anh à, anh cũng nên ngửi em.

Bên kia, Khương Thiệu đã tắm nước lạnh vài lần, sau đó sự bồn chồn trong cơ thể anh lắng xuống.

Anh nhíu mày, trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt trong sáng và thẹn thùng của em gái mình. Anh nghiến răng nghiến lợi rủa thầm, mẹ kiếp.

Anh quả thực là một con cầm thú, sao có thể phản ứng với em gái của mình được?

Cơ mà em gái cọ sát vào người anh nhiều quá, người con gái nhỏ thơm dịu dàng như vậy, ngay cả đàn ông cũng chịu không nổi?

Anh liếc nhìn phía dưới, khó khăn lắm mới nhịn xuống mà không giải quyết nó. Em gái anh ngoan ngoãn như vậy, nếu anh thực sự muốn đυ. con bé nhà mình, anh có còn là con người không?

Ánh ban mai xuyên qua cửa kính chiếu vào thân thể trắng nõn không tì vết của cô gái, đôi chân thẳng tắp duỗi ra khỏi chăn. Khi anh đi lên, cô chỉ có thể trốn vào trong chăn.

Khương Thiệu vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, thân hình thấp thoáng của em gái dưới ánh mặt trời đặc biệt quyến rũ. Anh không kiềm chế được tiến lại gần, nhìn khuôn mặt ít nhiều giống mình này.

“Anh ơi…” Cô gái khẽ nói mớ, âm kết thúc giống như một cái móc câu.

Ngọn lửa trong lòng Khương Thiệu lại được thắp lên, ánh mắt anh vô thức cụp xuống, chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, làn da trần trụi...

Vừa chạm vào lòng bàn tay, đột nhiên anh hoàn hồn, nhìn chằm chằm bàn tay tội lỗi của mình, anh cảm thấy mình điên rồi.

Cuối cùng, anh chậm rãi vén tấm chăn mỏng che đi ánh xuân bên dưới, bước ra khỏi cửa như chạy trốn.

Sau khi ăn sáng, Khương Thiệu đưa Khương Hoàn đến trường, dọc đường không khỏi cảm thấy bồn chồn. Khi anh chuẩn bị xuống xe, Khương Hoàn trìu mến ôm cánh tay anh trai, hôn lên mặt anh: "Anh ơi, em đi học đây!"

Ánh mắt Khương Thiệu lập tức trở nên tối sầm, thân thể cũng rất cứng ngắc, nhưng khi được cô ôm vào, anh đáp lại theo bản năng.

Mãi cho đến khi em gái đi xa, anh mới tự cho mình một cái tát thật mạnh. Anh thật sự điên rồi, lúc em gái đến gần mình, chút tâm tư kia của anh lại nổi lên.

Anh muốn đυ. cô, anh muốn đυ. em gái ruột của mình.

Là khát vọng về tìиɧ ɖu͙© của đàn ông đối với một người phụ nữ. Anh thật sự đáng chết, đó là cô em gái mà anh dõi theo từ nhỏ đến lớn, ấy vậy mà anh lại có tâm tư bẩn thỉu đến không chịu nổi.

Khoảnh khắc em gái anh ôm anh, anh thực sự muốn xé bỏ đồng phục học sinh của em gái mình, để cô mở rộng hai chân chịu đựng ham muốn bẩn thỉu và mạnh mẽ của anh.

Chưa kể khi hôn, anh ước gì mình có thể nhéo cái gáy mỏng manh của em gái mình, luồn lưỡi vào trong miệng cô, khuấy động nước bọt trong miệng cô, buộc cô phải thè lưỡi ra và bị anh hôn.